Giữa trưa ngày Lễ Tình nhân, những người trúng tuyển đúng giờ có mặt ở hội trường. Ba stylist chuyên nghiệp ra sức tỉa tót cho họ, đám trai trẻ cũng muốn đã tốt nay phải tốt hơn, được tạo hình xong xuôi vẫn thỉnh thoảng móc phấn nền phấn mắt tự mang theo ra dặm lại, yêu cầu khắc nghiệt không thua tú nữ bị đưa vào cung trong các cuộc tuyển chọn phi tần.
Nhìn đến bọn trai điệu đà đeo kính áp tròng thẩm mỹ (đổi màu mắt), bôi son môi chuốt mascara cẩn thận, Thôi Minh Trí càng nhập sâu vào vai thái giám tổng quản đại nội. Trước kia hắn đi theo cấp trên là nam cũng chưa từng sinh ra loại ảo giác này, có thể là vì ảnh hưởng định kiến trong tư duy, đàn ông có tiền chơi gái chẳng lấy làm lạ, nhưng sự việc cùng tính chất mà đảo giới tính thì sẽ khiến quan niệm đã hình thành của người ta bị sụp đổ.
Xã hội hiện nay thường xuyên lên án phụ nữ càng lúc càng hám giàu, đến giờ phút này xem xét lại thấy hơi bị bất công. Chỉ cần có cơ hội nịnh bợ, đàn ông cũng sẽ chen chúc nhau đến. Như đám trai trẻ tô son trát phấn trước mắt này chẳng hạn, thằng nào chẳng muốn ngồi mát ăn bát vàng, một bước lên trời? Kết hợp với tư tưởng truyền thống rằng “nam nhi phải tự gánh vác” thì thấy còn đáng giận hơn cả gái hám giàu.
Phòng tiệc đã bố trí đâu vào đấy, dùng đến 30 ngàn bông hoa hồng cùng số dải băng lụa, đèn lồng trị giá 200 ngàn, cảnh tượng lộng lẫy lung linh như trong thế giới cổ tích. Nổi bật nhất giữa phòng tiệc là một đài phun sô-cô-la cao bằng người thật, nguyên liệu do công ty Barry Callebaut của Thuỵ Sĩ cung cấp, sáng nay mới vừa được vận chuyển đường hàng không đến Thượng Hải. Có tác phẩm trang trí hoa lệ này, cảm giác hoành tráng sang chảnh của phòng tiệc thật không chê vào đâu được.
Bảy rưỡi tối, Thôi Minh Trí biết tin sếp sắp đến, dẫn đầu nhóm trai trẻ ra xếp hàng chờ ngoài cửa khách sạn. Vài phút sau, một chiếc Lincoln trục dài lừ lừ ghé đến. Đám trai đẹp không hẹn mà cùng nghển cổ, na ná một vạt hoa hướng dương ngóng đợi mặt trời.
Thôi Minh Trí lại nảy ra liên tưởng mới, cảm giác bản thân như tú bà dẫn dắt kỹ nữ chờ đón khách làng chơi. Mặt hắn đỏ như gấc, gió rét thấu xương mà người ngợm vẫn nóng phừng toát mồ hôi.
Xe dừng ngay đầu tấm thảm đỏ đã trải sẵn từ trước, cậu chàng doorman (nhân viên đứng trước sảnh khách sạn) ân cần mở cửa sau của xe, Soái Ninh cùng bốn cô bạn lần lượt xuống xe. Năm gái giàu trông như ma-nơ-canh trong tiệm hàng xa xỉ, trang phục rạng ngời trang sức chói loá, bá vai bá cổ nhau kiêu hãnh đi về phía cửa chính.
Đám trai đẹp đằng sau Thôi Minh Trí bị vẻ quý phái trấn áp, đồng loạt nghiêm mặt nín thở. Sững sờ một lát, mấy cậu chàng bạo dạn hoàn hồn trước tiên, đi đầu cười tươi bước ra khỏi hàng nghênh đón, những người còn lại cũng bừng tỉnh ngay, chen vai thích cánh mà bu lại, người nào người nấy bộ dáng nịnh nọt, lời ngon tiếng ngọt, thật giống tam cung lục viện cung kính nghênh đón nhà vua.
Soái Ninh lơ đãng nhìn quét qua “hoa thơm cỏ lạ”, hỏi Thôi Minh Trí: “Mọi người đến đông đủ cả chứ?”
“Đủ ạ, đủ ạ.”
Thôi Minh Trí nhập vai không hay biết, đợi đến lúc nhận thấy chính mình sặc mùi “công công” thì đã muộn.
Soái Ninh giới thiệu bốn cô bạn với đám trai đẹp. Mấy tiểu thư nhà giàu sống thoáng có tiếng này chính là kho vàng trong mắt họ, chỉ cần bợ đít được một cô là có thể hưởng thụ vô cùng, vì thế họ đều giống chim công đực đến mùa động dục, nhiệt tình ra sức xoè lông đuôi làm dáng.
Đến bên bàn ăn, một cậu chàng cười quyến rũ nịnh hót: “Chị Nháo Nháo, chị ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, không làm ngôi sao đáng tiếc lắm ạ.”
Thôi Minh Trí thầm mỉa thằng cu này phạm phải sai lầm lúc trước hắn từng phạm, lấy lòng nhầm chỗ, quả nhiên nghe Soái Ninh cười nhạo: “Lời khen này của cậu sáo mòn quá đi, không đổi được câu gì mới mẻ hơn à?”
Cơ hội đã lỡ không bắt được, cậu chàng mới vừa rơi vào thế khó, một cậu khác đã nhanh nhảu tiếp lời: “Ngôi sao có là gì đâu, còn không phải là dạng chạy khắp nơi mua vui còn phải xem chừng thái độ của người ta, sao mà so được với người có địa vị cao quý như chị Nháo Nháo.”
Soái Ninh cười móc thuốc lá ra, mười mấy giai đồng loạt đứng dậy giơ bật lửa. Cái bàn to quá, có cậu còn cố ý rời ghế chạy tới. Thôi Minh Trí ngồi cạnh sếp bỗng trở thành chướng ngại vật của bọn họ, bị vài cậu đè ép sát sạt, ngực áp vào cạnh bàn, suýt nghẹt thở.
Những người anh em này đến câu gái giàu nên đều trang bị phụ kiện hoàn mỹ. Đống bật lửa khắc logo hàng hiệu Cartier, S.T. Dupont, Bic, IMCO, Zippo, Givenchy, Parker, Colibri, Flamidor các thứ, chỉ nhìn đúng chi tiết đơn giản này cũng biết là quyết tâm đầu tư.
Soái Ninh không mặn không nhạt trách nhẹ: “Nào nào, các cậu giơ bật lửa lắm thế, muốn đốt hết tóc với lông mi tôi hả?”
Các giai hớt hải lui ra, liên tục cúi người xin lỗi.
Thôi Minh Trí cuối cùng cũng dựng thẳng cái lưng bị ép sắp gãy, còn chưa kịp thở phào, Soái Ninh đã nghiêng đầu về phía hắn.
“Trợ lý Thôi.”
Hắn theo phản xạ sờ túi quần móc ra một chiếc bật lửa nhựa 3 tệ. Từ khi theo Soái Ninh, hắn liền thủ sẵn bật lửa để hầu hạ bất cứ lúc nào. Bật lửa xong hắn giơ lên bằng hai tay, tư thế thành thạo đúng tiêu chuẩn trăm phần trăm.
Soái Ninh phun ra một vòng khói dày đặc, quay sang đám giai trẻ đang câu nệ, mỉm cười: “Các cậu là khách tôi mời đến, đừng căng thẳng như vậy, cứ thoải mái chút đi.”
Một chị giàu mặc váy dạ hội màu lam trêu chọc: “Đều tại bình thường trên mạng cô tỏ ra dữ dằn quá mà, trong lòng người ta thấy sợ hãi thì thoải mái thế nào được.”
Đám trai cười hì hì lắc đầu, e rằng thể hiện không linh lợi, có lắm người còn khéo a dua nói hùa.
“Chị Nháo Nháo chỉ dữ dằn đối với bọn cực phẩm[1] thôi, mỗi lần gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ, em chưa từng gặp ai nhiệt tình vì công lý hơn chị ý nữa.”
“Đúng rồi, chị Nháo Nháo được công nhận là dũng sĩ cõi mạng, bây giờ rất ít người dám nói thật như chị.”
“Em chưa bao giờ cảm thấy chị Nháo Nháo hung dữ, mỗi khi nói chuyện chị ấy cứ cute phomai que, siêu đáng yêu á.”
“Em cũng thế em cũng thế, chị Nháo Nháo là thần tượng số một của em, em hâm mộ chị lắm.”
…
Thôi Minh Trí trong thâm tâm đang tát cho mỗi thằng một cái, túm cổ hỏi họ khom lưng nịnh bợ người khác như thế có làm cha mẹ chúng mày thất vọng hay không.
Mấy cô bạn của Soái Ninh cũng gớm cái kiểu lấy lòng của đám này, một cô chiêu họ Liễu chế nhạo: “Các cậu đừng có mê nó quá, con này nổi danh ‘sát thủ giai trẻ’, chỉ thích đùa bỡn các cậu non tơ thôi, lầy lội nhất luôn.”
Soái Ninh cười mắng trả: “Nói cứ như mày không thích chơi trai non ấy, lần trước sang Tokyo, là đứa nào đóng một phát 10 triệu yen vào thẻ hội viên của tiệm ngưu lang[2] để ủng hộ bé ngưu lang kia?”
Liễu tiểu thư cười gọi bạn bè: “Rõ ràng là nó để ý thằng bé kia trước, sau lại xúi tao bỏ tiền, con này không chỉ lầy, còn gian ơi là gian, chúng mày bảo có đúng không?”
Các cô ồn ào trêu cợt, một gái có chồng cười báo cho các trai đẹp: “Các cậu chớ có ôm hy vọng với Nháo Nháo, muốn tiếp cận nó thì trước hết phải chuẩn bị tinh thần chịu tổn thương cái đã.”
Lý do kiểu “chữa cháy bằng xăng” này phát huy tác dụng xúi giục, đám trai khao khát danh lợi ước gì được Soái Ninh đùa bỡn, còn tỏ ra tích cực lấy lòng cô hơn lúc nãy.
Tình cảnh một đám khom lưng uốn gối bôi nhọ hình tượng nam nhi này tuy không đáng xem nhưng ít nhất Thôi Minh Trí cũng đỡ lo không khí tẻ nhạt. Hắn an phận đóng vai “hoạn quan”, lui lại phía sau, nhường đất diễn cho đám trai gái động cỡn này.
Khổ cái là sự sượng sùng không buông tha hắn, một cậu cách hắn sáu người đột nhiên gửi tin nhắn WeChat xin đổi chỗ với hắn.
“Thôi ca, có thể đổi chỗ với em được không? Làm ơn!”
Mục đích của cậu ta tất nhiên là đến gần Soái Ninh để tranh thủ cơ hội hơn nữa.
(Hết phần 64, xin mời đón đọc phần 65. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Từ 极品 này vốn mang nghĩa là thứ bậc (phẩm cấp) cao nhất, nhưng giờ đã thành từ nói mỉa của dân mạng dành cho các thành phần có thái độ, tính cách cực kỳ khó đỡ.
2. Cơ sở dịch vụ nhạy cảm dành cho khách hàng nữ với các tiếp viên nam trẻ đẹp, thường gặp ở Nhật Bản và Đài Loan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT