Trầm Vân Tân gần như hoàn toàn không có tin tức gì về Thang Vệ Quốc, trong khi mánh khoé của hoàng hậu lại là thông thiên. Từ rất sớm người này đã điều động đội ngũ đến ẩn núp ở Tây Lâm châu, đem hết thảy tin tức về Trầm Ôn Du nắm chắc trong tay.

Trầm Ôn Du đứng lên rồi đi tới bên người Lý Quý Hâm. Hành động đột nhiên nhích lại gần này của hắn khiến cho Lý Quý Hâm bị giật mình. Theo bản năng, nàng lui lại một bước.

Trầm Dao Quân không biết Trầm Ôn Du muốn làm gì, chỉ biết là cái tư thế này quá mập mờ, trong lòng lập tức liệt hắn vào trong hàng ngũ những nhân vật nguy hiểm.

Trầm Ôn Du cũng chỉ cười cười, hắn hạ thấp giọng khi nói với nàng: "Đừng lui lại!"

Lý Quý Hâm đứng yên, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, liền theo đó nàng nghe được bên tai truyền tới một giọng nói hết sức nhỏ nhẹ: "Muốn lật tung bầu trời của Tây Lâm châu cũng không phải là người của Trầm Vân Tân, mà là người hoàng hậu."

Trên môi Lý Quý Hâm cũng hiện lên một nụ cười mơ hồ. Trầm Ôn Du thật sự là danh bất hư truyền, so với Trầm Vân Tân thì hoàn toàn trái ngược.

"Cho nên đâu?" Nàng cười hỏi.

"Nhưng ta còn chưa nghĩ tới việc vạch trần bộ mặt thật của hoàng hậu, ngươi có biết tại sao không?" Giọng nói kia quá nhỏ, chỉ có một mình Lý Quý Hâm nghe thấy. Còn về Trầm Dao Quân cùng Trầm Vân Tân, một người thì nắm quả đấm trong lòng mài đao xòa xoạt hướng về phía Trầm Ôn Du, người còn lại thì lại bận đắm chìm vào trong tin tức nóng hổi là Thang Vệ Quốc đã bị rơi vào tay của Trầm Ôn Du, quả thực đây là chuyện hắn không thể kiểm soát được.

Dĩ nhiên là Lý Quý Hâm đã biết tại sao Trầm Ôn Du lại làm như vậy. Bởi vì bây giờ mục tiêu của Trầm Ôn Du là Trầm Vân Tân. Hết thảy những việc cùng những người không liên quan đến vị trí Thái tử đều có thể tạm đặt sang một bên. Trong con mắt của mọi người, Trầm Dao Quân vẫn là một kẻ ngu, cho dù không phải đi nữa, trong lịch sử Đông Châu cũng chưa từng có nữ tử nào được làm đế.

Lý Quý Hâm lộ ra một nụ cười sâu không lường được: "Hy vọng là những quyết định của ngươi vĩnh viễn không bao giờ sai lầm."

Lời này cũng coi như là lời chúc mừng tốt đẹp được rồi. Trầm Ôn Du hơi híp mắt, trên môi là nụ cười ôn hòa, câu trả lời của hắn lúc này tăng thêm âm lượng: "Vậy thì cám ơn nữ phó đại nhân đã chúc phúc."

Trầm Dao Quân lập tức nhào tới, quả đấm nhỏ đánh lên trên người Trầm Ôn Du: "Tránh ra! Không cho phép ngươi thông đồng với Mỹ Nhân Nữ Phó của ta!"

Trầm Ôn Du lại chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng một cái: "Muội muội thật là ngoan!"

Rốt cục thì đến lúc này Trầm Vân Tân cũng đã có phản ứng: chính mình là người đang ở vào hiểm cảnh!

Thật ra Thang Vệ Quốc cũng chỉ dám lén lút đi Tây Lâm châu. Tây Lâm châu là địa bàn quân sự quan trọng, nếu không có hoàng đế cắt cử, làm sao có chuyện quan viên cao cấp trong kinh thành dám tự ý đi? Huống chi chuyện này còn dính dáng đến ngôi vị hoàng đế!

Hoàng đế còn bác bỏ kế hoạch nắn lại dòng chảy của con sông chảy qua Tây Lâm châu, vậy nên hắn khó mà tìm ra lý do thích hợp để giải thích cho việc làm này. Mặc dù Thang Vệ Quốc đã có chuẩn bị phương án dự phòng, nhưng trong chuyện này chỉ cần Trầm Ôn Du vẫn giữ vững được, hắn sẽ không thể tùy tiện lật qua.

"Trầm Ôn Du!" Trầm Vân Tân căm giận siết chặt nắm tay.

Nụ cười trên mặt Trầm Ôn Du vĩnh viễn không mất đi, mà vẫn luôn như là một nam nhân cao nhã, ôn nhu, tao nhã, lễ độ. Trong khi đó Lý Quý Hâm lại đang phải trấn an cơn ghen của Tiểu công chúa.

"Mỹ Nhân Nữ Phó, vừa rồi hắn đã cùng ngươi kề tai nói nhỏ!"

"Hắn chỉ là cùng ta nói chuyện mà thôi." Lý Quý Hâm giải thích.

"Ta mặc kệ! Ta cũng phải cùng ngươi kề tai nói nhỏ!" Trầm Dao Quân khoanh tay, gấp đến độ giậm chân: "Mau ôm ta lên!"

Hiện tại còn có người ngoài ở đây, Lý Quý Hâm đưa tay đè cái đầu người này một chút. Thấy vậy Trầm Dao Quân liền thuận thế liền hướng lên người nàng nhảy lên, cho đến khi Lý Quý Hâm không biết làm sao đành phải đem nàng ôm lên, Trầm Dao Quân liền thò tay ra "phựt" một cái... nàng giật mạnh cái tai của Trầm Ôn Du.

Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Ai bảo ngươi cùng Mỹ Nhân Nữ Phó của ta kề tai nói nhỏ, dù thế nào ta cũng phải đem cái tai của ngươi xé ra mới thôi!

Chỉ có điều, cho dù có bị kéo tai, thế nhưng phong độ của Trầm Ôn Du lại vẫn nhẹ nhàng, tao nhã, lịch sự như trước.

Hắn không cùng Trầm Dao Quân so đo, trước mắt còn có một Trầm Vân Tân đang nổi giận kia kìa.

"Sao thế, Thái tử điện hạ còn có lời gì muốn nói?" Trầm Ôn Du vừa cười vừa hỏi.

"Sao ngươi dám tự ý bắt Thái phó?" Trầm Vân Tân cả giận nói: "Hôm nay nếu không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!"

"À ha?" Trầm Ôn Du buông thõng hai tay vừa cười vừa nói: "Ta thật đúng là muốn nhìn một chút, Thái tử điện hạ có bao nhiêu bản lĩnh để cùng ta nhất định lấy mạng đổi mạng."

Lý Quý Hâm mang Trầm Dao Quân đến ngồi trong góc phòng, trên bàn có bao nhiêu hạt dưa, Trầm Dao Quân dọn cả lại đây, mắt nhìn miệng cắn hạt dưa.

Ngoài cửa, người của Trầm Vân Tân lập tức vọt tới, chuẩn bị bắt lại loạn thần tặc tử có âm mưu làm loạn là Trầm Ôn Du này. Người của Trầm Ôn Du cũng tức khắc tiến vào, đứng ngăn lại ở trước cửa.

Bọn nha dịch nhìn trái một chút phải một chút, trong này đều là tai to mặt lớn không thể trêu vào, giúp ai cũng đều không được.

Sau khi tỉnh lại Huyện thái gia lập tức dũng cảm đứng ra đảm nhận vai trò can ngăn, trái phải đều khuyên bảo. Sau cùng hắn đi tới trước mặt Trầm Dao Quân: "Công chúa điện hạ a, ngài cũng nên khuyên nhủ Thái tử gia cùng vị đại nhân này một chút đi!"

Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt, miệng phun vỏ hạt dưa: "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ!" Vỏ hạt dưa từ trong miệng nàng phun ra, bay xa đến mấy bước. "Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau xem cuộc vui."

Cho dù có đang tức giận nhưng trên môi Trầm Ôn Du vẫn treo lên nụ cười, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt âm trầm của Trầm Vân Tân.

Nhân đó Lý Quý Hâm liền làm một hồi giải thích, về chuyện có liên quan tới khả năng chiến đấu của Trầm Vân Tân cùng Trầm Ôn Du.

"Trước mắt trạng huống của Trầm Vân Tân được xem là danh chính ngôn thuận trong việc xuất binh, nhưng mà võ công của thủ hạ Trầm Ôn Du lại cao cường, vạn người một lòng, nên luận về giá trị chiến đấu, hẳn là Trầm Ôn Du có cao hơn một bậc. Chỉ là Trầm Ôn Du lại chưa được khôi phục tước hiệu vương gia, cho nên bây giờ là chết ở chỗ này, trong khi Hoàng thượng chưa chắc đã dám trắng trợn vì hắn mà sửa lại án xử sai." Nàng giải thích: "Vậy nên mũi nhọn vẫn chưa chính thức hướng vào Trầm Vân Tân."

"Woa!" Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Trường kỳ kháng chiến!"

"Nếu trường kỳ kháng chiến thì kết quả sẽ là phe của Trầm Vân Tân được lợi. Hắn có thể điều binh từ mấy huyện kế cận." Lý Quý Hâm vỗ bả vai của Trầm Dao Quân một cái: "A Dao phải học cho giỏi nghe chưa! Ra tay trước chưa chắc đã là kẻ mạnh, cần phải biết ước lượng thực lực của mình."

"Vậy nếu như bây giờ hai người bọn họ đánh nhau thì sao?" Trầm Dao Quân chớp mắt một cái.

"A Dao phải học được cách tự mình phán đoán." Lý Quý Hâm kiên trì dặn đi dặn lại: "Phân tích kỹ võ lực, trí khôn, vị trí, lực lượng của đối phương."

Trầm Dao Quân nghiêm trang phân tích: "Về Trầm Ôn Du thì trị giá võ lực cùng trị giá trí khôn đều vượt qua Trầm Vân Tân. Nhưng bây giờ chúng ta lại đang ở trong huyện nha, người của huyện nha sẽ hướng về phía Thái tử điện hạ, cộng thêm còn có lực lượng viện quân, nếu xảy ra tình thế giằng co sẽ có thêm được mấy canh giờ. Thái tử ra khỏi cung, phụ hoàng nhất định phát hiện ra, cho nên hai người này đều sẽ bị mang hồi cung, bởi vậy nhất thời vẫn chưa thể phân được thắng bại."

Lý Quý Hâm vuốt tóc của Trầm Dao Quân một cái, vẻ mặt rất là hài lòng: "Rất tốt! Chính là như vậy, phân tích kỹ càng từng chút một."

Trầm Dao Quân liền hôn "chụt" một cái lên mặt của Lý Quý Hâm rồi tiếp tục dương dương đắc ý: "Nếu như Trầm Ôn Du thật sự chộp được Thái phó Canh Cho Chó, như vậy thì tiếp theo còn chẳng khác nào chém đứt cánh tay phải đắc lực của Trầm Vân Tân rồi hay sao? Nếu phụ hoàng có khuynh hướng thích Trầm Ôn Du, Người sẽ có trăm phương ngàn kế để khôi phục thân phận cho Trầm Ôn Du, sau đó đem chứng cớ tội danh vốn không có áp lên người Thái tử ca ca. Chậc chậc, Thái tử ca ca thật đáng thương."

Huyện thái gia vừa nghe đến đây thì mặt nghệt ra. Đây chính là muốn đánh nhau, muốn sống mái với nhau, liều mạng với nhau! Đây không phải chỉ là một trận chơi đùa, một cuộc đánh bạc thông thường, nhưng tại sao Trường Ninh công chúa cùng nữ phó đại nhân lại nồng nhiệt đứng xem cuộc chiến như vậy?

Thật không hiểu nổi! Liệu có phải người hoàng gia trời sinh ra đầu óc đã là chín khúc mười tám cong, không hề giống như những đồ đê tiện, yêu diễm bên ngoài kia hay không?

Từ từ đã, còn không phải Trường Ninh công chúa là một kẻ ngu hay sao?

Trầm Dao Quân đem cùi chỏ thò qua, gõ lên trên đầu của Huyện thái gia một cái rồi đột nhiên che cánh tay lại mà la lên: "Mỹ Nhân Nữ Phó, hắn muốn đánh lén ta! Hu hu hu... thật là đau!"

Trong khi Huyện thái gia càng lúc càng mờ mịt, Lý Quý Hâm lập tức rút kiếm ra, mặt trầm xuống: "Dám đánh lén công chúa, ngươi đây là không muốn sống?"

"Ta ta ta... Không có..."

"Bớt nói nhảm!" Lý Quý Hâm nói: "Trầm Ôn Du đã đem một tiểu cô nương bị hắn trói tới đây, cô nương ấy đã bị giấu ở nơi nào? Dẫn chúng ta qua đó!"

Nàng không thể quên được mục đích chính của các nàng là tới cứu Lý Tấn Nhất.

Huyện thái gia lại không dám đắc tội với ai, đành phải len lén mang bọn họ đi vào hậu viện huyện nha. Huyện nha của huyện thành nhỏ Thiên Ngung được coi là lớn, hậu viện bị bỏ xó, Trầm Dao Quân nắm mũi đi vào, nàng luôn cảm thấy Lý Tấn Nhất thật quá đáng thương.

"Chính là chỗ này!" Huyện thái gia nói: "Có người trông chừng cái tiểu cô nương kia. Ối ối ối... Xin nữ phó đại nhân tha mệnh! Tiểu nhân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy!"

"Chuyện ở tiền sảnh ngươi cũng không thấy!" Lý Quý Hâm mỉm cười: "Nếu để cho người ta biết là ngươi đã đem Thái tử cùng Du công tử mời tới huyện nha, ngươi biết bề trên sẽ làm gì với ngươi hay không? Cho dù có là chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng sẽ bị biến thành con dê thế tội thay vào."

"Vâng vâng vâng..." Huyện thái gia vừa vâng vâng dạ dạ vừa gật đầu: "Tiểu nhân đã bị ngất đi, nên cái gì cũng không biết!"

Đến lúc này Lý Quý Hâm mới mang theo Trầm Dao Quân đi tìm Lý Tấn Nhất.

Nơi này có khí tức của cao thủ, nàng chỉ cần tĩnh tâm dò tới liền có thể cảm giác được, bởi vì đối phương không có ý định tận lực che giấu bản thân, tựa hồ như là cố ý đem hành tung nói cho nàng biết.

Trong một xó xỉnh của hậu viện, có một căn nhà nhỏ đứng lẻ loi, căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu. Cánh cửa của nó hơi khép lại, trước cửa tuyết phủ lên một tầng không dày lắm, mạng nhện còn chưa bị quét đi.

Lý Quý Hâm bước đi cực kỳ cẩn thận, nàng lặng lẽ đẩy cửa đi vào, thế rồi cảnh tượng bên trong lại khiến nàng bị chấn động!

Một vị đại hán đang nằm trên đất, hắn đang cố giãy giụa trong khi bị dây xích trói lại. Lý Tấn Nhất gặm trái cây ngồi ở trên người hắn, vừa gặm nàng vừa phun hạt: "Ta đã từng nói với ngươi đừng quá tự tin khi cho rằng ta không thể trốn thoát được. Vừa rồi ta thật chỉ là quá mệt nhọc cho nên mới không phản kháng, còn không phải ngươi cũng đã thấy, sau khi ta tỉnh ngủ rồi ngươi liền không đánh lại ta hay sao? Kỹ năng đã không bằng người ta thì cũng đừng nên ảo tưởng, vĩnh viễn đừng bao giờ khiêu chiến một con chó sói đang ngủ say, ngươi không gánh nổi sự hung ác sau khi nó tỉnh lại. Ôi, vô địch là cỡ nào tịch mịch! Ngươi nói chuyện nha, chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút, nếu trò chuyện vui vẻ thì ta sẽ không tra hỏi ngươi."

Cái người đang nằm vật trên đất thống khổ đến muốn chết khi nghe thấy tên nhóc thích luyên thuyên này nói là muốn cùng hắn trò chuyện một chút, ngay tức khắc nhân sinh của hắn mờ tối đến không còn ánh sáng.

"Tấn Nhất!" Lý Quý Hâm ở trước cửa kêu lên một tiếng.

Lý Tấn Nhất hướng các nàng vẫy vẫy tay: "Sư tỷ! Quỷ nhát gan công chúa! Bây giờ các ngươi mới đến!"

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Lý Quý Hâm hỏi.

Trầm Dao Quân chống nạnh thay Lý Tấn Nhất trả lời: "Một con đại hùng vừa tỉnh ngủ, liền cắn một con hồ ly mượn oai hùm."

Một tay Lý Quý Hâm vuốt tóc Trầm Dao Quân, tay còn lại vuốt ve chỏm tóc ngây ngô trên đầu Lý Tấn Nhất, hai cái tiểu cô nương cùng so vai rụt cổ hưởng thụ được vuốt ve: "Tốt lắm, đem cục diện rối rắm nơi này ném lại cho bọn họ, chúng ta hồi cung trước rồi chờ tin tức!"

"Đi nhanh như vậy?"Không biết Trầm Ôn Du đã làm thế nào mà thoát thân ra được. Hắn đang tựa vào bên cửa nhìn vào bên trong rồi vừa cười vừa nói: "Ta còn tưởng rằng, có thể mời nữ phó đại nhân cùng ta hồi kinh chứ đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play