Cái gọi là giả làm nhiều chỗ thủng, kỳ thật chính là những mụn vá chi chít trên bộ quần áo được Lý Quý Hâm mặc khi từ Hoa Xà Sơn xuống núi kia.
Không sai! Nó thực xấu thực cũ, giặt đến phai hết màu rồi. Nhưng nói mặc nó là giống như cởi truồng thì đích xác sai lệch quá nhiều!
Thanh Thư đầy vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Lý Quý Hâm, thấy vậy nàng nàng liền buông quyển sách trong tay xuống rồi nghiêm trang hỏi công chúa: "Được thôi! Ta sẽ thay sang bộ quần áo ấy. Đến lúc đó công chúa điện hạ còn nhận ta là sư phụ nữa hay không?"
Ngốc công chúa ngoẹo cổ sang một bên nghĩ nghĩ: "Người cởi truồng thì chính là kẻ ngốc, mới không phải là sư phụ!"
"Vậy thì không thể tốt hơn!" Lý Quý Hâm đứng dậy: "Ta đi thay quần áo. Thay xong thì ta sẽ đi một chuyến đến chỗ Thái Tử."
Công chúa ngốc sờ cằm nhìn trời rồi đột nhiên hét lên một tiếng: "Đứng lại!" Sau đó chạy tới bắt lấy ngón tay của Lý Quý Hâm: "Không được phép đi!"
Sao lại có thể nói đổi là đổi được đây? Nếu thật cứ để người này mặc lại bộ quần áo cũ đầy mụn vá kia còn chẳng phải vứt hết mặt mũi của An Ninh công chúa hay sao? Đến lúc đó Thẩm Vân Tân bắt được nhược điểm rồi mượn cớ tới trêu đùa nàng, Mỹ Nhân Nữ Phó có thể sẽ không đứng ra giúp nàng nữa!
Lý Quý Hâm dừng lại bước chân: "Sách này công chúa là học hay là không học?"
Ngốc công chúa nhăn mày mất nửa ngày rồi mới lúng búng trong miệng mà phun ra một chữ: "Học..."
"Vậy thì tốt!" Lý Quý Hâm ném một quyển sách cho nàng: "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, ở thân dân, ở ngăn với chí thiện*. Biết nơi yên ở rồi mới định được, định rồi sau đó có thể tĩnh, tĩnh rồi sau đó có thể an, an rồi sau đó có thể suy tính, suy tính rồi sau đó có thể đạt được. Vật có đầu đuôi, chuyện có đầu đuôi, biết rõ trước sau, ắt gần đạo vậy."
Vẻ mặt Công chúa ngốc mờ mịt mà nhìn sách, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.
* Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện: Biết được cái mục đích cần đạt đến mà sau đó mới có sự kiên định (đã định được việc đúng đắn). Định rồi mới có thể yên ổn (không còn thay đổi nữa). Yên rồi mới có thể an tâm, thư thái. An tâm rồi thì sau mới lo nghĩ, mưu sự. Lo nghĩ cho chu đáo rồi sau mới có thể đạt thành..
"Điều ta muốn dạy cho ngươi chính là, truy nguyên thành ý chính tâm tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ!" Lý Quý Hâm điểm điểm thư: "Cổ chi dục rõ ràng đức khắp thiên hạ giả, trước trị này quốc, dục trị này quốc giả, trước tề này gia; dục tề này gia giả, trước tu này thân; dục tu này thân giả, trước chính này tâm; dục chính này tâm giả, trước thành này ý; dục thành này ý giả, trước trí này biết, trí biết ở truy nguyên. Vật cách rồi sau đó biết đến, biết đến rồi sau đó ý thành, ý thành rồi sau đó tâm chính, tâm chính rồi sau đó thân tu, thân tu rồi sau đó gia tề, gia tề rồi sau đó quốc trị, quốc trị rồi sau đó thiên hạ bình*."
"Cho nên, truy nguyên vì học vấn chi bổn, cũng là bình thiên hạ chi bổn."
Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc); muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia); muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân); muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm); muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý); muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.
Xét sự vật cho cùng lẽ rồi thì sự hiểu biết mới đạt đến đích, hiểu biết thấu đáo rồi thì điều mình suy nghĩ (ý) mới được chân thật (thành).
Điều mình nghĩ có chân thật thì lòng mình mới ngay thẳng (chính), lòng có ngay thẳng thì bản thân mới hàm dưỡng và rèn luyện được.
Hàm dưỡng và rèn luyện bản thân được rồi thì mới sửa sang, sắp xếp việc nhà. Sắp xếp việc nhà được rồi thì mới lo liệu cho đất nước. Lo liệu cho đất nước được thì thiên hạ mới yên ổn.
Công chúa ngốc làm ra vẻ không biết đường nào mà nghe, nhưng trong lòng lại như gương sáng vậy: "Truy nguyên là cái gì?"
"Toàn đường văn" viết rằng: Người cũng như vạn vật, cách giả tới cũng, đến cũng. Vật tới lúc, kỳ tâm chiêu rất rõ ràng minh biện yên, mà không ứng vu vật người, là dồn biết cũng, là biết vô cùng cũng. Biết tới cố ý thành, ý thành cố lòng đang, lòng đang cố thân tu, thân tu mà nhà Tề, nhà Tề mà nước lý, nước lý mà thiên hạ bình. Này cho nên người cũng tham ngộ thiên địa."
Thanh Thư liền ở một bên lén lút hỏi: "Những thứ này đối với công chúa mà nói, có thể quá khó khăn hay không vậy?"
"Khó sao?" Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Thân là công chúa của Đông Châu, lòng ôm ấp thiên hạ, mặc dù là một kẻ ngốc đi nữa, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ đọc một lượt tỉnh dậy lại đọc một lượt, chờ đến khi nàng đọc thuận, sẽ có sự lý giải của riêng mình. Vì sao ngốc? Bởi vì đối với sự vật không có nhận biết, cho nên mới ngốc. Người ngốc sẽ không bao giờ thừa nhận chính mình ngốc, tựa như con ma men nói chính mình không uống say. Khi phải đối mặt với hiện thực đi, muốn không bị người ta khi dễ, có cha mẹ thương ngươi là chưa đủ. Làm người nếu không thể làm cho chính mình trở nên cường đại, cũng chỉ có thể bị người ta khi dễ mà thôi."
Nàng cúi người xuống, vỗ vỗ lên đầu công chúa ngốc: "Biết không? Ta hy vọng ngươi sẽ trở nên cường đại mà không sợ gì cả, chính trực cùng dũng cảm tiến tới, đây là điều không phải chỉ có một mình ta hy vọng."
Thẩm Dao Quân chỉ nhìn nàng.
Nàng trong mắt như đang nói rằng có chuyện muốn nói, giống như muốn thao thao bất tuyệt nói đến hàng trăm hàng ngàn lời. Từ trên xuống dưới, chuyện của bốn phương, chuyện từ xưa đến nay, đem cả những chuyện sơn xuyên đầm thủy của Đông Châu cho đến ngày mai trăng sáng để kể hết cho nàng nghe.
Trong mắt nàng cũng như muốn kể câu chuyện mình trù tính trong 5 năm tới, thậm chí không biết còn phải bao lâu nữa. Cả chuyện mình cầu mong có một người có lòng dạ lương mưu cẩm tú đến giúp nàng một tay.
Lý Quý Hâm tuy thường xuyên ghét bỏ nàng là cái đồ ngốc, nhưng đối xử với đồ ngốc ấy lại là một lòng dụng tâm lương khổ, không phải dành cho nàng sự thương hại như những người bình thường khác mà lại là sự đối đãi bình đẳng. Cho nên, Thẩm Dao Quân cần có nàng.
Công chúa ngốc ngây thơ gật gật đầu, đột nhiên nàng hé mở một nụ cười ngọt ngào: "Có phải ý của Mỹ Nhân Nữ Phó là, chờ ta cường đại rồi, ta liền có thể đi đánh đại ma vương, khi dễ hoàng huynh hay sao?"
Lý Quý Hâm: "..."
Công chúa là cái đồ ngốc, nàng cần phải có sự kiên nhẫn. Cái nàng công chúa ngốc này cũng chỉ mới 15-16 tuổi, nhưng năng lực hiểu biết chỉ mới bằng một đứa trẻ chừng tám chín tuổi mà thôi. Hiểu biết về thiện ác của nàng là ai khi dễ nàng nàng phải đáp trả trở về, đó là cách lý giải hồn nhiên nhất của một hài đồng.
Nếu đòi hỏi về sự kiên nhẫn, Lý Quý Hâm cảm thấy chính mình rất có kiên nhẫn.
"Nếu muốn đánh bại được đại ma vương, ngươi phải học cho bằng hết tất cả những thứ này." Nàng chỉ vào chồng sách cao ngất ở trên bàn: "Mộng tưởng của A Dao là cái gì?"
Công chúa ngốc ngẫm nghĩ rồi ngoẻo cổ trả lời: "Biến thành đại ma vương!"
Lý Quý Hâm im lặng không nói gì. Cái từ đại ma vương này, chỉ sợ là hàm nghĩa không cạn.
Thanh Thư nhìn hai người một hỏi một đáp rất là hài hòa, đến lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Vừa mới ra đến cửa liền nhìn thấy hoàng hậu đứng đó. Thanh Thư vừa muốn nói lời thỉnh an thì nàng dùng ngón tay giơ lên ra hiệu hãy im lặng: Không cần quấy rầy các nàng.
Ngay khi Hoàng hậu vừa mới đứng ở trước cửa kia, Lý Quý Hâm liền biết ngoài cửa có người, vì vậy nàng liền ngồi xuống, thong thả ung dung mà giảng bài cho công chúa ngốc. Công chúa ngốc hết sức an tĩnh, có lẽ là đang nghiêm túc lắng nghe, cũng có thể là đã ngủ rồi.
"Công chúa thực sự nghe lời nữ phó này hay sao?" Hoàng hậu hỏi.
Thanh Thư gật gật đầu: "Công chúa cùng Lý nữ phó là rất có duyên."
Hoàng hậu liền cười cười: "Dù sao cũng là người tới từ Hoa Xà Sơn, là đồ đệ của nàng chứ đâu."
Thanh Thư cũng không nói gì. Quan hệ giữa đương kim Hoàng Hậu nương nương cùng Hoa Xà Sơn sâu xa thâm hậu, người ngoài không thể hay biết được là đến tột cùng có bao nhiêu sâu.
"Chỉ là..." Thanh Thư ngẫm nghĩ, không biết mình có nên nói hay không.
Hoàng hậu liền vừa cười vừa nói: "Nói đi!"
"Ta cảm thấy... Khả năng... Công chúa điện hạ... Áp chế không được Lý nữ phó." Lúc này Thanh Thư không dám cất giọng quá lớn mà cũng không dám nói ra thật chắc chắn.
Đối với người cầm quyền mà nói, kiêng kị nhất là thủ hạ quá mức cường hãn đên mức giọng khách át giọng chủ. Nếu vì công chúa tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì đó là chuyện có thể tha thứ, mà hoàng hậu lại chính là cái người có được quyền lực nhờ lăn lộn từ trong chiến tranh mới được như hiện tại nên quá hiểu vấn đề này.
Nhưng không ngờ được là thái độ của hoàng hậu lại ngoài dự đoán của Thanh Thư: "Người của Hoa Xà Sơn đều cùng một tính tình này cả. Năm đó..." Lời còn chưa nói hết, Hoàng hậu đã lại hé miệng cười cười: "Nếu thật áp chế không được, đến lúc đó ta sẽ đi tìm nàng, nàng không thể không cho ta mặt mũi."
"Nàng" trong miệng Hoàng hậu chính là phu nhân Hoa Xà.
Nàng chưa từng nghĩ tới một tấm thông báo hoàng bảng sẽ lại đưa người Hoa Xà Sơn tới đây, cho nên đối với việc Lý Quý Hâm ứng cử, thậm chí nàng còn không ra đề mục để khảo nghiệm người này.
Thanh Thư cũng không nói gì, chủ tử đã lên tiếng rồi, vậy thì hãy để mặc cho Lý nữ phó dọn dẹp An Ninh công chúa vậy. An Ninh công chúa tuy trời sinh thông tuệ lại đã được hoàng hậu bồi dưỡng có được dã tâm đến mười phần, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé con không một chút kinh nghiệm.
Trước khi đi hoàng hậu lại dặn dò một câu: "Hãy bảo cho A Dao cẩn thận một chút, làm việc không thể càn rỡ. Ta đã nghe nói chuyện nàng rơi xuống hồ Tĩnh Thủy rồi. Cũng bảo Lý Quý Hâm phải cẩn thận một chút. Thái Tử không chiếm được thượng phong, nhất định sẽ còn tìm đến gây chuyện."
"Đúng vậy!" Thanh Thư gật đầu: "Ta sẽ chuyển lời đến công chúa."
Trong thư phòng, Lý Quý Hâm đang tự mình giảng bài cho công chúa ngốc, ánh mắt công chúa ngốc vẫn luôn ở vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên, nhưng trong tâm lại nghe đến cực kỳ cẩn thận.
Nàng đã nhận ra được là, những thứ được nữ phó giảng dạy đều rất hữu dụng.
Chờ thêm một canh giờ lên lớp xong, nàng mới lại trở về với trạng thái si ngốc, rồi sau đó nàng nghe thấy Lý Quý Hâm nghiêm trang nói: "Buổi chiều nên đi ra giáo trường. Thân là công chúa thì phải có văn song toàn."
"Giống như Mỹ Nhân Nữ Phó là vượt nóc băng tường mò được cá trong nước hay sao?" Công chúa ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Vượt nóc băng tường còn chưa tính, còn ở trong nước vớt cá là chuyện gì xảy ra? Nàng không vớt được con cá nào ở trong nước, mà chỉ là vớt được từ trong nước một công chúa ngốc thiếu chút nữa thành mồi cho cá thôi nha.
Vì thế mà từ ái vuốt ve cái đầu của nàng: "Chẳng những có thể vớt được cá ở trong nước, mà còn có thể ở trong nước vớt ra được cả quỷ, là loại quỷ cả ngày đi gây chuyện ấy."
Công chúa ngốc tiếp tục nhìn nàng đồng thời vui sướng mà vỗ tay: "Vậy chúng ta đây đi bắt quỷ!"
Lý Quý Hâm cười cười, chửi thầm, bắt được còn không phải là tên tiểu quỷ nhà ngươi đây sao!
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vào mùa xuân không nóng bỏng như lửa cháy như khi vào hạ, mà nó vừa rực rỡ lại vừa ấm áp. Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc một đường đi thẳng đến giáo trường, phía trước có Thanh Thư dẫn đường.
Tại giáo trường có thị vệ huấn luyện, thật không khéo ở chỗ, Thẩm Vân Tân cũng có mặt.
Hắn đang luyện tập bắn cung, võ sư ở một bên chỉ cho hắn tư thế đúng.
Thân là Thái Tử, đương nhiên là muốn văn võ song toàn. Thang Vệ Quốc đứng ở bên cạnh bia, giúp Thẩm Vân Tân nhìn mũi tên bắn vào hồng tâm.
Một mũi tên bay tới, ở giữa không trung vạch thành một đường thẳng tắp: "Phập!" một tiếng, mũi tên cắm vào sát gần hồng tâm.
"Gần đây khả năng bắn cung của Thái Tử đã tiến rất xa!" Thang Vệ Quốc ở phía trước khích lệ: "Mũi tên chỉ cách hồng tâm có một chút mà thôi. Điện hạ, lại thêm một lần nữa!"
Có lẽ là vì nhận được sự cổ vũ, ủng hộ nên Thẩm Vân Tân hứng chí bừng bừng mà kéo dây cung.
Đúng vào lúc này, công chúa ngốc từ phía sau chạy lên, nàng đứng ở bên cạnh Thẩm Vân Tân, dùng vẻ mặt mờ mịt để hỏi: "Hoàng huynh! Hoàng huynh! Canh Cho Chó đã làm cái gì chuyện xấu hay sao? Vì cái gì mà ngươi lại muốn bắn hắn vậy?"
Nghe thấy tiếng của công chúa ngốc, đôi tay của Thẩm Vân Tân run lên, cánh tay đang kéo dây cung chợt lỏng ra, lập tức mũi tên xiêu xiêu vẹo vẹo bay đi, chệch khỏi cái bia mà cắm xuống ở ngay dưới chân của Thang Vệ Quốc, làm hắn sợ tới mức liên tiếp lui vài bước.
Nhìn thấy Thẩm Dao Quân, bản thân Thẩm Vân Tân thật ra không có gì buồn giận, nhưng mặt Thang Vệ Quốc lại tức khắc trở nên đen kịt.
Thẩm Vân Tân chỉ tay về phía Lý Quý Hâm cười cười, cũng mặc kệ ngốc công chúa đang kéo một góc áo của mình, hắn chỉ hỏi nàng: "Như thế nào, đây có phải nữ phó mang theo hoàng muội tới giáo trường tập võ hay không? Hoàng muội thân là một cái công chúa, đâu cần phải giơ đao múa kiếm, sau này tìm con cháu của vị quan lại nào đó mà gả cho là được rồi. Để một nhân tài như nữ phó dạy dỗ Hoàng muội, kể ra thì đúng là nhân tài không được trọng dụng mà."
Cũng không biết là khen nàng hay là tổn hại nàng nữa. Trên mặt Thẩm Dao Quân vẫn treo nụ cười ngây ngô nhưng tận dưới đáy lòng thì lại đem hắn mắng một hồi, chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài.
Lý Quý Hâm liền cũng trả lại vẻ tươi cười: "Mấy chữ Nhân tài không được trọng dụng này ta thật không dám nhận, mà tài bắn cung này của Thái tử, thật xin lỗi, ta cũng không dám khen tặng." Ngay sau đó nàng vuốt ve đầu Thẩm Dao Quân rồi vừa cười vừa nói: "Công chúa, ngươi hãy chú ý nghe cho kỹ đây, khi bắn tên đâu chỉ là chú ý mỗi nhãn lực cùng lực cánh tay, vừa rồi một mũi tên kia, là trong cuộc đời ta lần đầu tiên nhìn thấy thất bại nhất. Ngươi cũng không được học theo."
Thẩm Vân Tân cũng không sinh khí, ngược lại là đem cung tên đưa thẳng cho nàng: "Nếu vậy không bằng nữ phó tới làm mẫu bắn mũi tên chính xác nhất cho ta xem?"
Lý Quý Hâm cũng khôngchối từ, chậm rì rì mà tiếp nhận cung tên. Nàng nhìn Thang Vệ Quốc đang đứngbên cạnh bia rồi vừa cười vừa nói: "Để cho ta bắn đôi mắt liền tuyệt đối khôngsẽ bắn tới cái mũi, cho nên Thái Tử ngươi nói xem, ta nên bắn đôi mắt hay là bắncái mũi của thái phó đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT