Tra cho ra tung tích của Thang Vệ Quốc là việc rất khó, trong khi Trầm Ôn Du sẽ không bao giờ nói cho Lý Quý Hâm biết. Ai trong lòng mà không có chút cẩn thận?
Lý Tấn Nhất có thể giúp cứu ra Thang Vệ Quốc, nhưng muốn tìm cho ra vị trí chính xác của hắn, lai còn phải dựa vào tai mắt nằm vùng trong các ngõ ngách kinh thành của hoàng hậu.
Đáng tiếc hoàng hậu lại đang bận làm bạn với phu nhân Hoa Xà khắp nơi ăn uống vui đùa, một khi nàng đã buông tay, ngay đến cả làm việc vặt nàng cũng giao cho Trầm Dao Quân hết thảy.
Trầm Dao Quân ngẩng cao cái đầu nhỏ suy đoán: Trầm Ôn Du sẽ đem người giấu ở nơi nào đây?
Lý Quý Hâm đứng ở trước cái kệ sách nhìn bản đồ kinh thành.
Trầm Ôn Du vừa mới tới kinh thành, đối với nơi này hết thảy đều chưa quen thuộc. Thang Vệ Quốc lại là do một tay hắn giam giữ, cho nên chỗ giấu người hẳn không nhiều.
"A Dao..." Lý Quý Hâm đột nhiên nghĩ ra: "Ngươi còn nhớ người thợ rèn ở trong ngõ hẻm hay không?"
Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Nhớ! Là người được phụ hoàng để ở trong ngõ hẻm. Trước kia hắn là một tướng quân, phụ trách việc đưa tin cho Trầm Ôn Du. Bây giờ thân phận của Trầm Ôn Du đã được công bố, nhiệm vụ của hắn cũng đến lúc phải kết thúc rồi đi?"
"Sau đó chúng ta đã cho người nhìn chằm chằm người thợ rèn này, để xem có phát hiện gì không?" Lý Quý Hâm tiếp tục dò hỏi.
Trầm Dao Quân "À!" một tiếng: "Đi một chuyến Hy Thủy Hà làm ta quên mất việc hỏi tình huống của thợ rèn! Ta lập tức cho gọi người tới đây!"
Người thợ rèn đã không làm nghề rèn nữa, hắn ở trong căn phòng nhỏ của một tòa cũ nát trong một khu phố cũ của kinh thành. Chỉ có một mình hắn ở đó, nhưng lại có vô số cặp mắt nhìn vào hắn chằm chằm.
Thợ rèn trước kia cũng là một tướng quân, cho nên hắn biết rõ tình cảnh của mình.
Chính là vì Thẩm Ôn Du giờ đây cũng đã trở thành một người của chốn phố phường, rốt cuộc hắn không thể trở về làm tướng quân được nữa.
Nếu hắn có khả năng phát hiện ra được có người đang nhìn mình chằm chằm, vậy thì hắn cũng thừa năng lực đem người giám sát gạt sang một bên. Đây là điều Lý Quý Hâm không một chút nghi ngờ: "Đến lúc nào mới thay phiên người giám sát?"
"Giờ Tý!" Trầm Dao Quân trả lời.
Gần đây, mọi thời khắc đều hết sức nguy cấp, người của Trầm Vân Tân vẫn luôn nghĩ cách cứu Thang Vệ Quốc ra, vậy nên nhất định là thế lực được cắt cử trông coi Thang Vệ Quốc phải rất cường đại. Mà người thợ rèn lại đã từng được giao cho nhiệm vụ trọng yếu như vậy, bây giờ không có khả năng để đó không dùng tới.
"Sau giờ Tý tối nay không cần tiếp tục giao ban nữa. Đây là ngày cuối cùng chúng ta giám sát thợ rèn." Lý Quý Hâm nói.
Nếu như hắn đã không có giá trị lợi dụng, đương nhiên cũng sẽ không cần mất công giám sát làm gì.
Hoàng hậu cùng Hoa Xà phu nhân sớm đã không biết chạy đi nơi nào. Người này cũng không thèm lo lắng vạn nhất hoàng đế đột nhiên đến tìm nàng thì phải làm sao.
Trầm Dao Quân cũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài: "Ôi! Mẫu hậu này của ta a, thật là càn rỡ!"
Lý Quý Hâm lại nghĩ, còn không phải hai mẹ con đều giống nhau hay sao? Chèo thuyền không dựa vào mái chèo, toàn dựa vào càn rỡ!
Vào thời điểm nửa đêm, người giám sát thợ rèn truyền tin đến, nói rằng hôm nay không đổi ban, vậy nhưng rốt cuộc lại phát hiện thợ rèn có hành động khác lạ.
Lý Quý Hâm cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, quả nhiên đúng như mình dự đoán!
Thân thủ cũng như cặp mắt của thợ rèn đều không tệ, muốn tránh được người giám sát chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Lâu nay Lý Quý Hâm vẫn luôn một mực hoài nghi, thợ rèn không phải là người của hoàng đế, mà là người của Trầm Ôn Du!
Nếu một khi Trầm Ôn Du đã bất mãn với hoàng đế, hắn sẽ không cách nào tiếp nhận sự an bài của phụ thân. Với mảnh đất trọng yếu như kinh thành, làm sao hắn lại có thể không có tâm phúc của mình được đây? Ban đầu, vào cái lần Lý Quý Hâm đi tìm người thợ rèn kia nàng đã thấy, thợ rèn chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra Diệt Thế. Phải biết rằng, môn phái giang hồ ở trong kinh thành cũng không có nhiều, mà phần lớn là ở phía tây bắc. Đảm nhiệm liên lạc với Trầm Ôn Du, thợ rèn là người của tây Đông Châu là không thể nghi ngờ!
"Đuổi theo! Bảo Tấn Nhất qua đó!" Lý Quý Hâm chỉ nói một câu như vậy.
Chỉ cần có một chút manh mối, nàng tin tưởng Lý Tấn Nhất sẽ cứu ra được Thang Vệ Quốc!
Trầm Dao Quân cũng không ngủ, nàng ngẩng đầu lên chớp chớp con mắt nhìn Lý Quý Hâm: "Ừm... A Dao cảm thấy, nếu như giang sơn Đông Châu mà không có Mỹ Nhân Nữ Phó thì không được!"
"Giang sơn Đông Châu với ta thì có quan hệ gì đây?" Trong xương Lý Quý Hâm vẫn là một người trong giang hồ, nên không muốn cái vị trí gì mà dưới một người trên vạn vạn người.
Trầm Dao Quân lập tức sửa lại lời mình: "Vậy thì... Giang sơn của A Dao, không có Mỹ Nhân Nữ Phó là không được!"
Lý Quý Hâm hé miệng cười một tiếng, sau đó mới nhỏ nhẹ, bình thản cất tiếng: "Giang sơn của A Dao, ta cũng không muốn nhúng tay."
"Nếu vậy thì..." Trầm Dao Quân cũng không tức giận: "Chỉ cần Mỹ Nhân Nữ Phó muốn nhúng tay lên A Dao thì sao?"
Ngay tức khắc, Lý Quý Hâm không kịp làm ra phản ứng, nàng nhìn thấy Trầm Dao Quân cười đầy vẻ quyến rũ, còn mình thì cảm thấy lời này nghe sao mà không được tự nhiên cho lắm. Chờ đến khi kịp phản ứng, ngay lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch!
Trời ạ! Không biết được là hoàng hậu đã dạy cho Trầm Dao Quân bao nhiêu thứ dơ bẩn rổi vậy? Nhất định người này chính là lão sư vỡ lòng của công chúa a!
Trầm Dao Quân thật giống như một tiểu ác ma, không thể biết được nàng lấy từ đâu ra cuộc sống nhiều lạc thú đến như vậy. Dưới ánh mắt thẳng băng của Lý Quý Hâm, người này vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào nàng.
Cô nương của nhà khác, mười bảy tuổi đều đã có thể lập gia đình rồi. Trường Tề là một Tiểu công chúa kiêu ngạo, vào thời khắc này vì Trầm Vân Tân gặp phải nguy nan, nên bị hắn đem gả cho con trai của vị thống lĩnh ở biên giới phía đông. Quân đội bốn phương đang ở thế cân bằng, phía đông thuộc về Trầm Vân Tân, phía tây là của Trầm Ôn Du, phía bắc do Trầm Dao Quân nắm giữ, chỉ còn ở phía nam, lại chưa thấy Quý Phong cùng Đức Phi xuất hiện. Ngoại trừ hoàng hậu ra, hoàng đế cũng không biết bây giờ phía nam là cái tình trạng gì.
Chờ đến khi có được tin tức từ Lý Tấn Nhất thì đã qua mấy ngày. Nàng đã tìm ra nơi Thang Vệ Quốc đang bị giam giữ, hiện tại nàng đang cố gắng tìm cách đem hắn cứu ra, nhưng cần có người giúp một tay. Không nói hai lời, Lý Quý Hâm viết cho Trầm Vân Tân một bức thư nặc danh, trong đó nói là một người nào đó vào lúc nào đó, chỗ nào đó vô tình phát hiện ra Thang Vệ Quốc, cần sớm sắp xếp mà đi cứu người.
Trầm Vân Tân biết rõ tình cảnh của bản thân bây giờ, hắn không đáng giá để bị lừa gạt, hơn nữa nội dung bức thư nặc danh ấy được Lý Quý Hâm viết rất cẩn thận. Tấn Nhất lại trộm được tín vật của Thang Vệ Quốc, khiến cho hết thảy trở nên chân thực.
Mà hoàng hậu, đến một người cũng không ra, đêm đó Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân vẫn ở lại trong thư phòng của An Ninh các, thời gian cứ từ từ trôi đi, trong cung vẫn là sóng yên biển lặng như cũ. Nhưng bên dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt dâng trào. Trong khi đó trên một góc phố nào đó của kinh thành, lại đang xảy ra một trận sống mái kinh người!
Bách tính sống hai bên đường phố rối rít đóng lại cửa nẻo, nên chỉ nghe thấy tiếng binh khí giao đấu từ bên ngoài truyền vào. Bọn họ nghe thấy khi thì vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rên la, có cả tiếng khóc lẫn tiếng cười, có máu văng lên trên cửa sổ dán giấy, hoặc là một cái thi thể đột nhiên bay vào từ bên ngoài cửa sổ!
Đám dân chúng nhìn thấy tận mắt chỉ còn biết cảm thán: cuộc chiến đấu này quá máu tanh, quá tàn bạo, cực kỳ bi thảm. Chờ đến khi vệ binh kinh thành được điều động chạy tới nơi xảy ra chuyện, cũng là lúc lực lượng hai bên đều đã rút lui, ngay cả thi thể cũng không để lại.
Còn việc hai phe này xảy ra xung đột là do cướp đoạt bản đồ kho báu, hay là bí tịch võ công, hoặc là mỹ nhân tuyệt thế, lại không ai biết được.
Trốn ở trong một góc phòng, Lý Tấn Nhất để lộ ra một đôi mắt đen láy, hé răng cười một tiếng rồi từ trên tường bay vọt đi.
Sang ngày hôm sau, cuộc giao đấu ác liệt này giữa hai bên liền được các tiên sinh chuyên kể chuyện tại các đại quán trà, tửu lầu của kinh thành, vì kinh thành rót một lượt thuốc mê khó lòng giải được ngay. Câu chuyện bị biên tập thành các loại phiên bản truyền lưu ở khắp các ngõ ngách của kinh thành.
Đó cũng chính là ngày, cái người bị gầy một vòng, hai mắt sưng vù là Thang Vệ Quốc quỳ xuống trước mặt hoàng đế. Hắn khóc lóc đến chảy nước mắt nước mũi giải thích bản thân còn đang bị bệnh thì lại bị kẻ bắt cóc bắt đi ngược đãi suốt một thời gian dài. Thang Thái phó vốn giỏi ăn nói, miêu tả lại sống động, chỉ có điều hắn không biết kẻ bắt cóc hắn là ai.
Hoàng đế làm sao nghe mà không hiểu? Chờ Thang Vệ Quốc kể xong, hoàng đế lúc này mới từ từ mở miệng: "Thái phó a, ngươi hẳn nên vui mừng, khi tên bắt cóc này đã không có trực tiếp giết chết ngươi." Lời này giống như là đang nói với một người nào đó, tựa hồ đang chỉ trích người nọ không đủ lòng dạ ác độc.
Trong khi đó Trầm Dao Quân lại đang cùng Lý Tấn Nhất ở An Ninh các ôm nhau mà cười loạn thành một mớ. Còn Lý Quý Hâm thì ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà.
Nếu như Trầm Ôn Du đem Thang Vệ Quốc giết đi từ ngay ban đầu, hẳn hoàng đế đã chấp nhận hắn đủ tàn nhẫn, ấy vậy mà hắn lại để cho người ta cứu người đi. Đây chính là vấn đề trình độ.
Thang Vệ Quốc lại cũng không tốt hơn. Đường đường là Thái phó mà lại để cho người ta bắt đi, một khi bị truyền ra ngoài cũng chỉ có xấu hổ cùng mất mặt, mặt mũi hoàng đế đặt ở nơi nào?
Vì vậy Trầm Vân Tân tiếp tục ở lại Diện Bích, Thang Vệ Quốc cũng ở lại Diện Bích làm bạn với hắn. Trong chuyện này hoàng đế cảm thấy Trầm Ôn Du làm không toàn vẹn, nên đã trách cứ hắn.
Kết quả này không ngoài Lý Quý Hâm dự đoán: "A Dao, người được phái ra bên ngoài thế nào rồi?"
Trầm Dao Quân búng ngón tay một cái: "Sáng ngày mai sẽ có quán viên thủy lợi trong vòng tám trăm dặm khẩn cấp gửi về tấu chương, báo cáo các nơi gặp xuân hạn cùng với yêu cầu quốc khố cấp tốc chi tiền sửa chữa dòng sông!"
"Tốt lắm!" Trầm Dao Quân làm việc đã khắc sâu trong lòng Lý Quý Hâm: "Chỉ cần ép được Trầm Vân Tân vào tuyệt lộ, chúng ta liền thắng!"
Trầm Dao Quân lập tức vươn cổ đến trước mặt Lý Quý Hâm. Nàng ngẩng đầu lên, đầy cõi lòng khát khao cùng chờ mong: "Vậy... Mỹ Nhân Nữ Phó có muốn khen thưởng A Dao hay không?"
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ, thật hiếm khi Trầm Dao Quân đi làm một chuyện lớn mà lại không có sự trợ giúp của hoàng hậu như vậy, lại còn làm rất tốt, dĩ nhiên là nên khen thưởng rồi.
Vì vậy nàng nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Trầm Dao Quân hỏi: "A Dao muốn khen thưởng cái gì?"
Nếu khen thưởng bằng ôm ôm, hôn hôn, giơ thật cao dường như đã không đủ nữa rồi. Trầm Dao Quân không trả lời, chỉ là nhìn Lý Quý Hâm mà nhướng mày.
Lý Quý Hâm không hiểu nổi: "Cái gì?"
Trầm Dao Quân tiếp tục nhướng mày.
Lý Tấn Nhất ở một bên lại không nhìn nổi: "Quỷ nhát gan công chúa, có phải mắt của ngươi vừa bị hạt cát rơi vào hay không?"
Trầm Dao Quân ngước mắt nhìn lên trời! A!!! Rõ ràng phu nhân Hoa Xà là một người có sức lĩnh ngộ cao đến như vậy, nhưng tại sao hai tên đồ đệ của ngài lại không hiểu phong tình như vậy đây!
Phải biết rằng, ngay từ còn nhỏ hoàng hậu đã đào tạo Trầm Dao Quân thành cái người biết trêu ghẹo con gái rồi. Nhưng trên Hoa Xà sơn lại chỉ có ba sư đồ với nhau, phu nhân Hoa Xà lại lười đi quản. Về phương diện cuộc sống, nàng đều là để cho sư tỷ muội tự do phát triển, chưa bao giờ giảng giải!
"Trong phòng thì lấy đâu ra cát a?" Tiểu sư muội ngây thơ lấm lét nhìn trái rồi nhìn phải: "Nếu không hãy để cho sư tỷ giúp ngươi thổi mắt một chút?"
Trầm Dao Quân tức khắc vỗ tay một cái! Là nàng đã hiểu lầm Lý Tấn Nhất!
Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên, giang rộng hai tay, nhu nhược đáng thương mà nhìn Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó, thổi mắt một chút."
Với chút yêu cầu nhỏ này, Lý Quý Hâm vui lòng thỏa mãn ước nuyện của Trầm Dao Quân, vì vậy nàng ngồi xổm xuống giúp người này thổi mắt. Nhưng trong mắt Trầm Dao Quân căn bản làm gì có hạt cát nào, mà tất cả cũng chỉ là giả bộ!
Nàng nằm ở trên vai Lý Quý Hâm thấp giọng rỉ tai một câu. Chỉ trong nháy mắt mặt của Lý Quý Hâm đỏ bừng lên, động tác cũng dừng lại.
Lý Tấn Nhất lẩm bẩm: "A! Việc gì mà lại phải nói thầm như vậy? Cái tai của Tấn Nhất vốn rất thính, ngoài trăm bước cũng vẫn có thể nghe được, vậy mà Quỷ nhát gan công chúa lại không muốn để cho ta nghe thấy?"
Trầm Dao Quân tức khắc bưng kín mặt, một bàn tay mập mạp đánh lên người Lý Tấn Nhất một cái: "Ngươi không được phép nghe lén! Ta đang cùng Mỹ Nhân Nữ Phó nói thầm chứ đâu!"
"Nhưng mà ta nghe không hiểu nha." Lý Tấn Nhất thật sâu thở dài một cái. Nàng có cảm giác như mình đã bị ghét bỏ vậy.
Trầm Dao Quân bụm tay che mặt, chỉ chừa lại một khe hở để nhìn Lý Quý Hâm, nhưng Lý Quý Hâm đã sớm trấn định lại.
"Thơ này là ý gì a?" Lý Tấn Nhất dốt nát, hoàn toàn không sợ hỏi tiếp.
Trầm Dao Quân rút tay ra nhẹ nhàng đánh nàng một cái nữa: "Ôi! Đã bảo ngươi đừng hỏi vậy mà ngươi lại còn hỏi tiếp! Trẻ nít thì phải học nhiều một chút mới được."
Lý Quý Hâm mặt không đổi sắc trả lời: "Nên đọc nhiều sách, nhưng không cho phép ngươi đọc Xuân Cung từ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT