Soái Ninh bảo hắn đi lấy đồ uống, kéo Lâm An An ra góc sân trồng đầy hoa nguyệt quý (hoa tường vi Trung Quốc). Thôi Minh Trí theo lệnh đi lấy hai ly champagne, cố ý bước chậm để quan sát thần thái của hai người từ xa đến gần.
Chỉ thấy hai cô ngồi đối diện nhau, Soái Ninh cười hì hì chém gió phần phật, tươi tắn như đóa hoa nở rộ sau lưng.
Lâm An An mỉm cười yên lặng lắng nghe, thần thái nhìn như bình thản nhưng eo lưng thẳng đơ và đôi tay để ngay ngắn trên đầu gối thoáng hiện vẻ miễn cưỡng. Tuy nói phu nhân nhà quyền quý chú trọng dáng điệu, nhưng ở cạnh bạn thân cũng không đến nỗi phải ngồi nghiêm chỉnh thế, cảm giác cẩn thận như thể chỉ cần không để ý sẽ bị gai hoa xung quanh đâm phải.
Thôi Minh Trí kết luận thứ thực sự làm cô ta đề phòng chính là Soái Ninh. Hầu hạ sếp gần một năm, hắn đã quen thuộc lề thói của cô. Bộ dạng nói cười thơn thớt trước mắt này 80% là vỏ ngọt che giấu âm mưu.
Hắn cung kính bưng champagne lên rồi biết ý lùi đi ngay để tránh vướng bận.
Vài phút sau hắn vào WC đi tiểu, mới vừa kéo khóa quần ra thì Soái Quan Vũ đột nhiên đi vào, đứng ở bồn tiểu bên tay trái hắn mở khuy quần. Hắn cuống quýt chào một câu, ông gật đầu đáp lại, dòng nước lặng lẽ chảy xuôi trong sự sượng sùng và ung dung của đôi bên.
Thôi Minh Trí từng được cao thủ truyền thụ cho một bí kíp lấy lòng sếp: Nếu đi tiểu cạnh sếp lớn tuổi, phải tránh tè xong sớm trước bọn họ. Vì đàn ông luôn tồn tại tâm lý bản năng cạnh tranh sức sinh sản, nếu tè nhanh hơn cấp trên lớn tuổi thì sẽ bị cho là cố tình khoe khoang năng lực, sợ sẽ khiến họ căm ghét. Lại nói ngày nào hắn cũng đi theo Soái Ninh khắp nơi, hẳn là phải tránh điều tiếng cúi xuống chỉnh giày ở ruộng dưa, xây dựng hình tượng “sức yếu” cũng có tác dụng đánh tan sự nghi ngờ của cha cô.
Vì thế, hắn dày công tính toán lượng nước, kiên trì một chặt một lỏng, thà rằng bị hiểu lầm là mắc bệnh viêm tuyến tiền liệt cũng muốn tiểu chậm hơn chủ tịch.
Đang đi, Soái Quan Vũ đột nhiên đặt câu hỏi: “Soái Ninh gần đây thường gặp gỡ những đứa nào?”
Thôi Minh Trí đang tập trung cao độ, bị hỏi thì run bắn người, suýt nữa tè ướt cái quần hàng hiệu, vội vàng đáp: “Dạ, toàn là những người gặp vì công việc ạ, Ninh tổng nói cần quen biết thêm một số đối tác, vẫn luôn cố gắng mở rộng mối quan hệ ạ.”
Nín thở đợi hai giây, lại nghe ông hỏi: “Có bạn khác giới nào thường xuyên qua lại không?”
Vấn đề này còn nguy hiểm hơn, hắn vội lắc đầu, sau đó nói thêm: “Vì công việc có gặp mấy người, còn đâu có vẻ không gặp ai ạ.”
Soái Quan Vũ ngừng điều tra, hỏi hắn Soái Ninh vừa rồi có phải ra chào hỏi cậu cả họ Phương nhà Viễn Hằng không.
“Ninh tổng đang tán gẫu với chị Phương ở ngoài sân ạ.”
Thôi Minh Trí rón rén nhìn lén, thấy bên mặt chủ tịch sắt lại, vẻ âm trầm u ám ghê người, nghi là bị chọc giận vì việc Soái Ninh bám lấy vợ chồng họ Phương.
“Cậu qua đấy gọi nó đi chỗ khác ngay, cứ nói là tôi bảo sau này không được lui tới với nhà họ Phương nữa.”
“Dạ!”
Thấy ông già rốt cuộc đã xả hết ống nước, bắt đầu cài thắt lưng, Thôi Minh Trí đang muốn thở phào, một câu chế nhạo lại đập xuống đầu hắn.
“Cậu làm sao mà tiểu chậm thế? Tuổi còn trẻ mà thân thể đã kém quá, phải tăng cường rèn luyện vào.”
“Vâng, cháu sẽ, sẽ chú ý ạ.”
Có thể là ảo giác, hắn cảm thấy khi đi ra, thái độ của chủ tịch dịu đi không ít, chắc “sách lược thoát nước” cũng có tác dụng tích cực thật.
Hắn vội vàng rửa tay, rời khỏi WC mấy mét, cánh cửa phía sau mở uỳnh ra, một người sải bước đi tới. Hắn ngoái lại, là Phương Triết!
Người này vừa rồi cũng ở trong WC, rõ ràng đã nghe từ đầu đến cuối đoạn đối thoại của hắn với Soái Quan Vũ.
Tuy chỉ nhìn trong chớp mắt, Thôi Minh Trí vẫn bị vẻ sắc bén sông cuộn biển gầm của Phương Triết đâm cho rối loạn tâm thần, thấy rõ là do mệnh lệnh cuối cùng kia của Soái Quan Vũ gây ra, tim hắn đập như khi chạy nước rút, cảnh giác đuổi theo anh ta.
Hắn thấy anh ta xuyên qua đám đông ở đại sảnh đi thẳng ra ngoài sân, gọi Lâm An An lúc này đang chuyện gẫu với Soái Ninh, sau đó xoay người dùng bước đi đều như khi hành quân gấp gáp rời khỏi, cũng mặc kệ cô vợ kéo váy dài loè xoè có theo kịp hay không.
Động thái không phù hợp này đưa tới một số ánh nhìn, trong vẻ mặt kín bưng của mọi người tỏa ra mùi khét đặc trưng của scandal, chui vào cái mũi còn tính là thính của Thôi Minh Trí.
Chủ tịch có hảo cảm với Phương Triết nhưng lại cấm Ninh tổng lại gần người nhà họ Phương, Phương Triết và vợ lại kiêng dè Ninh tổng như vậy, hay là cô từng thiếu Phương Triết món nợ đào hoa?
Với tính tình của cô thì dám lắm…
Xong xuôi, hắn hơi ướm hỏi một tí, Soái Ninh rộng rãi thoải mái nhận luôn.
Ba năm trước, cô với Phương Triết suýt nữa thành vợ chồng. Một tuần trước ngày đính hôn, việc cưới xin bị chính tay cô làm hỏng.
“Ảnh là bạn thân từ bé của anh Hai tôi, chơi với tôi cũng khá được. Mấy năm tôi học bên Úc thì ảnh cũng đang học ở Sydney, rất để ý giúp đỡ tôi. Anh Hai muốn mượn sức của Viễn Hằng, ba tôi với ông chủ Phương cũng cảm thấy hai nhà chúng tôi môn đương hộ đối nên muốn ghép chúng tôi thành đôi, mấy người đó tự tiện quyết xong chuyện cưới xin, ép tôi đồng ý. Tôi không muốn lấy Phương Triết, cãi ba tôi mấy trận, ổng điên lên cắt tiền viện trợ của tôi. Tôi thấy lấy cứng chọi cứng có hại cho bản thân quá nên giả bộ đồng ý. Lúc đó Lâm An An mon men làm thân với tôi. Gia cảnh nó bình thường, một lòng muốn làm dâu hào môn, sớm có ý đồ với Phương Triết. Tôi tương kế tựu kế, có hôm dẫn nó đi hộp đêm, cố ý thân mật với ngưu lang trong tiệm trước mặt nó, đại khái cũng cởi hết cả mở. Con kia không làm tôi thất vọng, hôm sau đã gửi ảnh chụp lén cho Phương Triết, còn nhờ đứa khác share cho đám bạn bè chung của chúng tôi. Việc hôn nhân của chúng tôi liền thất bại thành công.”
Dĩ dzãng dơ dáy của Soái Ninh giống như một cuốn tiểu thuyết liên tiếp có các đoạn cao trào, chương vãi chưởng nhất vĩnh viễn ở đằng sau.
Nhưng lúc này điều khiến Thôi Minh Trí đặc biệt khó hiểu là: Phương Triết nằm trong số ít con nhà giàu ngoại hạng của cả nước, hình thức khá, nhân phẩm cũng không lỗi lầm gì, là đối tượng kết hôn trong mơ của nữ giới khắp nơi, xứng đôi với công chúa cũng thừa sức. Hoàn cảnh nhà sếp có tốt đi nữa thì cũng không đến mức là tiên trên trời chuyển kiếp, xét điều kiện tổng thể còn kém người ta một khúc, có lý do gì mà chê?
Hắn thật sự không nén nổi tò mò, uyển chuyển dò hỏi, vì thế mà thấy rõ thêm quan niệm khác hẳn người thường của Soái Ninh.
“Ba tôi và anh Hai đều muốn nhờ liên hôn (kết thông gia với đối tác) để củng cố thế lực cho bản thân, buộc tôi đi hòa thân (làm dâu để củng cố quan hệ). Cửa nhà họ Phương đấy dễ vào thế á hả? Trước khi cưới đã có một đống thỏa thuận về tài sản chờ tôi ký, sau khi cưới thì bị nhà chồng gò bó, chẳng được dễ chịu mấy tí, còn bị người khác xét nét. Bên ba tôi hưởng hết lợi, để mình tôi xa nhà chịu thiệt, đâu ra lý lẽ đó vậy? Hơn nữa nếu tôi làm vợ Phương Triết, địa vị của anh Hai tôi trong tập đoàn sẽ càng vững chắc, anh Ba tôi mơ mà tranh với ảnh nữa, tôi chẳng phải mất đi cơ hội làm ngư ông đắc lợi à? Không chấp nhận được nhất chính là, dựa theo truyền thống nhà tôi, con gái đi lấy chồng sẽ coi như người ngoài, tôi về làm dâu nhà họ Phương rồi thì càng không thể nhúng tay vào việc làm ăn ở nhà, ngoài của hồi môn đừng hy vọng được thừa kế tài sản của ba tôi, thế là lỗ to còn gì?”
Thôi Minh Trí đã hiểu biết tinh thần cuồng nhiệt của cô với quyền lực của cải, nhưng vẫn có nghi vấn.
“Chị sớm hay muộn cũng lấy chồng, đàn ông chất lượng tốt như cậu cả nhà họ Phương rất hiếm thấy, về sau có lẽ cũng không gặp được.”
Soái Ninh cười lạnh: “Đàn ông chất lượng càng tốt càng khó nắm giữ, loại người như ảnh chắc chắn sẽ ba thê bốn thiếp. Thử ngẫm xem, chồng trêu hoa ghẹo cỏ bên ngoài cũng phải làm bộ không biết, không cẩn thận còn phải nuôi con rơi con vãi cho nó, dàn xếp tranh chấp giữa đám vợ bé nàng hầu, tôi nuốt được cục tức loại này á hả? Tôi hiểu ý anh, lấy chồng lấy cơm ăn áo mặc của chồng, có thể thu hoạch vật chất phong phú từ chồng coi như thành công rực rỡ, đây là lời dành cho gái tầm thường. Tôi có tầm thường đâu, thử hỏi toàn thế giới có mấy người đàn ông nhiều tiền hơn ba tôi? Tôi chỉ cần bợ chặt đít ổng là muốn gì được nấy, tương lai làm người thừa kế của ổng, trời cao biển rộng cho tôi mặc sức bay nhảy, chẳng sướng hơn là nín nhịn hầu hạ dạ vâng thằng nào à?”
Cô châm thuốc lá, sảng khoái nhìn khói bay lả lơi tựa như cảnh huy hoàng đang chực bày ra, không lâu sau quay lại dạy bảo tay trợ lý đang bưng gạt tàn: “Trước kia tôi nói với anh rồi, mục đích kiếm tiền là giành lấy tự do, cách thức của mỗi người không giống nhau, định nghĩa về tự do cũng khác biệt. Tự do mà tôi theo đuổi chính là leo lên đỉnh cao xã hội, hưởng thụ mọi thứ đồng thời càng ít phải để ý đến cái nhìn của người khác càng tốt.”
Leo núi cần đến đá kê chân, mục đích của cô khi tiếp cận vợ chồng Phương Triết đêm nay đã rành rành.
“Chị muốn Viễn Hằng đi lấy mảnh đất ở Đông Hưng thay chị ạ?”
Suy luận của Thôi Minh Trí giống như nước sôi rót vào lá trà, làm nét cười của Soái Ninh tỏa ra thơm nồng.
“Anh cũng chẳng ngu lắm nhỉ.”
Cô vươn tay phải, mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, na ná như đang vuốt ve một con chó cưng khôn ranh.
Lát sau, ánh mắt cô lại dán vào khoảng không, lẩm bẩm suy tính: “Viễn Hằng có danh tiếng lớn trong ngành bất động sản, quảng bá thương hiệu rất tốt. Quan niệm của ông chủ Phương bên họ là ‘vị trí tốt không bằng đủ tiện ích’. Xây chung cư nào cũng sẽ kèm trung tâm mua sắm, nhà trẻ, trường học các cấp. Họ đến đâu là nhiều công ty phát triển nhà vừa và nhỏ cũng đi theo, bởi vì dự án đầy đủ tiện ích họ xây dựng sẽ thúc đẩy giá nhà trong khu vực đó tăng lên nhanh chóng, các dự án xung quanh cũng thơm lây.”
Hàng xóm như vậy là lựa chọn hàng đầu với Tây Thành Lãnh Địa, tuy nói Viễn Hằng trước mắt còn chưa đặt chân vào thị trường Đông Hưng song tay Phương Triết này cũng rất tham vọng, thấy lợi nhất định sẽ nhảy vào ngay. Điều động cánh quân chi viện này không khó, nhưng làm thế nào để công lao điều quân được tính cho mình thì cần phải bố trí công phu nghiêm túc.
(Hết phần 80, xin mời đón đọc phần 81. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT