Đúng thật là Trường Tề công chúa có lời muốn hỏi Thái tử ca ca của nàng: còn không phải đã nói đem Trầm Ngọc Tú gả đi Nam Châu rồi sao? Tại sao cái người Lý Quý Hâm này lại nói, nàng mới là người gả đi Nam Châu đây?
Theo Lý Quý Hâm dự đoán được thì đây sẽ là một cuộc chất vấn tiêu biểu nhất của một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nàng cùng công chúa ngốc của mình làm sao lại có thể trở ngại hai huynh muội người ta nói chuyện thân mật chứ? Huống chi, Trường Tề công chúa đang muốn cùng Thái tử ca ca của mình lấy lại công đạo, mà như vậy thì cái vị trí ở trong Tri Lễ viện kia cũng chưa có người cùng công chúa ngốc tranh cướp rồi.
Trong lòng cười thầm, hắc hắc hắc.
Đương nhiên là công chúa ngốc cũng đã nghĩ đến. Nàng giang ra hai cánh tay, vẻ mặt đầy thuần lương vô hại mà tươi cười: "Ai da, Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái, A Dao sẽ phải đi học, A Dao sẽ phải mất nguyên một ngày không thấy được Mỹ Nhân Nữ Phó chứ đâu. Ngươi nhất định phải nhớ ta! A Dao cũng sẽ nhớ ngươi!"
Lý Quý Hâm liền đem nàng ôm lên, một đường thân mật đi vào Tri Lễ viện.
Ngay sau đó nàng nghe thấy công chúa ngốc nghiêm túc mở miệng: "Nhất định là A Dao sẽ ngoan ngoãn ngồi học, ngoan ngoãn nghe giảng bài. Mỹ Nhân Nữ Phó phải ở chỗ này chờ ta nha!"
Như thế là đương nhiên rồi! Nàng bây giờ là một người nữ phó kiêm thêm chức hộ vệ cho công chúa ngốc, là nữ phó bị dùng mười lượng vàng đổi lấy một thân cấp bậc cao thủ, có thể vào bất cứ lúc nào cũng bị sung làm bất kỳ vai tuồng nào đó. Ở trong hoàng cung mà như vậy thì chỉ có kiếm lời mà không thua thiệt a!
Công chúa ngốc đi vào phòng học, Lý Quý Hâm liền một mình đi dạo bên trong Quốc Văn quán.
Cuộc nói chuyện giữa Trường Tề công chúa và Thái tử nếu chỉ một lát là nói không hết lời, nàng muốn mình có một khoảng thời gian thật dài để có thể dùng ngồi tĩnh tọa.
Nàng chấp nhận ở lại là bởi vì Quốc Văn quán có một mùi thơm tỏa ra từ một cuốn sách nào đó, cho nên ngay cả ngọn gió ở nơi này cũng mang trong đó sự thư thái cùng an bình. Mặc dù Hoa Xà sơn rất nghèo, nhưng phu nhân Hoa Xà vẫn luôn một mực tâm niệm dù có nghèo về vật chất đi nữa cũng không thể nghèo về giáo dục. Nàng đã đào tạo Lý Quý Hâm cùng với tiểu sư muội của nàng thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa ngay từ khi bọn họ còn rất nhỏ. Bản thân Lý Quý Hâm từ khi còn nhỏ đã là cái người say mê học tập, trong đó không thể không kể đến công lao của phu nhân Hoa Xà.
Cần phải biết rằng, phu nhân Hoa Xà chẳng những là đẹp người, võ công cao mà còn có học thức uyên bác. Một người con gái như vậy, hỏi rằng trong Tứ Đại Châu này có mấy cái đàn ông xứng với nàng đây? Phu nhân Hoa Xà vẫn luôn là người độc thân, Lý Quý Hâm vẫn cho rằng, tất cả đều là do vận mệnh không đúng.
Tàng Thư lâu của Quốc Văn quán là cái nơi nàng quyết định đi đến.
Tàng Thư lâu của Quốc Văn quán của quốc gia Đông Châu là cái nơi tích trữ được nhiều sách nhất trong Tứ Đại Châu. Sách ở nơi này có đủ chính sử, dã sử, văn học, tiểu thuyết... phàm là đã được in thành sách, tất cả đều có thể tìm được ở nơi này.
Lão quán trường vẫn thường hay nói, nơi này không phải chỉ tích trữ mỗi sách của triều chính. Những sách được viết ra từ dân gian lại càng phải được quý trọng, những lời hát hay giai điệu đẹp được truyền lại cho người đời sau thường không phải do sử quan ghi lại, mà đều là do dân gian truyền lại mới có.
Lý Quý Hâm mang trên người cái chức vị nữ phó, rất dễ dàng được đi vào Tàng Thư các.
Tàng Thư các được phân thành ba tầng, tầng một là nơi chứa đựng văn hiến được chính thức truyền lưu lại từ xa xưa, tầng hai là kinh quân bàn về triều chính đương triều, tầng ba là nơi các loại sách được thu thập từ dân gian. Tất cả đều được phân loại hết sức rõ ràng.
Nàng không chút do dự đi thẳng lên lầu ba.
Trong số sách thu được từ dân gian không chỉ có tiểu thuyết, nơi đây còn có bí sử giang hồ cùng bát quái về chốn quan trường. Thử hỏi, có ai lại có thể làm như không thấy trước những thứ như vậy đây?
Nơi này rất an tĩnh, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn, tìm được một quyển sách đã bị tích đầy bụi bặm. Trên tấm bìa da màu xanh của quyển sách loáng thoáng có thể nhìn ra mấy chữ: Hoa Xà sơn.
"Lịch sử phát triển của Hoa Xà phái tại Hoa Xà sơn", đây là tên của cuốn sách. Mặc dù trong lòng Lý Quý Hâm luôn cho rằng, dưới tình huống luôn nghèo khổ và vất vả như vậy, căn bản là Hoa Xà sơn cũng không có cái gọi là phát triển. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận được một điều, bồi dưỡng ra được hai tên đồ đệ như hiện tại, tất cả đều nhờ có công sức của phu nhân Hoa Xà.
Nàng liền mở ra đọc kỹ từng trang một. Có lẽ vì quyển sách này không có người nào quan tâm đến, cho nên bên trong sách còn có một vài trang bị con mọt sách ăn đến không lành lặn.
Ánh mắt của nàng lướt qua trang sách không còn lành lặn kia, rồi đột nhiên đứng lên! Nàng cầm theo cuốn sách đi tới lầu một của Quốc Văn quán, nhìn thấy lão quán trường đang nghiên cứu gì đó nàng hỏi: "Quán trường, quyển sách này có thể để cho ta mượn một thời gian hay không?"
Quán trường ngẩng đầu lên liếc mắt một cái: "Sách này a... Không được Hoàng hậu nương nương đồng ý, hết thảy mọi ghi chép có liên quan tới Hoa Xà sơn, đều không ai được phép mang ra khỏi Tàng Thư lâu."
Cặp lông mày của Lý Quý Hâm nhíu chặt lại, hoàng hậu...
Khi nàng đi bộ ra khỏi Tàng Thư lâu, sắc trời đã hơi tối, Tri Lễ viện sắp sửa tan lớp, nàng hướng về phía Tri Lễ viện chậm rãi đi tới.
Lúc này công chúa ngốc hẳn là đang cực kỳ trông ngóng nàng. Nàng luôn cảm thấy giữa bản thân mình cùng công chúa ngốc là vô cùng có duyên phận, mặc dù duyên phận ấy được kết nối bằng mười lượng vàng cho một tháng lương.
Đúng lúc này giữa đường đột nhiên xuất hiện một bóng người cản đường đi của nàng, là Trầm Vân Tân!
Lý Quý Hâm không muốn gặp lại hắn, nhưng mà người ta đã tự thân tìm tới cửa rồi, nàng cũng không thể lại bày ra cái vẻ tự cao tự đại. Bàn về cái giá, nàng khẳng định mình không thể cao được như Thái tử điện hạ.
"Đây là Lý nữ phó đi tiếp kẻ ngu kia?" Trầm Vân Tân vừa cười vừa hỏi. Nụ cười của hắn rất không tự nhiên, giống như là miễn cưỡng bày ra vậy.
Lý Quý Hâm chỉ gật đầu một cái: "Xem ra Thái tử điện hạ đã trấn an được Trường Tề công chúa rồi."
Vừa nhắc đến Trường Tề, Trầm Vân Tân liền giận không chỗ để phát tiết: "Chẳng lẽ Lý nữ phó nhất quyết một lòng phải cùng ta đối nghịch, cho nên mới đề nghị Hoàng thượng đem Trường Tề gả đi Nam Châu?"
"Tại hạ không có chuẩn bị cùng bất kỳ người nào đối nghịch. Chẳng qua là thái độ của Thái tử điện hạ đối với Trường Ninh công chúa làm cho ta quả thực cảm thấy tức giận." Lý Quý Hâm vẫn lại nhàn nhạt cười như cũ: "Huống chi, ai phải đi Nam Châu đó là chuyện của hoàng thượng, cùng ta thì có quan hệ gì?"
"Lý Quý Hâm!" Sắc mặt của Trầm Vân Tân phủ dày một tầng mây đen: "Ta đã cho ngươi bậc thang mà ngươi không chịu xuống. Ngươi đừng cho rằng ta sẽ không làm gì được một người ngu!"
Lý Quý Hâm nàng là người nào chứ? Từ nhỏ đã ở Hoa Xà sơn lớn lên, chỉ một câu như vậy dễ gì mà kinh dọa được nàng! Phải biết rằng Hoa Xà sơn có địa thế hiểm trở, trong núi thiếu gì rắn độc cùng mãnh thú đây? Nếu chỉ vì một câu này của hắn mà bị hù dọa, như vậy thì hơn hai mươi năm qua cho dù nàng có đến chín cái mạng mèo cũng đã sớm bị hù chết rồi hay sao.
Vì vậy nàng chỉ là quay đầu lại rồi cười một tiếng, so với ánh nắng chiều tà dương còn diễm lệ hơn mấy phần, nụ cười ấy làm cho người nào nhìn thấy trong lòng cũng phải ngẩn ngơ.
Mỹ nhân a!
"Cho ta bậc thang cũng vô dụng, chỉ có Trường Ninh công chúa cho bậc thang này thì ta mới không khắp nơi chọc tới ngài." Nói xong nàng hất đầu một cái, mái tóc dài bay lên trong gió, vài sợi tóc vương ra cùng với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng muốt, hình ảnh này làm cho ráng chiều đỏ rực kia dường như cũng bị lu mờ đi mấy phần.
Đây cũng là lúc Tri Lễ viện vừa tan lớp, thế tử cùng các tiểu thư rối rít cầm sách lên từ bên trong tuôn ra ngoài.
Công chúa ngốc còn đang sửa sang lại các thứ. Nàng chỉ ngẫm lại một chút cũng đã biết, Mỹ Nhân Nữ Phó nhà mình tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước cửa rồi.
Nàng đi chậm lại mấy bước, ngoài nàng còn có Trường An công chúa của Dục Tú cung, Trầm Ngọc Tú.
"Tỷ tỷ!" Người này đi tới, dừng lại ở bên người công chúa ngốc rồi hạ thấp giọng: "Hôm nay cùng Trường Tề công chúa... "
"Ngươi yên tâm đi!" Trong ánh mắt của công chúa ngốc như thoáng hiện lên cái ý mình đã biết: "Ta chẳng qua chỉ là cùng Trường Tề tùy tiện nháo lên một chút mà thôi. Chút đầu óc kia của Trường Tề thì làm sao đấu lại được với ta?"
"Có thể là như vậy, nhưng Thái tử sẽ chú ý tới An Ninh các!"
Rốt cuộc thì Trầm Vân Tú cũng là một đứa trẻ thông minh: "Mẫu phi đã gửi thư cho cữu cữu rồi. Trong vòng nửa tháng tới đây, cữu cữu sẽ gửi thư xin phụ hoàng đón ta đi khỏi nơi đây. Đến lúc đó, trong cung này cũng chỉ còn lại tỷ tỷ."
"Không đâu!" Trầm Dao Quân cười một tiếng: "Ta sẽ không phải chiến đấu một mình. Ta còn có nữ phó."
Cho dù Lý Quý Hâm vẫn đang còn ở vào trạng thái mờ mịt không biết tình huống hiện tại ra sao, nhưng Trầm Dao Quân đã quyết định, nhất định người này phải là người của mình!
Trầm Ngọc Tú không nói nữa, ngoài cửa đã xuất hiện thân ảnh của Lý Quý Hâm, nàng không thể để người này hoài nghi. Vì vậy nàng cầm sách lên, khi đi sát qua vai công chúa ngốc, chỉ nhẹ nhàng nói lại mấy chữ: "Xin tỷ tỷ hãy vạn phần bảo trọng."
Trầm Dao Quân cười một tiếng. Ban đầu hoàng cung sống chết cũng phải bảo vệ cho được hai mẹ con Đức Phi khỏi bị hậu cung uy hiếp, là vì có nguyên nhân trong đó.
Nếu như hiện tại Trầm Ngọc Tú không phải là công chúa bị đày trong lãnh cung, nào có chuyện hôm nay hoàng đế lại do dự không thể đưa ra quyết định được đây.
Vừa quay người đi, nàng lại trở về với bộ dáng si ngốc ngây ngô, hướng về phía bóng người tuấn tú ở bên ngoài cửa chạy tới, cứ như là đã lâu rồi không thấy mặt. "Phịch" một cái nàng ôm chầm lấy Lý Quý Hâm: "Ôi... Mỹ Nhân Nữ Phó đã đi đâu vậy? A Dao nhớ Mỹ Nhân Nữ Phó muốn chết đi được!"
Lý Quý Hâm chỉ xoa đầu công chúa ngốc một cái: "Đi thôi, chúng ta nên trở về."
Công chúa ngốc nắm lấy tay của nàng, vừa đi vừa hỏi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, Trường Tề đi đâu rồi? Tại sao không thấy nàng trở lại lớp học?"
Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa trả lời: "Bị Thái tử điện hạ đưa trở về rồi. Ngươi a, nếu như lại đem phòng nghỉ mát của Tri Lễ viện làm hỏng thêm một lần nữa, chỉ sợ là kho bạc nhỏ của phụ hoàng ngươi khó mà giữ được!"
Công chúa ngốc ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Quý Hâm: "Tại sao kho bạc nhỏ của phụ hoàng sẽ lại khó giữ được chứ? Năm ngoái đánh nhau phá hỏng đi phòng nghỉ mát, tiền xây lại đều do cung Thái Tử chi ra nha."
Bước chân của Lý Quý Hâm dừng lại, nàng khá tò mò hỏi lại: "Tại sao?"
Công chúa ngốc liền dừng lại, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Mặc dù đánh nhau phá hủy phòng nghỉ mát, nhưng trên căn bản đều là do Trường Tề hủy đi, ta lại chưa từng ra tay nha!"
Lý Quý Hâm: "?"
Công chúa ngốc dùng vẻ mặt vô cùng tự đắc mà nói tiếp: "Khi ta leo lên đến phòng nghỉ mát, Trường Tề đánh không ngã ta nên vô cùng nôn nóng, nàng gọi thêm thư đồng của nàng đuổi theo ta. Khi mấy người vừa lên tới nơi, phòng nghỉ mát liền sụp xuống."
"Vậy ngươi thì sao? Té xuống như vậy thì có bị thương hay không?" Lý Quý Hâm bất an hỏi.
Công chúa ngốc trả lời đầy cái vẻ khoe khoang: "Mới không có nha! Ta là nhìn đúng vị trí Trường Tề đứng mới té xuống, ngã lên trên người Trường Tề. Ta không bị thương, nhưng Trường Tề lại bị ta đè lên bị thương!"
Nhất thời Lý Quý Hâm không biết làm sao để nói tiếp. Đây... Chẳng lẽ thật sự là một kẻ ngu hay sao?
Nếu như đây không phải là một kẻ ngu, chỉ sợ rằng Trường Tề bị bán đi còn phải giúp công chúa ngốc đếm tiền ấy chứ.
Đến lúc này thì nàng đã hiểu. Mặc dù công chúa ngốc ở phương diện khác có ngốc, nhưng nếu muốn từ trên người nàng chiếm lợi thế, vậy thì so với lên trời lại còn khó hơn! Ngốc thành cái bộ dáng này, nhưng là sự vũ nhục đối với người bình thường mà!
Vì vậy nàng cúi người xuống nhìn công chúa ngốc, trên mặt là một nụ cười thật hiền lành: "Đúng vậy, ngươi đã làm rất tốt!"
"A Dao lại cho là Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ phê bình ta nha." Đột nhiên công chúa ngốc lại cảm thấy rất khổ sở, nàng vừa chọt ngón tay vừa nói thật cẩn thận.
Không hiểu sao Lý Quý Hâm lại nhớ đến tiểu sư muội nhà mình. Thân hình của nàng vẫn còn thấp bé nhưng trị giá võ lực thuộc về đứa nhỏ ấy lại không làm sao nói hết. Nếu như người khác chọc đến nàng, thì tuyệt đối nàng có thể đem người đó xé thành sợi thịt trâu.
Còn tiểu cô nương trước mắt này a, một lời không hợp liền đánh người, hai câu bất hòa liền hại người. Bây giờ điều nàng cần phải chú ý là, một khi công chúa ngốc nhìn nàng không vừa mắt, sẽ không do dự đào hố cho nàng rơi vào, thuận tiện còn mò lại mười lượng vàng kia nữa. Nếu là như vậy, sư phụ cùng sư muội ở trên Hoa Xà sơn chỉ còn nước chết đói.
Nàng vội mỉm cười rồi nói: "Ngươi phải biết rằng, trong đạo lý làm người thì ta chỉ dạy ngươi hai điểm. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân*. Nếu người nào dám phạm đến ta thì sẽ phải trả lại gấp đôi!"
Công chúa ngốc ngoẹo cổ gật đầu một cái: "Như vậy có nghĩa là, bản thân Mỹ Nhân Nữ Phó không muốn đếm con kiến, nhưng lại muốn cho A Dao đếm con kiến, vậy đã phạm vào điều thứ nhất. A Dao tuân theo điều thứ hai, Mỹ Nhân Nữ Phó hễ không vui một thì sẽ để cho A Dao phải tìm con kiến. Cho nên bây giờ A Dao muốn cho Mỹ Nhân Nữ Phó đi đem tất cả con kiến có ở trong hậu hoa viên moi ra!"
* Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân (Khổng Tử): Cái gì mà ta không muốn thì đừng làm cho người khác.
Lý Quý Hâm tức khắc cảngười sửng sốt! Hình như nàng vừa bị rơi vào một cái động trời hay sao ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT