Sau khi đội quân phía đông liên tiếp đánh chiếm được hai rồi đến ba tòa thành trì, Quý Phong mới mang theo đại quân chạy tới. So với đội quân kinh thành quá mức chậm chạp thì bọn họ còn đến trước hẳn mấy ngày. Bởi vì đội quân kinh thành được phái đi ra ngoài vốn là lực lượng phân tán do bị chia binh làm hai đường, vậy nên không thể chiến đấu với đội quân phía đông ngay lập tức được.

Chờ đến khi Quý Phong vừa đến nơi, chỉ trong nháy mắt hướng gió trên chiến trường liền thay đổi, đội quân phía đông nhanh chóng đổi công thành thủ. Thế nhưng Quý Phong lại không vội vàng công kích theo hướng quy mô lớn, hắn chỉ cùng đối phương dừng ở trạng thái đôi bên giằng co.

Dẫu là như vậy thì tình huống nhìn chung đã ở trong tầm có thể khống chế được, trong lòng hoàng đế thở phào nhẹ nhõm.

Vậy nhưng Trầm Ôn Du lại hết lần này tới lần khác đi tìm hoàng đế. Hắn thỉnh cầu tiếp viện cho Tây Lâm châu một chút, bởi nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì không phải là đội quân Tây Lâm châu bạo loạn, mà là dân chúng tạo phản.

Dĩ nhiên hoàng đế sẽ đồng ý tiếp viện cho Trầm Ôn Du, nhưng mà, đột nhiên Hổ Phách doanh lại gửi thư cấp báo, nói là Bắc Châu tiến đánh Hổ Phách sơn, tình thế cực kỳ nguy cấp!

Trong cung tức khắc trở nên hoảng loạn. Thái tử đảng thì đã im tiếng biệt tích, nhưng không hiểu vì sao lại có một nhóm lớn quan viên tấu lên, yêu cầu hoàng đế sớm định ra Thái tử.

Hoàng đế vốn là có ý định từ từ một chút. Làm sao hắn lại không biết nếu vào thời điểm này mà lập Trầm Ôn Du làm Thái tử, dân chúng tứ phương sẽ loạn thành cái dạng gì? Nhưng mà nhóm đại thần kia vốn đều là trung lập, những người đã từng thuộc phái Thái tử đảng cũng tỏ ý lúc này mà không lập Thái tử, sau này cũng đừng hòng lập được ai.

Trong tình thế quá nôn nóng, hoàng đế lại đi tìm hoàng hậu.

Sắc lập Thái tử vốn là đại sự, đương nhiên phải cùng hoàng hậu thương lượng mới được.

Lúc trước lập Trầm Vân Tân, dưới gối hoàng hậu chỉ có một cô con gái não tàn, việc ai làm thái tử thì đối với nàng đều không có quan hệ quá lớn. Nhưng bây giờ lại không còn như vậy nữa, Trầm Dao Quân không phải là kẻ ngốc.

Dã tâm của hoàng hậu nếu là một chút hoàng đế cũng không phát hiện ra, thì chẳng phải đã uổng công mấy chục năm làm hoàng đế hay sao?

"Liên quan tới chuyện sắc lập Thái tử, hoàng hậu có ý kiến gì?" Hoàng đế thử dò hỏi.

Phu nhân Hoa Xà không có ở trong Phượng Linh điện, sau lưng hoàng hậu liền ít đi một chỗ dựa. Cho dù võ công của nàng có cao cường đi nữa, thì những kẻ có ở trong tay hoàng đế cũng không phải ăn chay.

"Hoàng thượng cứ hoàn toàn làm chủ là được rồi." Hoàng hậu cười đến ý vị thâm trường.

Trong thời gian này mắt thấy rõ ràng ngôi sao được chọn đã đến lúc tắt hẳn, giờ là lúc bắt đầu xem xét tìm ngôi sao thay thế tiếp theo. Vậy nên gần như ngay tức khắc Trầm Ôn Du thu được cả một đoàn người theo đuổi, trong khi đó nơi ở của hoàng hậu lại lạnh lẽo hơn trước rất nhiều. Không phải là bởi con mắt người đời không tinh tường hay không thức thời, mà là vì hoàng hậu đóng cửa cự tuyệt không tiếp khách.

Chỉ có như vậy, những nhân tài cùng đường sẽ ở thời khắc quan trọng nhất chọn lên tiếng ủng hộ Trầm Vân Tân, mà thực lực của hoàng hậu ở nơi này, nàng tự thấy chính mình như vậy cũng đã đủ rồi.

"Ngươi thật hoàn toàn không có ý kiến gì?" Hoàng đế híp con mắt, tựa hồ một chút cũng không tin. Sau đó hắn ném ra một cái búa tạ, thiếu chút nữa đập trúng hoàng hậu: "Nếu như ta nói, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho A Dao thì sao?"

Trái tim của hoàng hậu tức khắc đập lạc một nhịp. Cũng may nàng là người từng trông thấy rất nhiều việc đời, lại là cái người quá hiểu cách hoàng đế làm người. Vậy nên nếu như bây giờ nàng lại để lộ ra một chút hưng phấn hoặc là tán đồng, thì bước tiếp theo, còn không chờ đến Trầm Ôn Du ra tay, mà chính hoàng đế sẽ tự mình xuống tay đối với mẹ con nàng!

Thử nghĩ lại mà xem, Lương Phi cũng từng được hết mực cưng chiều, nhưng khi hắn muốn giết Lương Phi, mắt cũng không chớp!

Vì vậy hoàng hậu chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, vừa đem cây quạt phe phẩy vừa thờ ơ trả lời: "Trong lịch sử Đông Châu lại chưa bao giờ có nữ hoàng lên ngôi, huống chi, trí lực của A Dao cũng chỉ vừa mới khôi phục, rất nhiều chuyện vẫn không khác gì một đứa nhỏ. Như vậy mà lại đem giang sơn xã tắc giao cho A Dao, há chẳng phải là phá hủy cơ nghiệp tổ tông hay sao? Đó là chuyện vạn vạn không thể xảy ra."

Tốc độ cùng giọng điệu của nàng vẫn không khác thường ngày, không hề nhìn ra biến hóa trong lòng, dù chỉ là một chút.

Hoàng đế cũng biết, nội tâm hoàng hậu đã sớm đủ mạnh mẽ: "Nếu là như vậy, hẳn trong lòng ngươi cũng đã chọn ra được người nào đó?"

Trên thực tế Đông Châu chân chính có hoàng tử tài hoa, nhưng đã sớm bỏ mạng trong các cuộc chiến tranh dành quyền lực, nếu không phải chỉ vì Trầm Ôn Du đã bị hoàng hậu nắm giữ con đường thủy mà tiến hành gài bẫy, thế cục bây giờ nhất định sẽ hoàn toàn nghiêng về phía hắn. Chỉ là gừng càng già càng cay, chỉ với một chiêu này dùng để khống chế địch thủ, hoàng hậu liền trực tiếp bóp chết mạch sống của Trầm Ôn Du.

"Không có!" Nàng trả lời: "Nếu một hai phải tuyển một người, Trầm Ôn Du liền không tệ."

Mặc dù hoàng đế không thể lấy được một chút tin tức nào từ trong miệng hoàng hậu, nhưng hắn cũng chỉ có thể hậm hực ra về.

Chờ hắn đi khỏi, Lý Quý Hâm mới cùng Trầm Dao Quân tiến vào, còn hoàng hậu thì đã ung dung, thong thả vặn một dây thép. Hình như nàng đang làm một thứ gì đó dùng để phòng thân.

"Có tin từ Hổ Phách doanh gửi tới." Lý Quý Hâm cầm ra một phong thư: "Thích tướng quân đã phong kín các con đường đi thông tới Tây Lâm châu, không có tiếp viện từ kinh thành, Tây Lâm châu sẽ là sức một người không làm nên việc gì. Ý của Văn Lan Tông gia là, nếu như bên này cần đến binh lực thì có thể điều quân của Hổ Phách doanh, sau đó dùng lực lượng Tây Bắc châu khắc chế Tây Lâm châu, để cho chúng ta ở kinh thành rảnh tay đánh một trận!"

Khóe miệng của hoàng hậu cong lên rồi cười một tiếng, rất có thâm ý: "Dùng đến binh lực của Hổ Phách doanh mà làm gì? Trực tiếp ném vào kinh thành hay sao? Hãy cứ để cho Thích Nhượng ở Hổ Phách doanh chăm sóc Ngọc Tú cho thật tốt, Đức Phi cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này mà thôi."

"Vậy còn kinh thành bên này thì phải làm sao?"

"Mượn lực đả lực!" Hoàng hậu khẽ thở dài một cái: "Ôi chao! Không có phu nhân Hoa Xà ở đây, người ta thật quá nhàm chán đi mà!"

Trầm Dao Quân lập tức kéo Lý Quý Hâm rời đi. Mới cách đây không lâu chứ đâu, hoàng hậu còn từng dạy nàng phải xem thời gian và tình huống chung quanh mà làm việc. Bây giờ thì sao? Nàng chỉ còn biết một cái đạo lý, ở trước mặt niềm vui sướng, cái gì mà khắc chế a khiêm nhường a, đều là cái rắm!

Gần đây, trong hoàng cung trở nên tiêu điều rất rõ, cho dù hiện tại đang là thời điểm mùa xuân phơi phới.

Tin tức từ biên giới bốn phương từng đợt nối nhau tràn tới, không có nơi nào là bình yên.

Nhưng vào lúc này đã không còn ai để ý đến những chuyện này. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây là con đường dùng máu thịt xây nên anh hùng. Mặc kệ có người khóc tỉ tê, có người kiên trì chịu đựng, có người thở dài.

Trước đây Lý Quý Hâm chưa từng một lần tưởng tượng ra được, bản thân rồi sẽ trở thành một người như thế này: nhìn chúng sinh bi thiết, nước sâu lửa nóng mà vẫn thờ ơ, cho dù bản thân mình chính là người từng được phu nhân Hoa Xà từ trong băng thiên tuyết địa cùng một đám người bắt nạt cứu ra, cũng như đã từng hy vọng bản thân có thể làm một người thiện lương.

Nhưng làm người lương thiện thì không thể bảo vệ được người bên cạnh, trong khi có người dùng đao kiếm để giết người, còn kẻ khác lại dùng tư tưởng để giết người.

"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên hỏi.

"Nghĩ rằng..." Lý Quý Hâm nhìn lên phía bầu trời rất xa, ở đó có những tầng mây rất dày, mùa xuân là cái mùa nhiều mưa gió: "Bão táp sắp tới rồi."

Dấu hiệu báo trước cơn bão sẽ đến là những đám mây đen kéo tới, là cảm giác oi bức ngột ngạt, là hoàng đế muốn lập Thái tử, mà bốn phương thì như hổ rình mồi.

Mười tám tháng tư là cái ngày lành. Trầm Vân Tân mất tích cũng đã được hai tháng, hoàn toàn không có tin tức. Cho dù là kinh thành hay là phía đông, không một ai biết được hắn ở nơi nào.

Hoàng đế nói muốn vào ngày đó tiến hành sắc lập người thừa kế. Như vậy là, cho dù trạng huống trước mắt có không mấy lạc quan, nhưng các bộ vẫn cứ gióng trống khua chiêng bố trí.

Không một lúc nào Trầm Ôn Du cảm thấy an lòng, hắn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra đại sự!

Mười tám tháng tư là ngày hoàng đạo, đây là ngày không hề có một chút tỳ vết nào.

Trước hết hoàng hậu chuẩn bị cho mình trang phục lộng lẫy chuẩn bị làm nghi thức, nàng cũng giúp Trầm Dao Quân chọn lấy một bộ. Một mình Lý Quý Hâm lạc trong một đống vải vóc hoa lệ chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn lại chọn cho mình một bộ màu thiên thanh. Màu sắc này hơi có chút khiêm tốn, nhưng nếu làm thành tay áo bó, lúc đánh nhau sẽ thuận tiện hơn.

Nhìn đâu ra đây là tham gia cái gì mà đại điển sắc lập thái tử chứ! Đây rõ ràng là Hồng Môn yến! Đừng thấy hoàng hậu phục sức hoa lệ cao nhã mà cho là chỉ có như vậy mà thôi, bởi ở lớp trong còn có một lớp trang phục bền chắc.

Nơi này chỉ có ba người, vậy nên hoàng hậu vừa chọn vải vóc vừa nói: "Sư tỷ đã tìm được Trầm Vân Tân rồi, ở trong một ngôi miếu đổ nát trên đỉnh Bắc Hóa sơn."

Bắc Hóa sơn có rất nhiều rắn độc. Kể từ sau khi Đức Phi tiến hành vụ "tự bạo", trong chu vi mười dặm nơi đó không có lấy một bóng người.

"Lá gan của Trầm Vân Tân cũng thật là lớn, hắn lên Bắc Hóa sơn mà không thấy sợ hãi. Mùa xuân là mùa bầy rắn thường xuất hiện, vậy mà hắn lại không sợ bỏ mạng ở trên núi." Giọng điệu của hoàng hậu hết sức nhẹ nhàng, nhưng thật ra thì nàng không một chút lo lắng, bởi vì hiện tại Trầm Vân Tân đã không đến nỗi một mình cô đơn.

"Vào cái ngày mười tám tháng tư ấy, phu nhân Hoa Xà sẽ mang Trầm Vân Tân tới." Sau khi đã nhìn đủ mọi màu sắc tơ lụa, Trầm Dao Quân cầm lên một tấm vải màu đỏ sẫm vải khoác lên trên người Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó mặc lên cái này trông sẽ rất đẹp!"

Màu lửa đỏ rực, giống như trong lễ thành thân vậy. Trầm Dao Quân ngoẹo cổ như có điều suy nghĩ: "Chờ đến khi Mỹ Nhân Nữ Phó cùng ta thành thân mà mặc cái này thì rất tuyệt!"

Hoàng hậu nhanh tay đoạt lấy: "Ta cùng sư tỷ cũng phải làm một bộ!"

Trầm Dao Quân lại đem tấm vải kia đoạt trở lại: "Mỹ Nhân Nữ Phó mặc thì mới dễ nhìn! Các ngươi cũng lớn tuổi như vậy rồi, có biết ngượng hay không hả!"

Hai mẹ con thiếu chút nữa thì trở mặt, chỉ vì một tấm vải... Lý Quý Hâm chỉ còn biết im lặng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thanh Thư đứng ở bên ngoài hạ giọng nói: "Có thư tới!"

Gần đây không chỉ hoàng đế nhận được nhiều thư gửi tới, hoàng hậu cũng giống vậy!

Mấy người tức khắc buông vải vóc trong tay xuống, tất cả cùng vội vã đi ra ngoài.

Đây là phong thư thứ hai của phu nhân Hoa Xà. Đã có một bầy rắn công kích chỗ ở của Trầm Vân Tân, vì bảo vệ Trầm Vân Tân, Thang Vệ Quốc bị độc rắn cắn.

Chuyện này khiến cho hoàng hậu nhướng mày một cái. Đây quả thực là Thang Vệ Quốc bảo vệ Trầm Vân Tân như bảo vệ một đứa trẻ vậy, so với con ruột thì chỉ có hơn chớ không kém!

"Đây là..." Hoàng hậu cau mày không vui.

"Là sợ vạn nhất Thang Vệ Quốc nguy hiểm đến tính mạng, Trầm Vân Tân liền mất đi động lực cho trận chiến cuối cùng hay sao?" Là Trầm Dao Quân vừa cười vừa nói: "Sẽ không đâu! Cho dù có thế nào thì cũng chỉ kích thích lòng ham muốn chiến đấu đến cùng của hắn mà thôi!"

Ngày mười tám tháng tư, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.

Tất cả mọi người đều thức dậy thật sớm, vì hôm nay là ngày tiến hành nghi thức sắc phong thái tử.

Trầm Dao Quân từ An Ninh các đi ra ngoài. Tiểu cô nương vui ra mặt, còn hoàng hậu thì giương lên vẻ mặt thật quyến rũ, dáng người vốn hơi đẫy đà khi mặc lên bộ hoa phục trông lại càng tôn lên vẻ cao quý.

Lý Quý Hâm lại trông như một thế ngoại cao nhân, bị kẹp ở giữa hai mẹ con nhà kia.

Có người nào đó vội vàng đi qua trước mặt, trong lúc vô tình mà đụng phải nàng một cái, vì vậy đã làm rơi mất một tờ giấy.

Là Đinh Đội của lính cấm vệ, người đã sớm là người của hoàng hậu.

Trên giấy ghi lại số binh lực được bố trí trong nghi thức sắc phong hôm nay, bao gồm cả tin tức Đinh Đội nghe được có liên quan tới ám vệ, Lý Quý Hâm không khỏi âm thầm khen người này làm việc chu đáo.

Cao thủ đều là hoàng hậu tự mình bố trí, mỗi một người được nàng bố trí lẩn vào, tựa hồ cũng mang theo không ít ám vệ.

Trầm Dao Quân thẳng thắn vô tư, bên người chỉ có Lý Quý Hâm.

Chỉ cần một mình Lý Quý Hâm là đủ rồi, binh không ở số nhiều, mà là ở chỗ tinh.

Trên đường đi đúng lúc gặp phải Trầm Ôn Du, mấy người đứng lặng nhìn nhau.

"A Dao muội muội! Nữ phó đại nhân! Thật là trùng hợp." Sắc mặt Trầm Ôn Du không tệ, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước.

"Hôm nay sẽ có khách quý." Lý Quý Hâm gật đầu một cái.

Trong lòng Trầm Ôn Du cũng đã rõ ràng: Trầm Vân Tân sẽ không đời nào chết đi dễ dàng như vậy được. Những người sinh ra từ trong hoàng cung, nào có đơn giản như vậy?

"Khách quý lâm môn, rượu ngon thịt ngon; địch nhân vào cửa, không chết không thôi." Trầm Ôn Du bình thản trả lời.

Lý Quý Hâm cũng cười cười: "Ta nhớ là ngươi còn nợ ta một lần đánh cuộc. Ta là người thắng cuộc, hôm nay đến lúc nên trả rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play