Túi da ý chỉ thân xác á nha chứ đừng có tưởng là cái túi bằng da
========================
Vào chính mão, đường chân trời bắt đầu ửng hồng, tiếng chuông sớm của trấn Kim Lăng lại vang lên.
Choang choang choang, choang choang choang.
Vẫn to rõ như trước và vẫn linh hoạt kỳ ảo.
Hai cảnh sát đóng giữ ở cổng tháp chuông nhìn nhau, mặt xanh mét.
Hôm qua tiểu đội đã tìm chỗ có thể giấu người khắp tháp chuông, bên trong căn bản không có người.
Họ tự nhận mình đã không ngủ cả đêm, cứ nói chuyện chờ thay ca, không có khả năng có người chạy lên.
Anh em thay ca vừa đến, liền lập tức kiểm tra cả cái tháp thêm lần nữa, quả nhiên không có ai.
Tin về cái chuông lớn tự kêu nhanh chóng lan rộng khắp trấn.
Những người trẻ tuổi đa số thích bàn chuyện kỳ lạ, nhiều suy đoán, làm đề tài để bàn tán khi uống trà, người già nghe nói chuông thì biến sắc, giữ kín như bưng.
Theo ghi lại, chuông lớn của Kim Lăng từ xưa đến nay đã nhiều lần tự kêu. Chỉ là, mỗi lần tự kêu, đều mang đến tai họa. Ghi chép về nhiều năm trước đã bị mất, mấy trăm năm gần đây đã có hai lần.
Năm Hoàng Thái Cực tiến quan, chuông Kim Lăng liên tục tự kêu ba ngày, không lâu sau, huyện Thanh Tuyền liền mưa lớn liên tục mấy ngày, những nơi khác không có chuyện gì lớn, chỉ có mỗi trấn Kim Lăng bị lũ lụt ngập trời, nửa tháng mới hết, không ít phụ nữ già yếu đều không biết tung tích. Còn năm Khang Hi, tháng đó chuông Kim Lăng tự kêu, một trận ôn dịch quét qua trấn, chết hơn một nửa trấn. Những người còn sống, là tổ tiên của người dân trấn Kim Lăng ngày nay. Đây cũng là nguyên nhân ghi chép không còn nguyên vẹn - lũ lụt làm ướt mất điển tích, mà những người biết lịch sử, còn chưa kịp nói với phía bên kia làm lại sách, đã bị tai nạn đưa xuống lòng đất.
Trong một thời gian ngắn, chuông tự kêu không khỏi khiến lòng người hoảng sợ.
Lục Nhất Minh cũng không thèm quan tâm. Mấy cuốn ghi chép về Kim Lăng hiện có còn sót lại kia anh đã đọc hết hồi còn bé, mỗi quyển sách đều xuất phát từ những người khác nhau, phong cách hoàn toàn khác nhau, bên trong có rất nhiều ghi chép vớ vẩn không lịch sự, phóng đại, cay mắt người khác. Mây chuyện xảy ra trước sau, hơn nửa chỉ là một sự trùng hợp.
Trấn Kim Lăng đã vét sông đắp đê xung quanh kể từ trận lũ đó, mấy trăm năm không bị ngập lụt nữa. Huống hồ, thời đại bây giờ đã tiên tiến, có ôn dịch cũng không cần phải lo vấn đề chữa bệnh. Sợ cái gì?
Nhưng cái chuông này có thể tự kêu cũng thật lạ. Không thể là do gió mạnh sao? Đáng để nghiên cứu.
Buổi chiều Lục Nhất Minh bị chị Trần kêu đến cửa hàng kiểm tra thuốc, Kim Phả La đang ngủ trưa, Lục Nhất Minh liền một mình ra đường.
Đi ngang qua góc khuất, vừa ngẩng đầu lên, thì va chạm trực diện với một bóng xám.
"Mheeeeeee!" May mà bóng xám kia phản ứng nhanh, kịp thời xoay một vòng, chỉ cọ qua vai Lục Nhất Minh rồi phanh chân, tốc độ đó kèm cả tiếng gió vang lên.
Lục Nhất Minh giật mình không nhỏ, lùi lại vài bước, nhìn kỹ, thì ra là Mạc lão đạo và con lừa xám nhỏ của ông ta.
Mạc lão đạo nghiêng người cưỡi lừa, trong tay cầm một cây gậy trúc, trên thanh trúc dùng dây thừng treo một củ cà rốt.
Nhìn thấy là Lục Nhất Minh, Mạc lão đạo và con lừa kia rõ ràng cũng ngẩn ra.
"Lục đại thiếu gia!" Mạc lão đạo vuốt râu cười rộ lên, "Xem ra duyên phận của chúng ta không nhỏ đâu." Dừng một chút, túm tai con lừa nói, "Lại là Tiểu Hoa nhà ta thất lễ, Lục thiếu gia chớ trách tội."
"Không có gì," Lục Nhất Minh vỗ vỗ quần áo, "Con lừa này, là thuộc giống ngựa phải không? Con ngựa lông vàng đốm trắng của Triệu lão nhị sợ là không chạy nhanh như nó.
Mạc lão đạo quan sát Lục Nhất Minh, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia kinh dị, lập tức ông tựa tiếu phi tiếu, "Lục thiếu gia, trên người cậu có thứ gì vậy. "
Lục Nhất Minh không hiểu sao cúi đầu nhìn mình, "Chẳng lẽ là bẩn ở đâu?"
"Ồ, không, lão đạo ta nói là, trên người cậu," Mạc lão đạo sĩ hạ thấp giọng, "Có sâu." Thừa dịp Lục Nhất Minh không chú ý, tay phải như cành cây khô của ông vung lên phía trên tai trái của Lục Nhất Minh.
Chờ Lục Nhất Minh phản ứng lại, giữa ngón trỏ và ngón cái của lão đạo đã kẹp một con bọ cánh cứng nhỏ bằng hạt vừng.
Tay trái Mạc lão đạo lấy ra một cái bình sứ từ trong ngực cực nhanh, ném bọ cánh cứng vào, khóa nút.
"Đồ tốt, he he. Đa tạ Lục thiếu gia." Mạc lão đạo cười khoái chí.
Lục Nhất Minh sờ sờ tai trái của mình, càng không hiểu ra sao, "Đó là con sâu gì vậy?" Cũng không biết bò lên đầu mình hồi nào.
Mạc lão đạo đặt bình sứ trở lại trong ngực, "Con sâu này, gọi là 'quỷ cờ bạc'. Là thuốc dẫn mà ta cần để luyện bùa." Dừng lại, "Thứ này, bám vào trên người, người ấy sẽ nghiện cờ bạc như mạng sống, táng gia bại sản cũng không thể dừng lại. Cậu đã bao giờ đánh bài chưa?"
Lục Nhất Minh âm thầm cả kinh, trong lòng không tin lắm, ngoài miệng vẫn khách khí đáp: "À, hình như đã từng đánh cuộc." Chỉ nói cho có mấy từ rồi đi.
Nhìn bóng lưng Lục Nhất Minh rời đi, Mạc lão đạo nhịn không được gãi râu lẩm bẩm nói: "Xương cốt thanh kỳ, da tinh đầy thịt, là túi da thượng hạng nha." Dứt lời cúi đầu túm lấy tai con lừa, "Thích không?"
Lục Nhất Minh kiểm tra thuốc xong về nhà, đi qua góc phố Đông, có người gọi anh từ xa.
"Yo, đây không phải là Nhất Minh sao. "
Nghe được giọng nói này, Lục Nhất Minh không muốn quay đầu lại, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn dừng bước, xoay người mỉm cười với người nọ, "Ồ, Hoành Thanh à. "
Tướng quân sòng bạc Thường Thắng, nhị công tử sòng bạc Triệu gia, Triệu lão nhị, tiếng tăm Triệu Hoành Thanh.
Triệu lão nhị và hai người hầu đứng trước tửu lâu, phất tay với Lục Nhất Minh.
Nghe nói anh đánh cược bảy tiệm thuốc của Lục Ký rồi lại lục tục bán lại cho đối thủ đối thủ một mất một còn của tiệm thuốc Lục Ký lúc trước, hiệu thuốc An Ký. Bây giờ Lục Ký hoàn toàn thất bại, hiệu thuốc An Ký độc quyền một đầu, thế càng ngày càng tốt, nghe nói đã mở mấy cửa hàng ở tỉnh thành. Ngược lại Lục Ký, chỉ dựa vào cửa hàng cũ ở trấn Đông này miễn cưỡng chống đỡ, cũng không biết có thể chịu đựng đến khi nào.
Lục Nhất Minh còn nghe người ta nói, Triệu lão nhị là một tay sành đời xuất thiên, từng khoe khoang sau lưng: Những nhị thế tổ kia đánh cuộc nhỏ thì tao bèn để cho bọn họ thắng, cứ như vậy, bọn họ điên cuồng cho rằng họ sẽ đổi thời, chờ họ hưng phấn hết lên, thì tao đảm bảo cầm hết họ, như vậy qua mấy vòng hơn phân nửa họ đều nhịn không được mà phá của!
Nhưng nếu nói vậy, ruồi không đâm được trước, Lục Nhất Minh anh mê đánh bạc, tự gây nghiệt, không thể sống.
Triệu lão nhị hồn nhiên không nhìn ra tâm tư của Lục Nhất Minh, còn hi hi ha ha đến nói chuyện, "Mấy ngày rồi không gặp, nhìn tinh thần không tồi ha. Đi dạo, đến nhà tôi chơi hai ván đi."
Lục Nhất Minh vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại, liền cười hề hề đáp ứng.
Đặt cược ba hoặc bốn nắm nhỏ, quả nhiên tất cả đều giành chiến thắng.
Triệu lão nhị bắt đầu mắt đi mày lại với đám người hầu, cười bất thường.
Lục Nhất Minh thắng hời được chừng trăm đồng bạc, suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.
Nói đến cũng lạ, trước kia đến đánh bạc, anh luôn ngứa ngáy khó nhịn, luôn cảm thấy xuống tay có thể toàn thông sát bốn phương, giống như ma chướng, hoàn toàn không thu tay lại được. Hôm nay lòng lại tỏ như gương, không vội vàng, không phiền không nghĩ.
"Nhất Minh à, chiến thắng nhiều quá ha, xem ra là cậu tới thời rồi đó. " Triệu lão nhị quả nhiên chuyển đề tài, muốn dụ anh xuống bẫy, "Cậu..."
Lục Nhất Minh đột nhiên biến sắc, thẳng thừng hô: "Hỏng rồi, ban nãy chị Trần bảo tôi ra ngoài lấy nước tương, tôi lại chơi lâu như vậy, không tốt! Tôi về nhìn một cái, ngày mai tôi sẽ cược lớn với ông." Cũng không để ý sắc mặt của Triệu lão nhị khó coi như thế nào, chạy thẳng ra ngoài.
Đi trên đường, vuốt trong túi mấy chục đồng bạc, Lục Nhất Minh cười tươi hơn cả mặt trời.
Tiền sao, có thể lấy lại từng chút một. Cứ từ từ.
Lát nữa mua cho chị Trần một ít vải hoa để làm quần áo mới, chờ có thời gian lại đến trấn lân cận mua chút vàng cho A Kim.
Lão Phượng Tường vốn là tiệm vàng duy nhất trong trấn. Chuyện thi cổ sợi vàng vừa xảy ra, Sở Hữu Tài bị kinh hách, bệnh nặng một trận, đến nay vẫn ở nhà dưỡng bệnh, cửa hàng vẫn trống rỗng. Toàn bộ trấn Kim Lăng không thể mua vàng. Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng trống không của Lão Phượng Tường, A Kim đều nhịn không được liếc mắt nhìn cửa hàng kia một cái. Mặc dù ngoài miệng y không nói nhưng trong lòng chắc chắn là rất muốn.
Nghĩ đến hào quang trên mặt A Kim sáng rỡ như em bé mỗi khi nhai vàng, Lục Nhất Minh không khỏi cong khóe miệng.
Lại nói, chẳng lẽ lời của lão đạo kia là thật? Trong đầu Lục Nhất Minh hiện lên chuyện buổi chiều, sờ sờ tai trái.
Lúc trước, mỗi lần nghĩ đến đánh bạc, Lục Nhất Minh liền rục rịch, hận không thể lập tức chạy tới sòng bạc lắc thêm hai ván xúc xắc. Tất cả đều dựa vào mấy tia áy náy của lão tổ tông trói buộc mình. Nhiều lần mọi người vội vã đến cửa sòng bạc, vừa nghĩ về cha mình, chị Trần, và các cửa hàng còn lại, liền khẽ cắn môi, buộc mình đi về, cắn đau thịt đau răng.
Từ khi lão đạo lấy con sâu đó đi, Lục Nhất Minh đọc đến chữ đánh bạc thì tâm lặng như nước, cũng không khác gì đọc những chữ khác.
... Lão đạo này quả nhiên có chút đạo hạnh.
- -----------
Cảnh sát khu đông huyện Thanh Tuyền.
Văn Uyên báo cáo với cấp trên còn đang chìm đắm trong cơn giận về phát hiện mới: "Tôi đã kiểm tra lại một chút, phát hiện trong danh sách Trần phủ dường như thiếu vài thứ."
Lý Phi Vân không yên lòng ừ một tiếng, "Thiếu cái gì?"
"Sổ sách và danh sách cầm đồ."
Đôi mắt của Lý Phi Vân sáng ngời.
Một tiệm cầm đồ lớn như vậy, tất nhiên, không thể không có sổ sách và danh sách. Tài sản đều ở đó, duy chỉ có thiếu thứ quan trọng như vậy, không biết có phải là trùng hợp không.
Nhưng ánh sáng trong mắt ông lại dần ảm đạm, mắng: "Mọi người đã chết, danh sách sổ sách cũng đã bị lấy đi, làm thế nào để kiểm tra!"
"Nhưng chúng ta nắm vững động cơ, rồi có phương hướng đại khái." Văn Uyên không nhanh không chậm tiếp tục, "Hiển nhiên, sổ sách và danh sách có manh mối quan trọng. Khả năng lớn nhất là... Tiệm cầm đồ Trần Ký nhận được thứ gì đó không được người thấy, đối phương vì giữ bí mật mà giết người diệt khẩu. Nếu không, với bản lĩnh của hắn, nếu chỉ muốn lấy lại thứ đó thì dễ như trở bàn tay, không thể ra tay tàn nhẫn như vậy."
Lý Phi Vân hoàn toàn đồng ý với suy đoán của hắn.
"Mặt khác," Văn Uyên êm tai nói, "Tiểu nhị tiệm cầm đồ Trần Ký bình thường đều ở trong Trần phủ, hầu như thấy thủ đoạn thâm độc, nhưng tôi đã điều tra, đúng lúc có một tiểu nhị vài tháng trước vì trộm đồ mà bị sa thải, cũng vì vậy mà tránh được một kiếp. Đối chiếu sổ sách và danh sách, có lẽ gã ta sẽ biết cái gì đó."
Lý Phi Vân gật gật đầu, "Vậy Trịnh Thanh Hà thì sao? Cậu cảm thấy có phải gã cùng một phe hay không?"
Văn Uyên thở dài, thản nhiên nói: "Với sự hiểu biết của tôi về gã, tôi cảm thấy gã là một thằng ngu, hẳn là không liên quan gì tới vụ án."
Lời tác giả:Uầy uầy! A Kim ngủ nguyên cả 1 chương! U là chời!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT