Giống như hoa hồng đâm thủng ngón tay làm máu chảy ra, cái giọng lạnh lẽ, quỷ dị được nói ra từ trong miệng của một tiểu cô nương khả ái sẽ càng tăng thêm mấy phần quỷ mị. Ngay cả Lý Quý Hâm cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Trước nay nàng vẫn luôn cảm thấy tật xấu cũng phải nhường bước trước sự thông minh của Trầm Dao Quân. Nhưng việc người này bình tĩnh đến như vậy khi miêu tả điều này lại khiến cho tất cả mọi người đều phải sợ hãi. Như vậy là rất không bình thường.

Nàng không biết mình nên dùng cái giọng gì để diễn tả, chỉ còn biết đứng lặng tại chỗ.

Trầm Dao Quân hướng về phía nàng, bờ môi hơi cong lên làm hé ra hàng răng trắng, nụ cười ấy vừa vui vẻ lại vừa tươi tắn: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao không có chuyện gì đâu! Ngươi không cần phải lo lắng! Bọn họ mới là người có chuyện nha!"

Lý Quý Hâm mới không lo lắng Trầm Dao Quân sẽ xảy ra chuyện. Chẳng qua nàng cũng chỉ là nhất thời cảm thấy xúc động mà thôi.

Nhưng rồi Lý Quý Hâm lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nàng đã sớm biết Trầm Dao Quân vẫn luôn là người biết che giấu bản thân mình.

Chỗ ở của Trầm Ôn Du bị nổ, suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người đều cho là do Trầm Vân Tân gây ra, ai cũng không ngoại lệ. Mặc dù trong đó có rất nhiều sơ hở, nhưng trong lúc bối rối lại không người nào phát hiện ra.

Trầm Vân Tân thì lại không thèm giải thích. Tựa như hắn đã hạ quyết tâm cho trận chiến cuối cùng này: sống thì sống mà chết thì chết. Mặc dù Thang Vệ Quốc đã không tiếc mạng sống của mình để bảo vệ hắn, vậy nhưng hắn đã không còn tỉnh táo để nhận ra điều đó. Việc dựa vào Cẩm Tú cung để truyền tin, trong thời gian ngắn vẫn có thể tránh được tai mắt kẻ khác, nhưng tuyệt đối đó không phải kế sách lâu dài.

Lần này hoàng đế cho gọi hắn tới vào lúc giữa đêm khuya, nhưng hắn lại chỉ là đứng an tĩnh, không phản bác cũng không thừa nhận.

"Tây Lâm vương bị tấn công, ngươi có ý kiến gì không?" Hoàng đế hỏi hắn.

Trầm Ôn Du có mặt ở ngay một bên, hắn nhíu chặt cặp lông mày, không nói một lời nào. Cái vẻ mặt một sống hai chết này của Trầm Vân Tân lại làm cho hắn cảm thấy, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy!

Là Trầm Dao Quân! Chứ không phải là Trầm Vân Tân!

Nhưng làm sao Trầm Dao Quân lại có thể đặt thuốc nổ vào trong cung điện của hắn như vậy được đây? Thậm chí nàng còn không bước chân đi vào!

Trầm Ôn Du trăm ngàn suy nghĩ cũng không thể lý giải nổi. Hiện tại lính cấm vệ còn đang lục soát trong cung điện Tây Lâm vương, sáng mai sẽ có kết quả.

"Ta không có ý kiến gì." Trầm Vân Tân bình tĩnh trả lời: "Ta biết hiện tại phụ hoàng là đang hoài nghi ta. Nhưng mà ta vẫn luôn ở trong Thái Tử cung, mấy ngày vừa qua ta lại chưa từng đi ra ngoài dù chỉ là nửa bước. Người của ta cũng đã bị giám sát, cho dù muốn có động tác gì, cũng không thể làm được."

Lời của hắn đã quá đủ thẳng thắn, cho dù hoàng đế không tin thì hắn cũng không còn cách nào hơn.

Sau đó Trầm Vân Tân từng bước từng bước một đi tới trước mặt Trầm Ôn Du, đứng lại, rồi từng chữ từng câu lại còn pha thêm giọng giễu cợt: "Ngươi thật sự không biết là ai làm hay sao?"

Ngụ ý là, Trầm Ôn Du đã biết toàn bộ sự việc.

Hoàng hậu cũng có mặt ở đây, ánh mắt của Trầm Vân Tân chuyển đến trên người hoàng hậu, thế nhưng nàng lại gợn sóng không sợ hãi, trên môi vẫn luôn là nụ cười, giống như đang đứng ngoài xem cuộc vui vậy.

Hắn thu hồi ánh mắt của mình lại, rồi bình thản nói tiếp: "A, hóa ra là ngươi không biết thật!" Nhưng trong lòng Trầm Vân Tân lại biết rất rõ, chuyện này đã quá rõ ràng, nhưng chẳng qua lúc này Trầm Ôn Du lại không muốn nói ra.

Dẫu sao, hai người bọn họ cũng đã xác định đối thủ chính của mình là người trước mặt, mà không phải là Trầm Dao Quân.

Thiếu chút nữa thì Trầm Ôn Du không nhẫn nhịn được nữa, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn nuốt xuống: "Nếu đúng là ta biết được có người muốn hại ta thì tại sao ta lại không trốn đi đây?"

Trầm Vân Tân không nhịn được mà cười thầm ở trong lòng. Bởi vì, ngươi trốn không thoát a!

Cuộc đối thoại này chính là cuộc giao phong ngoài sáng trong tối, chỉ mới vừa nghe qua hoàng đế đã biết được. Đến đây thì hoàng hậu không thể không lên tiếng. Nàng cần phải giúp Trầm Dao Quân dọn sạch một chút rác rưởi trên đường đi.

"Thái tử..." Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: "Gần đây có đi Cẩm Tú cung hay không vậy?"

Câu hỏi vừa ra Trầm Vân Tân liền sững sờ cả người: "Ngươi định làm gì mẫu thân của ta?" Hắn lạnh giọng quát lớn, không có chút nào tôn ti trật tự.

Hoàng hậu vô cùng ấm ức nha. Nàng cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, chẳng lẽ Trầm Vân Tân lại còn cho rằng nàng đường đường là một hoàng hậu, lại phải đến mức lấy Quý phi ra, lợi dụng điểm yếu của người này mà áp chế Thái tử hay sao?

Hoàng đế ở bên cạnh cùng phối hợp mà hừ lạnh một tiếng, giọng của hắn trầm xuống khi nói: "Trẫm bắt được mật báo từ Cẩm Tú cung gửi ra bên ngoài, là của ngươi có đúng không?"

Từ trước đó Trầm Vân Tân đã đoán biết chuyện này sớm hay muộn rồi cũng bị vạch trần, liền vừa cười vừa nói: "Nếu Phụ hoàng đã biết được, vì sao còn chưa xuống tay đối với nhi thần đây?"

Dám vô pháp vô thiên như vậy đã khiến cho hoàng đế cực kỳ tức giận! Nhưng hắn lại không nổi giận lôi đình giống như trước đây, nguyên nhân tại sao như vậy thì đến hắn cũng không thể nói rõ ra được. Trong cuộc đấu đá tranh giành quyền lực này, nếu mà dễ dàng lần ra đầu mối như vậy, tại sao từ cổ chí kim, lại có đến trăm ngàn vạn người phải dùng mệnh tới đắp dựng con đường này?

"Ngươi trở về nghiêm túc tu tỉnh lại." Hoàng đế không nói thêm gì nữa, ít nhất hắn cũng đã biết, vụ nổ xảy ra chỗ Trầm Ôn Du kia, hung thủ hẳn không phải là Trầm Vân Tân: "Trẫm muốn lần nữa tra lại vụ án vũ khí và thuốc nổ cùng với Đức Phi một chút!"

Trong lòng hoàng hậu không khỏi "lộp bộp" một cái. Ôi chao! Cuối cùng thì hắn cũng phải bất đắc dĩ tự mình ra tay!

Cũng may cho đến bây giờ Đức Phi vẫn chưa một lần xuất hiện. Nếu muốn từ một người "đã chết" tra cho ra thì là việc không hề dễ dàng chút nào. Trầm Ôn Du được an bài sang chỗ ở khác, sau đó cả mấy người ai đường nấy trở về chỗ ở của mình.

Trong hoàng cung phát ra chút động tĩnh nhỏ, Lý Quý Hâm liền biết chuyện đến đây là kết thúc.

Nàng đang định mở miệng nói chuyện thì Trầm Dao Quân lại dùng ngón tay đè lên môi suỵt một tiếng: "Suỵt... Đêm khuya vừa mới đến thôi, là lúc Hắc bạch vô thường tới lấy mạng."

Lý Quý Hâm liền nhìn lại người này. Trong đôi con mắt sâu không thấy đáy kia, tựa như giếng cổ vậy, từ trong đó hắt ra một bóng người hắc ám. Nàng như thấy được Trầm Dao Quân đang chậm rãi biến hóa ở ngay trước mắt mình: vào đầu năm nay nàng vẫn còn là một nha đầu giả điên giả dại, ngũ quan còn chưa nảy nở, gương mặt còn hết sức bụ bẩm, trắng trẻo, mập mạp giống như một cục bột nếp vậy. Vậy mà chỉ sau một năm, ngũ quan đã nảy nở, cơ thể cũng gầy đi một chút, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng đã đẹp hơn rất nhiều. Còn nữa, nàng đã không còn quá bận tâm đến tình thế giống như trước đây nữa.

"Ngay đêm nay, sẽ có án mạng." Lý Quý Hâm mở miệng thốt lên.

Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Không biết bắt đầu từ ai trước."

"Kể từ hôm nay trở đi ta sẽ không ở trong nhà gỗ nhỏ nữa." Lý Quý Hâm cúi đầu. Nàng lo lắng cho sự an toàn của Trầm Dao Quân. Bởi dẫu sao, hoàng hậu đã dạy cho người này rất nhiều điều, nhưng lại không dạy nàng làm thế nào dùng tay không chống lại địch nhân: "Ta ở lại An Ninh các."

"Trong An Ninh các có rất nhiều phòng, Mỹ Nhân Nữ Phó hãy ở lại ngay cạnh ta đi." Trầm Dao Quân chớp chớp hai con mắt, trong con ngươi của nàng như có lốm đốm ánh sao trời.

"Không..." Lý Quý Hâm dứt khoát từ chối: "Ta ở cùng ngươi!"

Đây chính là lần đầu tiên Lý Quý Hâm đưa ra yêu cầu ngủ cùng Trầm Dao Quân cương quyết đến như vậy. Nếu là trước đây, Trầm Dao Quân nên cao hứng đến không thể không nhảy dựng lên, nhưng tối nay nàng biết, đây là để bảo vệ nàng, không thể xảy ra chút sơ suất nào.

Chỉ cần không phải những người thuộc về phe hoàng hậu bị chết, còn lại hết thảy đều dễ nói.

Ban đêm, đúng vào lúc lính cấm vệ vẫn đang đi tuần, trong hoàng cung vốn đã trở lại tĩnh lặng, đột nhiên có một luồng gió mang theo mùi máu tanh bay ra.

Trong An Ninh các vẫn trước sau yên bình như cũ, từ đêm khuya cho đến sáng mai, ngay cả chim ưng cũng không thấy bay vào.

Bầu trời u ám, như thể đang muốn mưa vậy. Mùa xuân vốn dĩ có nhiều giông tố, ánh mặt trời bị những đám mây dày che khuất, hiện tại rõ ràng đã là giờ Thìn, vậy mà vẫn giống như giờ Mão vậy. Lý Quý Hâm đã rời giường, còn Trầm Dao Quân dụi mắt một cái, vẻ mặt vẫn còn đang buồn ngủ.

Sau đó không lâu, Thanh Thư đi như chạy vào: "Công chúa! Nữ phó! Đã xảy ra chuyện!"

Chuyện cũng là trong dự liệu, Trầm Dao Quân ngáp một cái rồi mới hỏi: "Người nào chết?"

Thanh Thư sửng sốt mất một lúc, hai người này đã đoán ra được không chín thì chính là mười, nên nàng không cố làm ra vẻ huyền bí nữa: "Lương Phi!"

Lý Quý Hâm và Trầm Dao Quân cùng đồng thời sửng sốt, bởi dù có làm thế nào thì các nàng cũng không thể nghĩ ra được, người đầu tiên xảy ra chuyện lại chính là Lương Phi!

Cơn buồn ngủ của Trầm Dao Quân bị quét sạch hoàn toàn, nàng đứng lên hỏi: "Hung thủ đâu rồi? Đã tra xét ra chưa?"

"Không có!" Thanh Thư lắc đầu một cái: "Chết vào giờ Tý đêm qua, dùng sợi giây siết chết. Thái giám cùng cung nữ của Cẩm Tú cung đều đã bị giam lại!"

Trầm Vân Tân để ý Lương Phi như vậy, vậy mà Lương Phi vẫn bị chết?

Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm kịp thời đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra vào tối hôm qua, nhưng vào lúc này hai người cũng lại phát hiện chuyện xảy ra đi lệch hướng mình đã dự đoán.

Các nàng cho là Trầm Vân Tân sẽ động thủ, nhưng không biết bị ai chiếm trước lợi thế, cướp đi sinh mệnh của Lương Phi. Cũng may Trường Tề đã được đưa ra bên ngoài từ trước đó, nếu không cũng sẽ chết như vậy!

Các nàng không thể tới hiện trường án mạng, Trầm Dao Quân vốn là một trong những đối tượng bị hoài nghi, nếu bây giờ mà quá mức chủ động sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, trong thời điểm nguy cấp này không thể để xảy ra bất cứ sơ sảy nào.

"Để ta tới đó." Thanh Thư nói.

"Chớ để bị phát hiện." Lý Quý Hâm dặn dò.

Hoàng hậu đã không còn thời gian rảnh rỗi để cùng phu nhân Hoa Xà liên hệ. Trong thời gian gần đây nàng luôn ở trong Phượng Linh điện, khi Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm đi qua, hoàng hậu liền để cho các nàng trong khoảng thời gian này cùng ở lại Phượng Linh điện.

Phượng Linh điện được gia cố chắc chắn tựa như cái thùng sắt, điều này sẽ khiến cho Lý Quý Hâm bớt đi lo lắng rất nhiều.

Hai người vui vẻ đáp ứng.

Vừa đi vào, Lý Quý Hâm liền đánh hơi được khí tức không bình thường: "Còn không phải ngươi đã nói là đem sư phụ an bài ở bên ngoài cung hay sao? Tại sao ta lại ngửi thấy khí tức sư phụ?"

Hoàng hậu che mặt lại, nàng nói với vẻ ngượng ngùng: "Đó là bởi vì nàng đã tới rồi đi, nên mới để lại mùi của nàng ở chỗ này."

Lý Quý Hâm liếc hoàng hậu từ trên xuống dưới một cái, sau đó đột nhiên gọi to: "Sư phụ! Vậy mà ngươi lại tới đây!"

Hoàng hậu lập tức xoay người lại: "Không phải đã nói là ngươi không nên ra đây hay sao!" Nhưng mà đâu ra bóng dáng phu nhân Hoa Xà? Chẳng qua nàng đã bị Lý Quý Hâm lừa mà thôi.

Hoàng hậu: "..." Cuộc sống này đúng là không cách nào an ổn đi qua, ngay cả Lý Quý Hâm cũng không thèm nghe lời. Nàng liền giải thích: "Đây còn không phải là sợ vạn nhất Hoàng thượng tìm tới ta hay sao? Nếu như ta lại không ở trong cung, chuyện vỡ lở thì làm thế nào? Lại nói, ở bên ngoài nào có thoải mái như ở trong cung, đương nhiên là ta phải đem sư tỷ tiếp vào rồi!"

Trầm Dao Quân khẽ nhón chân lên vỗ hoàng hậu bả vai một cái, sau đó dùng cái giọng thật thấm thía: "Mẫu hậu, chúng ta cũng không phải muốn trách cứ ngươi cái gì, mà chỉ muốn nói với mẫu hậu một câu, đang là thời điểm mấu chốt, cần gìn giữ thể lực."

"Ta luôn biết tiết chế!" Hoàng hậu cầm cây quạt che mặt: "Khắp nơi trong Phượng Linh điện đều là bẫy rập, người khác không thể vào được. Lại nói, có sư tỷ và Tấn Nhất ở đây thì ta mới yên tâm về sự an toàn của nơi này. Trong khoảng thời gian này hoàng cung sẽ bị nghiêm tra, Cẩm Tú cung đã bị khóa."

"Mẫu hậu, ngươi nói xem, là ai đã ra tay giết chết Lương Phi?" Trầm Dao Quân ngẩng đầu hỏi.

Trầm Vân Tân không có lý do gì đi lại giết mẫu phi mình, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn tôn kính Lương Phi. Trầm Ôn Du thì giờ Tý mới trở về, nếu thật muốn giết Trầm Vân Tân, hắn cũng không đến nỗi đi giết Lương Phi trước. Hoàng hậu lại càng không thể nào động thủ, nếu là như vậy...

Đột nhiên, từ phía sau bình phong xuất hiện thân hình của phu nhân Hoa Xà. Cầm trên tay một chiếc khăn đi ra, nàng vừa vuốt tóc mai vừa nói: "Hoàng đế giết!"

"Sư tỷ!" Hoàng hậu kêu một tiếng, hai người liền nhìn nhau cười một tiếng...

"Vì để đoạn tuyệt nỗi lo về Trầm Vân Tân sau này." Phu nhân Hoa Xà nói tiếp: "Lương Phi đã không còn giá trị lợi dụng. Một khi các cuộc nổi loạn từ bốn phương của Đông Châu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết thì biên giới khó mà giữ được. Nếu như bây giờ mà vẫn không thể tìm ra một liều thuốc mạnh, quốc gia này chỉ còn nước diệt vong. Hắn cần có một điểm đột phá khẩu để phá vỡ cục diện thế chân vạc của các ngươi. Mà điểm đột phá khẩu ấy lại có ngay ở trên người Lương Phi. Không đến nửa tháng nữa, phía đông sẽ trở mặt với triều đình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play