Sáng hôm sau tỉnh lại, Diana vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Trong đầu vô vàn lần khẳng định bản thân không thể quay về được nữa, cho lòng bớt buồn, vơi đi nỗi nhớ.

Cô ngước mắt nhìn mông lung trên trần nhà xa hoa, tinh tế. Có rất nhiều câu hỏi vô định hiện lên trong đầu cô và cũng có rất nhiều câu trả lời không thể đáp được. Những dòng suy nghĩ chồng chất lên nhau khiến đầu cô một lần nhức nhối.

Không nghĩ nữa! Muốn sao thì kệ nó vậy! Trước mắt cô cứ sống yên nhàn đã.

Dòng suy nghĩ bị gạt bỏ, Diana xuống giường tính ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Nào ngờ cô chưa chạm tay tới cửa thì nó đã đột ngột mở ra, cô giật mình nhìn mấy thị nữ trước mắt.

Họ đây là muốn dọa cô à? Chết mất thôi!

- Công chúa Lunar, mời người thay y phục!- Giữa đám thị nữ đó, một tỳ nữ đáng yêu bước lên cẩn trọng nói. Giọng nàng dễ nghe vô cùng, lọt vào tai người như dương cầm đang ngân. Nhìn có vẻ nhỏ hơn cô một, hai tuổi.


- Em là....- Cô nhìn muội ấy, hỏi.

- Nô tỳ là Picies, mười lăm tuổi, là tỳ nữ thân cận của công chúa! Nô tỳ xin bái kiến người!- Picies hành lễ, vẫn là giọng nói dễ nghe đó. Mấy tỳ nữ khác cũng hành lễ theo, hô to:

- Bái kiến công chúa điện hạ! Công chúa vạn phúc!

- Được rồi! Được rồi! Mau đứng lên, ta chưa muốn chết sớm đâu!- Mặc dù kiếp trước là tiểu thư danh giá, được nhiều người kính nể nhưng cũng không hoành tráng như thế này. Nó làm cô không tránh khỏi ngượng ngùng, vội xua tay đỡ Picies lên rồi nói:

-Mọi người mau đứng lên! Sau này trước mặt ta không cần đa lễ như vậy!

- Nhưng mà....- Chúng tỳ nữ vừa sửng sốt ngạc nhiên vừa e ngại sợ sệt nhìn cô. Bất kể lag ai đứng trước người có vai vế cao hơn đều phải đa lễ, nếu không thì chưa phải phép. Đặc biệt đối với hoàng tộc này lại là một điều cấm kỵ, tội chết treo ngàn sợi tóc!


-Cứ quyết định vậy đi! Nếu ở trước mặt nhiều người thì không sao nhưng trước mặt ta không được hành lễ! Đây là mệnh lệnh của công chúa!!- Diana nghiêm mặt, giọng nói toát lên khí chất cao quý vốn có của một tiểu thư danh giá, quyền uy. Cô làm như vậy tuy có chút không phải phép với quy củ, nhưng những cái cấm kỵ cổ hũ này cô thấy chẳng những rườm rà mà còn khiến sự phân biệt đẳng cấp thể hiện rõ rệt hơn! Cô rất ghét điều này! Tại sao cùng là một loài mà lại có sự phân biệt xa đến như vậy?

Chúng nô tỳ nghe những lời nói này của cô đều hoảng hồn không thôi. Trong lòng họ đều chung một suy nghĩ, vị công chúa này có tính cách thật khác biệt với người hoàng tộc còn lại. Không những thanh lịch, quý phái sở hữu nhan sắc thiên hạ mà còn không tỏ rõ vẻ kiêu ngạo như bao người. Bọn họ bắt đầu cảm mến cô.


Vài phút sau đó, chúng nô tỳ bắt đầu thay y phục cho cô, không câu nệ quy tắc quá nhưng vẫn có chút ngượng ngạo. Cô thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ nói họ cứ học dần dần rồi sẽ quen. Họ nghe vậy cũng gật gù làm theo vì đây là chủ nhân của họ.

Từ lúc đó đến gần trưa, ngoài đi dạo quanh tẩm cung ra thì Diana chẳng biết làm gì thêm nữa. Hôm nay, nghĩa mẫu cô bận chút chuyện chưa đến thăm cô được làm cô cũng có chút buồn chán. Lòng chợt nhớ đến tối qua, nghe thấy bà thị nữ Meru nhắc tới bốn chữ " cô gái sông Nile " kìa lòng không kiềm được mà kéo Picies hỏi chuyện:

- Picies, em có biết cô gái sông Nile không?

- Cô gái sông Nile? Ý công chúa là Hoàng phi Ai Cập ư?- Picies đang hái hoa trong vườn, bị cô kéo lại hỏi chuyện này cũng không bất ngờ mấy mà lòng lại có chút tức giận. Muội ấy bĩu môi nói:
- Em đương nhiên biết nàng ta! Một hồ ly lẳиɠ ɭơ, đã là Hoàng phi Ai Cập mà còn câu dẫn Hoàng tử! Thật đáng ghét! Nghe nói nàng ta trong lúc đám cưới với Pharaoh Ai Cập thì bị sư tử ngoằm rồi rơi xuống vực mất tăm hơi! Đến giờ vẫn chưa rõ tung tích nàng ta đang ở đâu, chỉ biết là đã quay lại rồi! Công chúa, người xem con người này sao lại đáng tởm đến vậy?

Nghe những lời nói này của Picies, cô hơi ngẩn người ngạc nhiên. Mặc dù cô biết Carol rất được nhiều người yêu quý và cũng có rất nhiều người ghét cô, nhưng cô không nghĩ đến Picies lại ghét chị ấy đến vậy. Không lẽ vì Hittite là kẻ thù của Ai Cập nên con bé mới như vậy chăng?

Diana lại hỏi lên vấn đề thắc mắc trong lòng mình:

-Picies, sao em ghét Carol đến vậy? Ta thấy chị ấy tuy hơi ngốc, ngây ngô nhưng lại được lòng người và rất tốt bụng! Sao em lại.....
- Vì tại cô ta mà công chúa Mitamun mới chết!- Chưa đợi Diana nói hết câu, Picies liền la lên, khuôn mặt đau, hận đang xen. Đây là lần đầu tiên cô thấy biểu hiện này của con bé.Tựa như uất ức, sự nghẹn ngào và đau buồn hóa thành nước mắt tràn khóe mi của Picies. Muội ấy khóc rồi!

Diana nhìn muội ấy, hoảng hốt lấy vạt áo lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi, giỗ giành cô nàng:

- Xin lỗi, Picies... Xin lỗi em, ta không cố ý... Ta...- Mọi người xung quanh cũng vây lại giỗ giành Picies, họ nói cô biết Picies lúc trước là một trong những nô tỳ của Mitamun, rất yêu thích nàng. Vì vậy mà khi nghe tin nàng ấy mất, Picies rất buồn, như nghe tin người thân mới ra đi vậy.

Lòng lại bùi ngùi một lẫn, cảm thương thay cho số phận bọt bèo của nàng công chúa nọ.

- Nhưng mà lúc này em đã có một chủ nhân mới là công chúa rồi, một nàng công chúa tốt bụng không kém gì công chúa Mitamun cả!!- Mới mấy phút trước, Picies còn khóc sướt mướt nay vẻ mặt lại vui vẻ hơn hẳn. Cô nhìn mà ngạc nhiên.
Không biết rõ lời này của con bé là đang nịnh nọt hay thật lòng? Cô hy vọng là vế sau.

Cả buổi sáng hôm đó, bọn cô vui đùa rất vui vẻ. Trưa vừa lên, nghĩa mẫu cô liền ghé thăm dùng cơm, hỏi han tận tình, chăm sóc chu đáo khiến cô lòng vui vẻ và hạnh phúc vô cùng. Một lần nữa, tình mẹ lại tỏa sự ấm áp lên khắp cơ thể và linh hồn này của cô.

Mấy ngày tiếp theo, cô sống trong sự an nhàn và hạnh phúc vô cùng. Mối quan hệ giữa cô và tỳ nữ cũng tốt hẳn lên, họ không còn câu nệ như trước mà ở trước mặt cô mỗi người mỗi vẻ mỗi cá tính riêng. Cô hài lòng với họ, hài lòng với hiện tại, thầm cảm ơn trời cao đã không chặt đứt đường sống của cô, trao lại cho cô một mái ấm mới.

Rồi vào một ngày không xa, cô hẹn bí mật với Picies lén trốn ra ngoài chơi. Picies thuận lợi lấy được lệnh bài ra cổng còn cô chuẩn bị chu đáo đồ đạc. Sáng hôm sau dự tính sẽ khởi hành.
Cùng lúc đó cách thủ phủ Hatsusa không xa, một đoàn người cũng vừa hạ doanh bắt đầu nghỉ ngơi sau một chặng đường dài.

Đoàn người đó không ai khác chính là đội quân của Hoàng tử Izumin!

Izumin vừa trải qua một cuộc hành trình khá vất vả, cuối cùng anh cũng bắt được nàng - con gái sông Nile! Thật khổ nhọc! Nếu không phải anh đã vạch sẵn một kế hoạch vẹn toàn thì khó mà bắt được nàng. Con mèo nhỏ bướng bỉnh này!

Dự tính bắt nàng làm con tin, rồi dùng sức ép giữa Hittite và Asyria để đạp đổ Ai Cập một lần nữa. Sau đó đem nàng về nạp làm hậu, muốn dùng nàng để đưa vương quốc mình cũng trở nên giàu mạnh không kém gì Ai Cập. Đây là ước muốn duy nhất của anh!

- Nào, nàng hãy ngủ một giấc đi! Sáng sớm mai thôi ta sẽ đến được Hatsusa, thủ phủ mới của ta. Lúc đó nàng sẽ tha hồ thoải mái mà ngắm nhìn!- Izumin cười ôn nhu nhìn Carol, ánh mắt sóng sánh nước hồ Thu dịu êm khiến ai nhìn cũng phải xiêu lòng.
Thế nhưng, người con gái tóc vàng kia căn bản rất vô tư không để ý đến vẻ đẹp đó. Mà nàng chỉ nhìn thấy trước mắt, vị hoàng tử tuấn tú như ngọc này thực chất là một con người gian xảo, giàu thủ đoạn mà thôi! Nàng e dè nhìn anh mà nói:

- Có gì đẹp đâu! Cái thủ phủ Hatosa đó xây ở lưng chừng núi xấu òm chứ đẹp gì!

Quả thật rất vô tư! Lời vừa thốt khỏi miệng đã làm mặt nàng xanh một hồi, lời mới nói căn bản không thể rút lại.

Khuôn mặt Izumin bỗng hiện lên sự kinh ngạc theo lời nói cùa nàng, hiếu kỳ hỏi lại Carol:

- Thật kỳ diệu! Carol, Hatosa mới xây chừng một tháng làm sao nàng biết được nó như thế nào chứ?- Hai tay anh đặt lên bờ vai yếu đuối của Carol, xích lại ngày càng gần. Sự kích động và ngạc nhiên luân phiên biến hóa trên gương mặt anh, hành động và vẻ mặt này làm Carol lúng túng vô cùng vì anh đang làm nàng sợ cũng vô thức làm nàng đau.
- Nói thật cho ta biết đi, Carol! Nàng thật sự là con gái của sông Nile đúng không? Đừng lừa dối ta nữa! Nếu không sao nàng biết được thủ phủ mới xây của ta ra sao chứ?!

Anh ngày càng kích động, dần mất kiểm soát. Carol khó mà chịu nổi tình huống này, nàng bật rên đau đớn. Thấy vậy, anh vội buông vai nàng ra, thu hồi lại vẻ mặt kích động khi nãy, ngượng ngùng nói:

- Ta xin lỗi... Ta....

Một lát sau, đèn trong trại dần tắt. Mọi người chìm vào giấc ngủ, kết thúc một ngày làm việc dài. Và vào đêm đó, Carol bỏ trốn nhưng bất thành, nàng đành cam chịu theo Izumin về đầu dự tính sẽ lên một kế hoạch khác thì sáng hôm sau đã cách Hatosa chưa tới một ngày đường.

Số nàng rõ đen đủi! Lần nào bỏ trốn cũng đều bất thành!

Sáng sớm hôm đó, có hai nhóm người đều cùng khởi hành. Một là đội quân của Izumin, một là Diana và Picies.
-------------------------------

- Công chúa cẩn thận thôi ạ!- Picies nhẹ nói, nhìn Diana mà thấp thỏm không yên. Lỡ bị ai phát hiện ra thì thốn! Không chừng lại bị tưởng lầm là trộm mất a!

- Picies, bớt nói nhiều a! Em đừng làm ta mất tập trung!- Ở phía trước, Diana nhắc nhở nàng ấy. Trong lòng cũng có chút sốt ruột, chẳng là lúc mới rời tẩm cung được mấy bước, cô phát hiện tấm bản đồ hoàng cung mình mất công chuẩn bị nay đã không cánh mà bay. Cả hai đều hốt hoảng nhưng cái suy nghĩ quyết không từ bỏ với những hấp dẫn ngoài kia đã trở thành một động lực đúng hơn là bị cuốn hút giúp hai người đi tiếp. Tuy nhiên chẳng mấy chốc sự quyết tâm ấy chẳng còn khi hai người bị....... " lạc đường " !!

- Nhưng mà công chúa em nghĩ hay là ta tốt nhất vẫn ở tẩm cung thì hơn... Hôm nay em nghe nói là ngày mừng Hoàng tử trở về khi đi xa, cũng khá nhộn nhịp a! Còn tốt hơn ngoài kia nhiều!!- Picies nói, tỏ ý từ bỏ, nàng chính là người đầu tiên. Nhưng ngay khi vừa nói xong câu đó, muội ấy liền lập tức nhận được ánh mắt vô vàn " trìu mến " của Diana.
Từ bỏ? Không bao giờ! Cô sẽ không từ bỏ cái mà mình ao ước đâu!!

Rồi sau khi chỉnh đốn lại " tinh thần sung sức " của Picies, hai người lại tiếp tục lên đường. Bây giờ, Diana đã có sẵn một kế hoạch hoàn hảo trong đầu!

Hai người họ to nhỏ gì đó rồi lập tức quay đầu lại chạy về một hướng......

-----------------

Cổng Hatosa dần dần mở ra, chào đón vị Hoàng tử đáng kính của họ. Tiếng hô hào nhiệt tình theo đó mà vang lên ầm ầm, một cảm giác kính trọng thấy rõ ở những người dân này khi dành cho Izumin.

- Chúc mừng hoàng tử đã về!!!

- Hoàng tử vạn phúc!

- Nghe nói lần này Hoàng tử còn bắt được cô gái sông Nile nữa đấy!

- Thật sao?

- Là cô gái thần kỳ đó à?

....

Nhiều lời bàn tán vang lên, do anh hoặc do Carol. Nói chung khi nghe đến những lời này Izumin cảm thấy cực kỳ đắc ý còn Carol lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô không phải chiến lợi phẩm của Izumin!

-----------

Cước ngựa khuấy đảo mặt đất, bụi mù tung bay ẩn ẩn cái khí chất vương giả và làm tôn lên khí phách kiêu ngạo ấy. Izumin cưỡi ngựa ôm Carol chạy thẳng đến chính điện. Nơi đó, đã có một đám người đang cung nghênh anh trở về. Trên dưới đều tỏ vẻ thần phục, kính trọng.

Izumin đã quá quen với việc này, anh trực tiếp dắt Carol đi vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của bao người.

Vẫn là những lời bàn tán ở cổng thành......

Nhưng hai người lúc này cũng chẳng mấy để tâm!

Bước vào trong chính là một hoàng cung xa hoa thu nhỏ, quý phái và sang trọng vô cùng. Những cột trụ cứng cáp dát vàng, đính đá quý và lát sàn cẩm ngọc thạch. Nội thất công phu, bắt mắt. Và ngồi trên kia, là vị hoàng đế nổi danh của Hittite - ông vua háo sắc, kế bên chính là Hoàng hậu hiền thục.

Izumin nhìn phụ, mẫu mình tiến lên hành lễ rồi bắt đầu trình báo kết quả của mình. Hai người nói chưa được mấy câu thì lão quốc vương lại bắt đầu giở thói háo sắc với Carol. Anh đứng bên định ngăn cản thì Carol đã cho lão ta ăn tát, may là có Izumin nói hộ nên cô mới giữ được mạng. Chỉ là sau đó, cô bị Izumin mắng nhẹ vài câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play