Tóm tắt nội dung: Ấn Thao Thiết

Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Kim Phả La, lông tơ của Lục Nhất Minh dựng đứng hết cả lên, thầm mắng mình một tiếng đồ phá hoại.

Phòng của Lục Nhất Minh và phòng của Kim Phả La sát vách nhau, cửa cũng kế bên.

Chắc là vừa rồi hoảng hốt chạy bừa nên vào nhầm cửa.

Kim Phả La vẫn không có phản ứng gì, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân của chị Trần.

Chỉ cần Kim Phả La gọi một tiếng, chị Trần sẽ đi vào.

Đến lúc đó Lục Nhất Minh dù có lưỡi rực hoa sen, lưỡi rực kim hoa cũng không có chỗ đếch nào để dùng.

Lần này không giống như lần trước, đột nhập vào nhà dân còn trộm đồ, với cái nết của chị Trần, nhất định phải báo cảnh sát.

Tim Lục Nhất Minh treo đến cổ họng, thở mạnh cũng không dám, tỏ vẻ cầu xin nhìn A Kim, giơ ngón trỏ lên trước môi làm động tác im lặng.

A Kim chỉ nhìn anh một cách thản nhiên, cũng không nói gì thật, càng không la lối.

Chị Trần lục lọi kiếm gì đó ở trong sảnh, chốc lát sau dường như tìm được rồi, tiếng bước chân nhỏ vụn nhẹ nhàng di chuyển về phía sân.

Lục Nhất Minh vừa thở phào nhẹ nhõm thì tiếng bước chân lại vòng trở lại.

"Kim thiếu gia." Thình lình chị Trần gọi một tiếng.

Lục Nhất Minh tựa như con gà trống lớn bị đá vào đuôi, nhảy dựng lên khỏi mặt đất, vọt tới bên cạnh Kim Phả La bịt miệng y lại, thì thầm bên tai y nói: "Suỵt suỵt suỵt, đừng lên tiếng."

"Kim thiếu gia? " Chị Trần gọi lần nữa.

Kim Phả La đẩy tay Lục Nhất Minh ra một cách dễ dàng, đáp một tiếng "Ừ".

Lục Nhất Minh ăn đau che tay phải bị y đẩy ra mà như bẻ gãy, ngũ quan nhăn nhúm lại một cục.

"Cậu đã dậy rồi! Tôi có cuốn sách này không thấy đâu, không biết lúc mang theo trên người đã rơi ở đâu rồi, có thể vào tìm hay không?" Trước kia chị Trần luôn tùy tiện đẩy cửa đi vào, nhưng bây giờ, chị luôn có bóng ma tâm lý, sợ lại nhìn thấy bộ dáng không quần áo của Kim Phả La, cảm thấy vẫn nên hỏi một tiếng mới được.

Lục Nhất Minh nhảy lên giường trốn sau lưng Kim Phả La, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi không phải là người xấu, chỉ là vào tìm đồ thôi. Giúp tôi một lần, được không?"

"Tại sao phải giúp ngươi." Kim Phả La khẽ động mâu sắc, cúi đầu nói một câu.

"Bởi vì..." Lục Nhất Minh nhất thời không tìm ra được lý do gì, nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng ngời, "Lục thiếu gia nhà anh đã nói với tôi, anh thích vàng, đúng không? Tôi có rất nhiều vàng."

Chị Trần chờ một hồi, cuối cùng nghe thấy Kim Phả La ở bên trong.

Nghĩ thầm, quả là cái hũ nút mà! Nghe cậu ta nói nhiều một câu khó dễ sợ.

Có lẽ vừa rồi là đang mặc quần áo?

Cũng không để ý bụng, trực tiếp đẩy cửa ra, chỉ thấy Kim Phả La đang trần nửa người trên đắp chăn bán nằm trên giường, không khỏi bật cười: "Kim thiếu gia, cậu không sợ lạnh thật à."

Mùa xuân se lạnh này, có lẽ ngoại trừ Kim Phả La, thì không ai có thể để trần mà chống lại cái lạnh này.

Chị Trần đi dạo một vòng trong phòng mà không tìm được cuốn sách liền đóng cửa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau bên ngoài cửa truyền đến tiếng lẩm bẩm của chị: "Ồ, hóa ra dưới gối của tôi, coi trí nhớ của tôi này!"

Chẳng bao lâu sau, bước chân nhẹ nhàng của chị dần di chuyển đến sân.

Lục Nhất Minh đợi nửa ngày, không nghe được động tĩnh gì nữa mới dám thò đầu ra khỏi chăn, thở phào nhẹ nhõm: "Nghẹt chết tôi rồi " Đứng lên, quay mặt mỉm cười với Kim Phả La, "Đại ân không lời nào cảm tạ được hết."

Dứt lời liền mang châu báu đầy trong lòng nhảy xuống giường, vì biên độ động tác hơi lớn, một đồng bạc từ trong ngực rơi xuống đất.

Trời ơi nó sượng trân luôn.

Lục Nhất Minh dừng một chút, vội vàng nhặt đồng bạc về trong ngực, len lén liếc Kim Phả La một cái, thấy y cũng nhìn mình, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn không có biểu cảm gì.

Lục Nhất Minh tự giải thích: "Khụ khụ, hôm nay tôi ra ngoài, mang hơi nhiều tiền một tí." Dừng lại, "Vành nợ ạn, sớm hay muộn gì tôi sẽ đưa cho anh, cáo từ cáo từ."

"Chờ đã." Mấy khi anh được Kim Mão La mở miệng gọi lại.

Lục Nhất Minh nghi hoặc quay đầu lại.

Kim Phả La cầm một cuốn sách nhỏ trên kệ đầu giường lên, "Viết."

"Viết gì?"

Trên mặt của Kim Phả La hiện lên một nụ cười như có như không: "Giấy nợ."

Lục Nhất Minh không biết nên khóc hay cười, viết ngoáy lập một phiếu nợ, rồi lập tức ra khỏi phòng trong.

Trong lòng lại không tự chủ được mà tức giận với A Kim.

Em đấy em, không thể vì Lục Nhất Minh tôi mà trông nhà hộ viện thì thôi, còn vì một chút vàng như vậy mà chứa chấp một tên trộm, thật sự là đồ vong ân phụ nghĩa.

Rồi lại cảm thấy cơn tức của mình vừa hoang đường lại vừa buồn cười: Tên trộm này không phải là mình sao?

Không đúng, mình lấy đồ của mình trong nhà mình, sao tính là ăn cắp được?

Àiiii, vậy mà dám bắt mình viết giấy nợ...

Tự mình chui vào, cũng không biết nên đứng ở lập trường của ai để mà tức giận.

Cuối cùng anh thấy rằng, bất kể là lập trường của ai thì anh cũng sẽ tức.

Nghĩ đến chị Trần đã tìm được cuốn sách, trong chốc lát hẳn là sẽ không quay lại, ngược lại anh không vội đi ra ngoài.

Khóe mắt liếc thấy lão Vương đang nằm sấp trên giếng phơi nắng, không khỏi hứng thú, tới ôm lão Vương muốn chọc nó.

Thấy lão Vương không hề sợ hãi lảng tránh, vẫn nhu thuận nhìn mình như trước, ôn thuần mặc cho anh đùa bỡn nên không khỏi có hơi vui mừng, cúi đầu hôn tới tấp, rồi nói: "Mày còn nhận ra tao đúng không? Hả? Mày là nhất rồi... Không giống như bạch nhãn lang nào đó...."

Chơi đủ rồi mới thả lão Vương trở lại bên giếng, nghênh ngang ra khỏi nhà.

Lão Vương nằm sấp trên giếng nghi hoặc nhìn bóng lưng người nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: Ốiiii? Người ấy là ai vậy?

Xuân Thu uyển.

Đây là gánh hát nổi tiếng nhất của tỉnh, tập hợp đào kép nổi tiếng, thường xây đài biểu diễn lưu động.

Gần đây cập bến dọc theo bờ sông đậu ở trấn Kim Lăng, xây đài, thậm chí còn làm cho người dân trấn trên đổ xô đến xem kịch.

Đến cả mấy danh nhân hiển quý trong huyện cũng cố ý ngồi xe một canh giờ tới đây, chỉ vì muốn nghe <giả phượng hư hoàng> vừa ra của Chu tiểu sinh, hoặc là <Tây Sương Kí> của Tiểu Vân Tiên.

Hôm nay là vở kịch mới <Thần tiên sống >, vở kịch này chỉ mới diễn hai ngày, được khen như thủy triều.

Làm cho giá vé của Xuân Thu uyển tăng lên một bậc, bị người trao tay nhiều lần, giá tăng gấp mấy lần. . Ngôn Tình Tổng Tài

Có thể có được chỗ trên tầng hai, thực sự phải cần mạng giao thiệp nhất định.

Hiển nhiên Triệu Hoành Thanh có nhân mạch này.

Cho nên Triệu Ngọc Trinh cũng hưởng lợi theo, lấy hai tấm vé trong nhã tọa, kéo Lục Nhất Minh ngồi ở tầng hai.

Người ta nói rằng đây là vị trí tốt nhất, đối diện với sân khấu, có thể nhìn thấy rõ màn diễn ở trên, tầm nhìn vô cùng tốt.

Nhưng tâm tư của Triệu Ngọc Trinh hoàn toàn không đặt trên sân khấu.

Cô nàng liếc mắt trộm nhìn Lục Nhất Minh đang chuyên tâm xem kịch, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh thỉnh thoảng lại nở nụ cười, liêm sỉ rớt hết ráo.

Trước kia Lục Nhất Minh luôn không để ý đến cô, gần đây lại trở nên hơi khác.

Hôm nay lại sẵn sàng để cho cô nắm tay đi mua sắm với cô và xem kịch chung.

Có vẻ như anh trai nói đúng, đàn ông mà, phải làm cho hắn ăn đau chịu khổ, thì hắn mới hiểu được là mình tốt nhất.

Hoa Mạc Ngôn ở bên cạnh, trong lòng khổ không thể tả.

Thật ra, mấy ngày trước, gã đã vô tình gặp vị Triệu tiểu thư này tại một hội chùa.

Đối phương hình như biết mình, chủ động tiến lên bắt chuyện, nhiệt tình hào phóng, gã chỉ xuất phát từ lòng khách sáo mới hàn huyên vài câu, không ngờ người phụ nữ này cứ dây dưa không ngớt.

Đối phó với nam nhân, gã có thừa cách. Đối phó với nữ nhân.... Gã thật sự, không thể làm gì được.

Lén đi hỏi thăm, nhà người ta trong trấn dường như là một bá chủ địa phượng, không dễ đắc tội.

Ây, Lục Nhất Minh này, có thể trêu chọc loại người như này chứ? Vứt mãi cũng không ra.

Một vở kịch kết thúc, rèm phía sau nhã tọa bỗng bị người ta hất ra, một tên sai vặt mặc đồ đen dẫn theo hai người đi vào: "Triệu tiểu thư, ông chủ Chu và ông chủ Vân mà cô tìm đến rồi."

Người đến chính là hai nhân vật chính vừa mới nãy trên sân khấu, một tiểu sinh, một hoa đán, trên mặt còn trang điểm, trang phục cũng chưa thay.

Vừa rồi Triệu Ngọc Trinh thấy Lục Nhất Minh xem kịch rất say sưa, liền dứt khoát bỏ ra một số tiền lớn gọi người mời Chu tiểu sinh và tiểu vân Tiên lên.

Hai người hành lễ với Triệu Ngọc Trinh và Lục Nhất Minh.

Chu tiểu sinh dẫn đầu cao giọng nói: "Triệu tiểu thư quý tính truyền xa, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh vô cùng."

"Hai vị mời ngồi," một câu khách sáo khiến Triệu Ngọc Trinh vui vẻ che miệng cười khẽ, "Chu tiên sinh, tôi là người ủng hộ trung thành của ngài, trước đây khi đoàn của ngài đến diễn ở tỉnh, tôi cũng đã xem rất nhiều màn." Không quên giới thiệu người bên cạnh, " Đây là bạn của tôi, Lục Nhất Minh. Anh ấy vô cùng thích hai tác phẩm mới của hai vị."

Hoa Mạc Ngôn đứng lên kính rượu hai đèo kép: "Vừa rồi tôi thật sự ấn tượng sâu sắc với hai vị, diễn rất tốt."

"Cảm ơn đã thích. " Chu tiểu sinh mỉm cười với gã, uống một ly.

Tiểu vân Tiên xin lỗi nói với gã: "Xin chào Lục tiên sinh, gần đây giọng hát của tôi không tốt, không uống được. Xin lượng thứ." Âm thanh trong vút như ngọc.

Hoa Mạc Ngôn nghe vậy ngẩn người, "Anh, anh là nam à?"

Sau khi nói câu này, tất cả những người có mặt đều mỉm cười.

Cũng không trách gã hiểu lầm, đây lần đầu gã xem kịch, tiểu vân Tiên này trang điểm vai nữ, trên mặt lại là màu đậm, sao ra dáng nam nhân được?

Triệu Ngọc Trinh thì thầm với gã: "Tiểu vân tiên đương nhiên là nam rồi."

Nam diễn hoa đán, vốn là chuyện không thể phổ biến hơn.

Tiểu vân tiên lại là một đào kép nổi tiếng, đây căn bản không phải là bí mật gì.

"Thất lễ thất lễ, tự phạt ba chén." Hoa Mạc Ngôn như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười.

Tiểu vân tiên lơ đểnh, một đôi tay trắng như tiêm vươn ra khỏi ống tay áo thụng, cầm một cái chén trên bàn, rót trà: "Vậy tại hạ lấy trà thay rượu." Cổ tay khẽ chuyển, chạm chén đến môi, uống cạn.

Không hổ là danh đào kép, ngay cả động tác uống trà, cũng tao nhã khí phách.

Hoa Mạc Ngôn tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảnh khắc hắn giơ tay lên, ống tay thụng trượt xuống cánh tay trái, lộ ra một cái thú văn màu đen to bằng bàn tay bên trong, gã nhịn không được mở miệng: "Con thú này, nhìn rất đặc biệt, là con gì đấy? Nó đẹp quá."

Tiểu vân tiên cười cười, thu tay áo, che hình xăm, thản nhiên nói: "Đây là ấn thao thiết của gánh hát chúng tôi, phàm là người vào đoàn thì đều sẽ xăm một cái."

"Ồ." Hoa Mạc Ngôn gật đầu, cười nhạt, không nói nữa.

Không ai nhận thấy ngón út bàn tay phải của gã đặt dưới bàn đang mất khống chế mà run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play