Lời tác giả: Chương này khẩu vị mặn lắm, chuẩn bị tâm lí trước khi đọc đi.
Lời editor:Không có gì đâu, tác giả hù đó:>
=========================
Trấn Hoài Khê gần trấn Kim Lăng, mới sáng sớm đã có người tới sở cảnh sát khu đông báo án.
Người báo án là một bà lão, theo bà ấy nói, hồi lúc trước, bà cho một cặp vợ chồng trẻ thuê tầng gác.
Kết quả đã nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn - người vợ trẻ kia, hình như bị bệnh nặng, nằm trên giường, chưa bao giờ thấy cô ấy thức cả. Thậm chí khiến người ta khó hiểu hơn là, cô ấy còn đang mang thai, nhìn cái bụng đó, chắc là sắp sinh rồi. Mà vị tiên sinh trẻ tuổi kia, không lo lắng chút nào, ngay cả bác sĩ cũng không tìm, chỉ nói rằng gã là bác sĩ, có cách riêng của mình, cả ngày nhốt mình và vợ trong phòng, cũng không qua lại với bất cứ ai khác. Mãi cho đến đêm qua, trên gác truyền đến tiếng khóc của em bé, bà già mới biết rằng người vợ trẻ đã sinh, tốt bụng mang một số món dinh dưỡng lên lầu để bày tỏ sự quan tâm và an ủi, nhưng lại bị chặn bên ngoài cửa.
"Lúc đó tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong căn phòng đó, mà sắc mặt của gã lại có vẻ kỳ lạ, ui giời ơi, chắc chắn có gì đó không ổn rồi." Bà lão lải nhải nói chuyện với Lục Nhất Minh về tình huống đêm qua, "Nhưng một bà già như tôi lại không tiện nói thẳng, đành phải chờ trời sáng rồi lên đó lại lần nữa với con trai tôi, kết quả ngươi đoán coi sao? Vị tiên sinh đó -- chạy mất rồi! Mang đứa bé chạy mất! Chỉ để lại vợ gã nằm trên giường như thế, cậu nói coi có sợ không sợ chứ..."
Lục Nhất Minh hoàn toàn hiểu tâm tình của bà.
Ai mà thấy một thi thể nữ bị mổ bụng, ruột gan bới ra để trên giường thì cũng sợ hết.
Buổi sáng Lục Nhất Minh và Văn Uyên vừa ăn xong mì cay, vốn muốn đi trấn Kim Lăng một chuyến, kết quả nửa đường lại đụng phải Lý Phi Vân, nói là có tin tức của Trịnh Thanh Hà, bị ép kéo tới nơi này.
Anh vừa mới vào kiểm tra nên không phòng bị, thiếu chút nữa đã nhổ mì mới ăn sáng nay ra. Đến bây giờ vẫn chưa dám nhìn cái xác lần hai.
Pháp y mới đến báo cáo với Lý Phi Vân: "Người chết thực sự vừa lâm bồn, dây rốn hãy còn kèm theo máu. "
Lý Phi Vân cau mày, sắc mặt khó coi, không nói gì.
Vị pháp y này là người mới đến có thể không biết tình hình, nhưng Lý Phi Vân vừa nghe báo án là có thể đoán được, đôi vợ chồng trẻ này hơn phân nửa là Trịnh Thanh Hà và Vương Tú Liên. Lại nhìn một cái, người phụ nữ này quả nhiên là Vương Tú Liên.
Vương Tú Liên có chuyện gì? Đã chết hơn nửa tháng trời rồi. Cái này mẹ nó còn có thể lâm bồn sinh con sao? Chuyện cười cho thiên hạ à.
Chắc là sinh ra một con quỷ nhỉ? Cũng không biết là giống của ai.
Dù sao chắc chắn là không phải của Trịnh Thanh Hà.
Pháp y chần chừ một chút, tiếp tục báo cáo: "Dựa vào tình huống máu đông tại hiện trường mà suy đoán, cô ấy đã chết khoảng ba canh giờ."
"..." Lý Phi Vân gật đầu ý bảo hắn tiếp tục. Về phần thi thể Vương Tú Liên, ông lười nghe. Chết nửa tháng rồi, máu vẫn còn tươi, thật là yêu nghiệt!
"Người chết... Trái tim và hầu hết các cơ quan nội tạng đã biến mất." Khuôn mặt của pháp y hiện lên nét lo sợ, "Chỉ còn sót lại một mảnh gan nhỏ, có dấu vết gặm ăn."
"Ý của cậu là, là bị ăn rồi?" Lý Phi Vân tự nhận rằng đã gặp qua không ít người huyết tinh, nhưng giờ phút này ông cũng không khỏi đổi sắc mặt.
Thì ra Trịnh Thanh Hà còn có sở thích này sao? Quả thực là loại cặn bã có văn hóa, hành vi như vậy thật sự là khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Pháp y gật đầu, "Hơn nữa...Từ trạng thái thương tổn trên người cô, hẳn là bụng cô không phải bị người khác moi ra, mà là bị từ bên trong...Xé ra." Nói xong hai từ "Xé ra", trên mặt pháp y ngoài hai mươi này cũng hiện ra vẻ không thể tin được, tựa hồ là cảm thấy nói không đủ căn cứ, dùng hai tay ra dấu động tác xé rách, "Bụng tét ra, có độ cong bất thường, giống như là bị thứ gì đó bên trong dùng sức xé mở vậy. Nếu dùng cách nói phẩu thuật, thì miệng vết thương bằng phẳng ngắn gọn." Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, "Nhưng như vậy không hợp lý lắm. Có lẽ là do bên ngoài mổ ra cũng không chừng, có lẽ là Trịnh Thanh Hà không mang theo dao mổ, vội lấy đứa bé ra nên mới..."
Lục Nhất Minh ở bên cạnh nghe vậy sắc mặt xanh mét, Lý Phi Vân còn vỗ vai anh, "Văn Uyên, cậu thấy thế nào?"
Lục Nhất Minh bất đắc dĩ nhìn Văn Uyên thám trưởng một thân da lừa, giả nghiêm nói ra nghi ngờ của mình: "Trịnh Thanh Hà này, hẳn tâm lý không bình thường. Gã ta có bệnh trạng điển hình của việc yêu xác chết. "
Mọi người vô tình hay cố ý đều ngậm miệng không đề cập tới đứa bé sơ sinh kia.
Bởi vì chuyện này, dùng bất luận lẽ thường nào cũng không suy đoán ra được.
Thậm chí hiện trường cũng không ai nhìn thấy đứa trẻ truyền thuyết này.
Lý Phi Vân thở dài, lâm vào trầm tư.
Ông đang nghĩ: Trịnh Thanh Hà và Vương Tú Liên, cả Trần gia hơn năm mươi mạng người, đến tột cùng có liên quan gì hay không? Nếu có, vậy liên quan gì tới nhau?
Bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó, không khỏi nhướng mày cười rộ lên: "Văn Uyên à, con lừa này của cậu đâu ra vậy?"
Lục Thượng Nhất Minh cười ha ha: "Ờm...Đây là...Thân thích gửi nuôi tạm ở chỗ tôi đó mà."
Lý Phi Vân gật gật đầu, "Nuôi cho thật tốt, A Giao* là đồ tốt đấy."
Một tiếng hừ phát ra từ mũi con lừa nhỏ.
*A Giao trong tiếng Việt còn gọi là cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc. (Theo Wikipedia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT