[Harry Potter] Phương pháp duy nhất phân biệt cặp song sinh – HOÀN

[PP] Trò đùa thứ sáu


1 năm

trướctiếp



“Cậu đoán thử xem bên trong đến cùng có chuyện gì?” Wendy lại một lần nỗ lực muốn nhìn vào bên trong sân đang bị vây kín, cực kỳ muốn biết hạng mục đầu là gì.

Elma không yên lòng nói: “Đừng nhìn, không thấy được đâu, trừ khi cậu bay lên trời.”

“Úi chà, cậu thật sự là một thiên tài, Elma.” Wendy như bị đả động, “Nếu tớ ngồi chổi bay lên có thể thấy hết toàn cảnh cuộc thi đúng chứ?”

“Cậu nghiêm túc hả?” Elma trợn mắt nhìn Wendy. Vẻ mặt cô đầy chân thành, tựa như không có thứ gì có thể hấp dẫn cô hơn so với thứ trong kia, “Nếu cậu thật sự bay lên trời, hiện tại tớ đã thấy tương lai cậu sẽ phải đi lao động phục vụ trong một tháng!”

Wendy tiếc nuối thở dài.

“Chiều mai có thể đến khán đài quan sát trận đấu, vì sao cậu nhất định muốn biết hạng mục thi đấu trước làm gì.” Elma phát điên, “Tớ đã bị cậu phiền mấy ngày nay rồi. Đến Cedric cũng không tích cực như vậy đâu, ngày hôm qua tớ còn thấy cậu ấy đọc sách trong phòng sinh hoạt chung, cậu ấy bình tĩnh như thế đấy.”

“Có khả năng cậu ấy đang nóng lòng lắm thì sao. Hơn nữa cậu ấy không nhàn rỗi như vậy đâu, nhất định đang nỗ lực ôn tập càng nhiều ma chú để trong trận đấu giúp cậu ấy có được càng nhiều điểm.” Wendy bĩu môi, “Đây là chỗ khác nhau giữa dũng sĩ và khán giả.”

“Hi vọng ngày mai cậu ấy có thể lấy thành tích tốt.” Elma lo lắng nói.

*

Hạng mục đầu tiên rất tuyệt vời.

Thẳng đến khi tất cả dũng sĩ đã thông qua khảo nghiệm, công bố điểm, khán giả trật tự rời đi. Wendy vẫn lưu luyến nhìn bốn phía quanh sân thi đấu. Bởi vì lớn tiếng cổ vũ, thét chói tai mà cổ họng cô có chút khàn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô nắm lấy hàng rào, nói với Elma: “Thật  ngầu, thật quá phấn khích. Cậu đã thấy những người huấn luyện rồng đó chưa? Tớ muốn tìm bọn họ xin chữ ký.”

“Wendy!” Elma hô to một câu, đánh gãy lời cô, “Cedric đã trở về, chúng ta hẳn nên an ủi cậu ấy một chút.”

“Đúng đúng đúng, dũng sĩ anh hùng.” Wendy gào to một tiếng.

Buổi tối, trong phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff đã tổ chức một buổi tiệc chúc mừng dành cho Cedric Diggory.

Vào tháng mười hai, thời tiết dần dần rét lạnh cũng không làm giảm nhiệt tình của nhóm phù thủy nhỏ đối với Cuộc thi Tam Pháp thuật, hiện tại đi trong tòa thành Hogwarts, nơi nào cũng có thể nghe được họ đang thảo luận về nguy hiểm của hạng mục đầu tiên, còn có suy đoán về hạng mục thứ hai.

Cedric Diggory và Harry Potter, hai người đó đi đến nơi nào cũng sẽ bị những ánh mắt nóng rực vây quanh. Ngay cả Wendy, cũng ở lần gặp thoáng qua Potter nào đó, cũng hướng cậu hô lên: “Làm tốt lắm.” Dù sao cậu cũng bay rất tuyệt trong khi là người nhỏ tuổi nhất, một cậu bé dũng cảm.

Thời điểm gần đến lễ giáng sinh, trung tâm những cuộc đối thoại cũng không còn là hạng mục đầu tiên nữa mà được đổi thành vũ hội giáng sinh. Không khí trong tòa thành cũng trở nên ái muội hơn.

Vũ hội, lễ phục, bạn nhảy, vài tổ hợp từ này ở cùng nhau, luôn làm người ta liên tưởng đến một vài việc lãng mạn. Mỗi một nữ sinh đều mong chờ được mời, tốt nhất là được mời bởi một người cụ thể bản thân cũng mong muốn.

“Elma, nếu có người mời cậu nên đồng ý nhé.” Wendy nhỏ giọng thì thầm với Elma “Tớ nghe được đám nam sinh nói, Diggory đã chuẩn bị mời Cho Chang nhà Ravenclaw.”

“Sao cậu ấy lại không mời một nữ sinh Hufflepuff chứ.” Elma không cam lòng nói.

Wendy vỗ vỗ bả vai Elma: “Tớ cảm thấy Sous cũng không tồi đâu .”

“Còn cậu? Có người mời cậu chưa?” Elma thở dài, nhìn Wendy hỏi.

Wendy hạ giọng, ngữ khí thần bí: “Miller nói cậu nhóc sẽ đồng ý cho tớ mượn cái khuy kính (kính ngắm) đã cải tạo kia cho tớ mượn chơi một thời gian, chỉ cần tớ mang cậu nhóc đó vào vũ hội giáng sinh.”

“Miller? Miller nào cơ? Sao tớ không biết còn có một Miller khác nữa nhỉ.” Elma nghi hoặc nhíu mày, sau đó chậm rãi trừng lớn mắt, “Trừ phi cậu ta là…”

“Năm ba, một cậu nhóc nhỏ đáng yêu.” Wendy nháy mắt mấy cái.

“Nhưng cậu nhóc đó chỉ mới năm ba, cậu ta có cao bằng cậu không? Có thể khiêu vũ với cậu không?” Giọng Elma cao lên.

“Tớ không có chú ý đến điểm này, nhưng điểm quan trọng là khuy kính đã qua cải tạo, Elma.” Wendy vốn không thèm quan tâm, “Vũ hội sẽ tổ chức lại, nhưng cậu nhóc đó lại không chịu bán khuy kính đã cải tạo cho tớ.”

Elma hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Wendy, cô nàng còn cố gắng thuyết phục Wendy nên đi cùng một người có thể khiêu vũ được, cùng một người bạn nam tử tế đến vũ hội Giáng sinh.

“Bản thân điều này là không công bằng. Buổi dạ hội chỉ dành cho học sinh năm bốn trở lên. Chúng ta nên cho học sinh năm dưới một cơ hội.” Wendy nói đầy chính nghĩa.

“Huống chi, học sinh năm dưới kia còn có một khuy kính.”

“Đã cải tạo, tớ đã xem qua rồi, nó có thể thấy được rõ hình ảnh.” Wendy nhấn mạnh.

“Cậu vui vẻ là được.” Elma nói.

Đương nhiên, cũng không phải chỉ có một học sinh năm dưới muốn mời  Wendy làm bạn nhảy, dù sao bộ dạng Wendy cũng không tệ. Cô có một đầu tóc vàng rực rỡ, một đôi mắt lam đáng yêu, khuôn mặt trẻ con có chút bụ bậm, càng làm cô thoạt nhìn giống một con búp bê tinh xảo.

Cho nên cũng sẽ có nam sinh cản cô lại, có chút do dự thẹn thùng hỏi…

“Chào, Wendy.” Lời nói của cậu ta đã bị người khác đánh gãy .

Wendy nhìn tên tóc đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt: “Chào, nhưng mà… Người nào vậy ?”

“Fred.” Fred nghiêng đầu.

Cũng không tin lắm. Wendy hướng anh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn hỏi một chút, cậu đồng ý làm bạn nhảy của tôi không?” Fred thẳng thắn thành khẩn nói. Anh không có gì ngượng ngùng, thẹn thùng hoặc do dự, rất thản nhiên như chỉ đang thảo luận về thời tiết.

“Này, tôi đến trước !” Nam sinh vừa rồi chuẩn bị mời Wendy bị xem nhẹ bất mãn nói.

“À, xin lỗi.” Fred quay đầu, nhìn cậu ta một cái. Vóc người Fred rất cao, cho nên anh hơi chút cúi đầu, nhìn chàng trai tóc nâu chỉ cao hơn Wendy một chút, anh nói: “Thật ra thì cậu cũng thích hợp làm bạn nhảy của tôi. Có muốn nghĩ về chuyện đó không?”

Sự thản nhiên và thẳng thừng của anh đã dọa chạy đối thủ cạnh tranh.

Vì thế Fred lại xoay trở lại, nhìn Wendy: “Cho nên?”

“Thật xin lỗi.” Wendy nhìn vào mắt Fred, “Tôi đã cùng một cái khuy kính, úi, không phải, có hẹn rồi.”

“Một cái khuy kính?” Fred chau chau mày, lập tức chộp được điểm chính.

Wendy giải thích: “Có người nói chỉ cần tôi dẫn cậu ấy vào vũ hội, cậu nhóc ấy sẽ cho tôi mượn một cái khuy kính đã cải tạo.” Cô tiếp tục nhấn mạnh, “Cậu ấy không chịu bán cho tôi.”

“Hai người đã hẹn nhau rồi? Chính thức chưa?” Fred càng nói càng để sát vào Wendy, Wendy nhìn đôi mắt màu lục kia, không khỏi ngửa cổ ra sau.

“Không phải, chỉ mới nói như vậy thôi.” Wendy lắc đầu.

“Đó là khuy kính như thế nào, tôi đưa cho cậu một cái.” Fred nắm lấy cánh tay Wendy, “Tôi làm cho cậu một cái, giống y chang. Mau đồng ý làm bạn nhảy của tôi đi.”

“Giống nhau ? Cậu chắc không?” Wendy hỏi.

“Tôi chắc chắn.”

“Cậu cũng chắc chắn cậu là Fred?” Wendy lại hỏi.

“Cực kỳ chắc chắn.” Fred không cần nghĩ ngợi nói, tốc độ nói của anh rất nhanh, “Nhanh nào, George đã đi tìm Angelina, nếu em ấy mời được bạn nhảy trước tôi, tôi sẽ phải làm phục vụ lao động thay em ấy.”

“Được rồi, tôi đồng ý, nhớ kỹ cậu đã nói nhé.” Wendy quyết đoán gật đầu.

“Được.” Fred xoay người nắm tay thành quyền, kích động đè lại Wendy bả vai, “Cám ơn.”

“Nhưng mà, cậu và George không phải cùng làm phục vụ lao động sao?” Cơ thể Wendy bị anh ấn lung lay một chút.

“Vậy nên có nghĩa tôi phải một lúc làm hai việc, còn giả dạng hai người.” Nói xong anh liền vội vã chạy đi.

Được rồi, chúc cậu may mắn.

Hết chương 6.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp