Cô nằng nặc gọi đối phương đi cùng, dẫn ông ta đến văn phòng đang nhốt cặp mẹ chồng nàng dâu nhà Lý Phượng Hoa, thấy Ngưu Ngưu chơi rõ vui, cười không làm phiền nó, dặn dò một tay vệ sĩ: “Anh đi mở cổng, nói với bên bí thư Ngưu là mọi hậu quả sẽ do tôi chịu.”
Mọi người kinh ngạc khó xử, ánh mắt đồn trưởng Lữ sắt lại, hình như đã hiểu ra, thấp thỏm hỏi: “Ninh tổng, cô đây là…”
Soái Ninh trông càng đắc ý, cười gian manh, nói: “Đồn trưởng Lữ đọc ‘Thủy hử’ rồi chứ ạ, khi Tống Giang đi đánh châu Cao Đường, gặp tay thái thú biết thuật yêu ma, hỏa tốc mời Công Tôn Thắng đến dùng trận pháp Ngũ Lôi Thiên Cương đại phá quân địch. Hiện giờ chúng ta đừng làm gì hết, chỉ chờ Công Tôn Thắng đến thu phục yêu ma thôi.”
Đồn trưởng Lữ ngạc nhiên, Tống Giang có Đới Tung[1] ngày đi 800 dặm mới mời được Công Tôn Thắng đến kịp, chẳng lẽ tay chân của Soái Ninh cũng có một ông Thần Hành Thái Bảo (ngoại hiệu của Đới Tung)? Nhưng Đới Tung chỉ đón được đúng một viện binh, không chuyển được cả đại đội quân lính nhỉ.
Vệ sĩ chuyên nghiệp can đảm hơn người, thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân cũng chuyên nghiệp.
Bọn Ngưu Bảo Hà nghe xong lời anh ta thuật lại, nhao lên phản đối.
Soái Ninh gọi với qua sân: “Bí thư Ngưu, các ông đừng sợ gì cả, cứ mở cổng ra đi, có chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm hết!”
Đồn trưởng Lữ nhìn đồng hồ, cũng lớn tiếng cổ vũ đồng liêu đang hoảng loạn: “Lão Ngưu, nghe theo Ninh tổng đi, không sao đâu!”
Ngưu Bảo Hà biết ông Lữ làm việc già dặn, nhất định đã có cách đối phó mới đi nước cờ hiểm này, do dự một lát, tự tay đi rút then cổng, đồng thời cảnh cáo người bên ngoài: “Lý Gia Dũng, chúng mày đừng có làm loạn nhé, nếu không…”
Vừa nãy, khi hai bên giằng co, Lý Gia Dũng còn sai người đi các thôn xóm gần đó tìm thêm tay chân. Lúc này, số người vây chặn ủy ban xã đã tăng lên non trăm, đám côn đồ càng nhơn nhơn không sợ. Ngưu Bảo Hà còn chưa dứt lời, khe cổng đã toác ra, đồ đạc chặn cổng bị giẫm đạp hư hỏng. Lũ người như thủy triều ùn ùn ập vào, tạm dừng ở giữa sân để xem xét tình hình trước cuộc chiến.
Soái Ninh đã kéo một chiếc ghế tựa trong phòng ra đối diện trước cửa, ngồi xuống vắt chân, thấy Lý Gia Dũng dẫn đầu cả đám xông vào, trước tiên tặng y một nụ cười khinh miệt.
Lý Phượng Hoa được tiếp đầy máu sống lại (như nhân vật trong game), lại giống con sâu rau vặn vẹo giãy giụa, gân cổ kích động thằng con.
“Con già khắm! Còn không thả người ra!”
Lý Gia Dũng huơ lưỡi hái, vẽ ra mấy vòng cung ánh sáng trên sân nắng, có bọn người phía sau làm nền, thật đủ khí thế.
Vợ y hét váng lên lao tới ghì lấy y, khóc lóc xin y dừng tay trước khi quá muộn, kết quả là bị vả.
“Đồ sao quả tạ, cút sang một bên đi!”
Gã đàn ông quen tay dùng bạo lực, sau khi dọa cho vợ lùi xuống thì chỉ mũi dao vào cô gái vẫn đang cười lạnh lùng bên trong cánh cửa.
“Còn không thả người, coi chừng bố mày cho mày liệt luôn!”
Lũ sói ở ngay trước mắt, ai cũng khiếp sợ run rẩy.
Soái Ninh không hoảng không hốt, nói: “Đừng có đứng suông ở đấy tạo dáng, có giỏi thì mày vào đây cướp này.”
Vừa xúi thế, đám đông chợt tung tóe, kêu gào xông vào văn phòng.
Vệ sĩ đứng cạnh cửa nhanh nhẹn đóng cửa lại, ván cửa không ngừng vang lên tiếng đập, cả bức tường cũng run rẩy, ô kính mau chóng bị đập vỡ, rất nhiều cánh tay thò qua lỗ hổng khua khoắng loạn xạ, phá hết những thứ trong tầm với. Âm thanh huyên náo và sức hủy hoại đó na ná như tình tiết zombie bạo động trong phim kinh dị.
Nỗi căng thẳng như nhựa đường trám hết mọi kẽ hở trong phòng. Ngưu Ngưu sợ tới mức khóc váng lên. Lý Phượng Hoa cũng phát hoảng im bặt. Nhóm vệ sĩ canh giữ bên cạnh Soái Ninh dọn tư thế sẵn sàng đón kẻ địch, cô lại giống như đang xem phim 4D, bất kể cảnh tượng có chân thật thế nào, trước sau vẫn giữ thái độ ung dung của người ngoài cuộc, còn chỉ đạo Trần Kiệt ghi hình: “Đừng có để bị rung, quay rõ ràng chút.”
Đồn trưởng Lữ đánh liều đứng bên cửa sổ cảnh cáo đám người cuồng loạn: “Người trên huyện đến ngay bây giờ đấy, chúng mày còn không dừng lại thì sẽ bị nhốt hết!”
Bọn Lý Gia Dũng biết thời gian họ vây ủy ban xã so với thời gian đi xe từ Thước Châu về đến khu phố Liên Hoa còn xa, kết luận rằng ông ta dọa rồ, hung tợn uy hiếp: “Nếu vẫn không mở cửa, chúng tao sẽ cho mồi lửa!”
Người đằng sau đưa một chai dầu nút nùi giẻ, y chen lên trước của sổ, một tay cầm chai dầu một tay cầm bật lửa, ra vẻ nhấn mạnh.
Soái Ninh thấy thế thì vui hẳn: “Mẹ mày với con mày ở trong này cả đấy, không sợ thiêu họ chết chùm luôn hả?”
Lý Phượng Hoa nào ngờ thằng con điên đến vậy, sợ hãi kêu thất thanh: “Đại Dũng, mày làm gì thế, tao với Ngưu Ngưu còn trong này nhá!”
Bên rìa đám đông, Điền Tố Lan cũng bắt đầu khóc rú lên, cùng với cán bộ xã liều mạng gạt mọi người ra để chen vào trong.
Lý Gia Dũng tự tin nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, chỉ cần cháy tí là chúng nó sẽ mở cửa chạy ra thôi!”, rồi lại chỉ vào Soái Ninh quát: “Tao đếm đến ba, mày vẫn không mở cửa tao châm lửa thật!”
Soái Ninh chợt biến sắc, trợn trừng đôi mắt, giận dữ như sấm sét mà gằn giọng: “Nếu mày ép được tao ra khỏi chỗ này, tao gọi mày là cụ luôn!”
Lý Gia Dũng thú tính bộc phát, thật sự bật lửa, đại khái cũng đốt thành một vệt.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên như sao băng xuyên qua tiếng la hét gào khóc, tiếng người ồn ào nhanh chóng lắng xuống, thay bằng tiếng cánh quạt vù vù. Một chiếc trực thăng dân dụng bay phía trên ủy ban xã, một giọng nam trầm uy nghiêm phát ra.
“Người bên dưới nghe đây, tôi là trưởng công an huyện Thước Châu Hầu Đại Lực, các người đã bị bao vây. Hãy nhanh chóng buông vũ khí, ôm đầu ngồi xuống tại chỗ, nếu vẫn có hành vi nguy hiểm, sẽ bị trừng trị nghiêm khắc hơn nữa!”
Thôi Minh Trí ngồi ngay cạnh Hầu Đại Lực, cố gắng cưỡng lại chứng sợ độ cao, nhìn xuống mặt đất. Chỉ động một chút, mồ hôi đã tuôn thành dòng như mưa.
Tình trạng mồ hôi đầm đìa này đã giằng co gần một tiếng, già nửa là sợ quá mà ra.
Chỉ thấy 28 cảnh sát cơ động súng ống mũ giáp đầy đủ nhằm về phía lối vào ủy ban xã, bọn côn đồ chưa kịp vào trong cổng và dân làng quây hóng hoảng hốt chạy té.
Cảnh sát nhanh chóng đóng cổng, nhốt bọn thủ phạm chính trong sân ủy ban, mười mấy người cầm súng ở tư thế ngắm bắn chĩa vào đám đông, những người còn lại nhờ sự yểm hộ đó mà khống chế từng tên côn đồ.
Bọn phỉ nhà quê chẳng qua là đám ô hợp, thấy thế trận này thì đổ rạp như bù nhìn, ngang ngạnh lắm cũng không dám chống đối, không đợi cảnh sát quát đã ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Hầu Đại Lực kêu gọi ba lần liên tục, thấy bên mình đã kiểm soát được tình hình, buông loa gọi điện thoại cho đồn trưởng Lữ.
Nghe nói mọi người bên dưới đều không sao, Thôi Minh Trí lấy lại tinh thần, gấp gáp cầm điện thoại nói chuyện với sếp.
“Ninh tổng, chị không sao chứ ạ!”
Nghe thấy tiếng Soái Ninh, hắn luống cuống đến mức hai mắt cay xè, mồ hôi trên trán đúng lúc đó chảy xuống mắt, hắn vội đưa tay gạt, người khác nhìn thấy giống như đang khóc.
Soái Ninh nghe ra sự trung thành từ chất giọng run rẩy của hắn, khoe khoang nói: “Có sao thì nghe điện thoại của anh được à? Anh đang ở trên trời phải không? Mau xuống dưới này đi!”
Thôi Minh Trí dạ vâng lia lịa, nhờ phi công hạ cánh xuống ngay.
Chiếc trực thăng xoay vòng, bay về phía bãi đất bằng cách đó vài trăm mét. Đó là một bãi đất hoang, cỏ bị gió thổi biến thành sóng xanh dập dồn, một chiếc trực thăng cỡ trung giống như thuyền lớn đậu giữa bãi. Chính nó vừa chở đội cảnh sát cơ động kia từ trên trời giáng xuống.
Thì ra Soái Ninh vờ đi WC để điều binh khiển tướng. Hồi thi lấy bằng lái máy bay trực thăng, cô gia nhập câu lạc bộ những người yêu thích máy bay trực thăng trong nước, kết bạn với một tay nhà giàu ở Đông Hưng.
Người anh em này sưu tập vài chiếc máy bay trực thăng, trong đó có một chiếc là H225M của Pháp. Dòng máy bay có biệt danh Linh Miêu Tai Đen này là trực thăng vận tải dân dụng, có thể vận chuyển 29 hành khách cùng hai người điều khiển.
Dưới sự cắt đặt của cô, Thôi Minh Trí đầu tiên là nhờ tay sưu tập kia cho thuê máy bay, sau đó liên hệ công an huyện Thước Châu. Lúc đó Hầu Đại Lực vừa nhận cuộc gọi cầu cứu của đồn trưởng Lữ, nghe Thôi Minh Trí nói có thể điều máy bay vận chuyển lực lượng cảnh sát bèn tổ chức cho cảnh sát cơ động đợi ở sân vận động Thước Châu. Thôi Minh Trí cũng chạy đến đi chung với họ.
Hai chiếc trực thăng từ Đông Hưng đến Thước Châu chỉ cần tám phút, lại thêm 20 phút từ Thước Châu về tới khu phố Liên Hoa, tính cả thời gian liên lạc, chỉnh đốn đội ngũ, tập hợp, trung chuyển, tổng cộng chỉ mất 50 phút.
Khi cảnh sát xuống đất triển khai đội hình phòng chống bạo động, Thôi Minh Trí và Hầu Đại Lực chia nhau liên lạc với Soái Ninh, đồn trưởng Lữ. Soái Ninh đã tính toán trước thời gian cảnh sát tới, dùng phép khích tướng dụ bọn Lý Gia Dũng ập sâu vào văn phòng, giúp cho cảnh sát một phát bắt gọn đám tội phạm này.
(Hết phần 89, xin mời đón đọc phần 90. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Tên nhân vật này phiên đúng là Đới Tông, bọn mình phiên theo bản dịch "Thủy Hử" đã quen thuộc từ xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT