Soái Ninh sao có thể chịu làm hạt châu trên bàn tính cho người ta gảy? Nghe xong, cô không hé tiếng nào, đến bây giờ mới lôi ra chặn họng vợ chồng Vạn Hồng Ba.
Bà Vạn hết đường phủ nhận, tức giận buông đũa, Soái Quan Vũ lo Soái Ninh lại chơi lầy khiến tình thế hỏng bét, tính toán xem nên quở mắng cô thế nào.
Chu Ngọc Hiền hiểu tâm tư của chồng, trường hợp này cần đến người làm mẹ là bà ra mặt, vội tận tình khuyên răn Soái Ninh: “Ninh Ninh, sao con lại hỗn với cô thế? Mau xin lỗi cô đi.”
Soái Ninh cười lạnh: “Cô con chết được mười mấy năm rồi, nghe nói năm ngoái dì còn về quê viếng mộ bả, sao lại quên nhanh thế?”
Chu Ngọc Hiền dạy dỗ cô chẳng qua là cho tròn nghĩa vụ, vừa chạm đến chỗ nhạy cảm bèn rụt luôn tay lại, bất đắc dĩ mà nhìn Soái Quan Vũ.
Soái Ninh thừa thắng xông lên làm khó dễ hơn nữa, cười hỏi Vạn Hồng Ba: “Dượng, năm ngoái dượng chi mười triệu sửa sang khu mộ gia tộc, sao không dời mộ cô qua luôn, không đẻ con trai thì không thể nằm trong mộ tộc, cách làm này khéo còn phong kiến hơn cả thời phong kiến á.”
“Đủ rồi!”
Soái Quan Vũ chợt nổi giật quát, tiếng quát vang khắp không gian rộng thoáng, đập vào bể cá xa hoa trên tường, đám cá cảnh nhiệt đới đang dạo chơi lững lờ nháy mắt trốn mất tăm.
Soái Ninh trấn định giống như con rùa biển không suy suyển tí nào kia, cô xác định cơn tức giận của cha phần lớn là làm bộ. Ông cũng không bằng lòng chuyện em rể không dời mộ cho em gái, từng cằn nhằn trước mặt họ hàng. Chính vì nguyên nhân đó nên cô mới lôi chuyện này để trách móc Vạn Hồng Ba.
Soái Quan Vũ quả là bị cô dắt mũi, trong lòng cũng không quở cô nói bậy, nhưng vẫn phải xử sự ra dáng người cha nghiêm khắc mới có thể giữ gìn nếp nhà, đập bàn mắng: “Càng nói càng kỳ cục, mày về ăn cơm hay là về gây chuyện hả? Trong mắt còn có người lớn nữa hay không?”
Soái Ninh dọn vẻ ấm ức: “Con ăn cơm ở nơi khác xưa nay không ai dám mắng con, chỉ có ba toàn cho con ăn cơm chửi.”
“Mày còn già mồm, giờ là tao chọc tức mày hay là mày chọc tức cả nhà đây? Sau này mày đi lấy chồng cứ thử cãi ba má chồng như vậy coi, coi chồng mày dọn dẹp mày thế nào!”
“Hơ, ba cho rằng con gái ba sẽ làm dâu hoàng gia ạ? Vậy thì ba phải chuẩn bị ít nhất trăm tỷ cho con làm của hồi môn.”
“Mày… Tao coi mày đời này đừng hy vọng lấy được chồng, đến tao còn không chịu nổi mày, đừng nói là thằng nào khác!”
“Con đây không lấy chồng thôi chứ gì, dù sao ba chỉ còn mỗi mình con, con ở lại trong nhà phụng dưỡng ba lúc tuổi già không được ạ?”
Cô mặt dày trơ trẽn, ỷ trong tay có quân bài tẩy là người thừa kế duy nhất, nghe chửi cũng phải lân la mượn cớ nhắc tới.
Vạn Hồng Ba biết rõ quân bài này của cô lợi hại, không thể để cô có cơ hội đánh xuống, ra vẻ rộng lượng nói chen vào.
“Ninh Ninh, người lớn phê bình cháu, điểm xuất phát là vì tốt cho cháu cả. Mao Uy chỉ là nhân viên bình thường, Trương Kha cũng vậy, cháu bực tức với họ không ý nghĩa gì, vẫn phải tập trung đầu óc vào công việc đi. Phương án của Kim Huy Thế Gia cháu tính làm gì bây giờ? Không cân nhắc việc mời chuyên gia thật à?”
Với đề kiểm tra này, Soái Quan Vũ cũng muốn nhìn xem con gái giải thế nào, hỏi tiếp: “Mời chuyên gia thiết kế, phí thiết kế ít nhất cũng 10 triệu, dự toán của mày còn đủ dùng không?”
Soái Ninh mỉa mai vặc lại: “Không đủ ba cũng có cho con đâu, còn hỏi làm gì?”
“Đây là dự án của Quan Vũ, tao tất nhiên phải hỏi, tóm lại mày làm được không? Việc gì cũng phải theo năng lực, không trị được thì để người khác làm, kẻo cuối cùng lại vấp váp đủ đường, tao lại phải hao tinh thần lực lượng đi dọn cái đống mày bày ra.”
“Ba đã không tin con đến vậy, con càng phải tự nhúng tay thu phục dự án này cho ba coi.”
Soái Ninh mượn cơ hội ra tuyên bố, lại khiêu chiến Vạn Hồng Ba: “Dượng, cháu cũng học kiến trúc ra, phương án thiết kế của Kim Huy Thế Gia cháu chuẩn bị đích thân tham dự, cùng lắm nửa tháng nhất định được duyệt. Trương Kha không xin phép cháu mà cố tình bỏ bê công việc, vốn cũng phải đuổi, nghĩ chuyện ổng là cháu ruột dượng, cháu có thể nể mặt dượng, nhưng cũng không thể tự làm mất mặt mình. Chờ cháu giải quyết xong phương án thiết kế, dượng nói với ổng, phải xin lỗi trước mặt cháu, cũng làm văn bản thông báo gửi toàn công ty, nếu không đừng hòng cháu tha cho ổng.”
Lời nói dáng vẻ của cô đều giống như đối mặt kẻ địch qua chiến hào, phảng phất giây tiếp theo sẽ móc súng ngắn dao găm ra khỏi túi. Soái Quan Vũ đang định mắng cô hai câu cho không khí bớt căng, cô bỗng như biến hẳn sắc mặt, cười toe toét, quay sang Chu Ngọc Hiền nói: “Má, con muốn ăn cơm, má xới cho con một chén được không ạ?”
Ra vẻ con gái bé bỏng nũng nịu như vậy thực sự khiến mẹ kế nở mày nở mặt, Chu Ngọc Hiền sung sướng hớn hở đứng lên làm theo.
Với Soái Quan Vũ, việc con gái thừa nhận địa vị của vợ trong nhà hiệu nghiệm hơn nịnh nọt ông trăm lần, biết rõ cô giở trò cũng không giấu được mừng rỡ, trước mặt vợ chồng em rể không tiện lộ ra, vẫn xụ mặt cao giọng quở trách: “Mày có tay có chân sao còn đi sai người khác hả?”
Soái Ninh tiện thể dùng luôn kế liên hoàn, cười: “Má, ba sợ má mệt, để con tự làm thôi.”
Chu Ngọc Hiền nghe ngọt lọt đến xương, cũng không so đo xem có phải là ngọt độc hại hay không, vội vàng ngăn cô lại, mau mắn đi xuống bếp.
Soái Ninh còn cố tình gào với theo: “Má, cơm có cháy không? Con muốn ăn cháy.”
Cô làm nũng đến trơn tru trôi chảy, bị cha răn dạy vẫn nhơn nhơn, giống như việc diễn ra hằng ngày, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô và mẹ kế thân như ruột thịt, Vạn Hồng Ba cũng hơi bị hoang mang.
Anh vợ cùng bà vợ trẻ gắn bó keo sơn, lấy lòng Chu Ngọc Hiền chẳng khác nào lấy lòng ông, con ranh Soái Ninh này gian như quỷ, vì tranh sủng (từ này có nên dịch không nhỉ?) mà giở đến cả chiêu này.
Soái Ninh cũng chẳng chê thủ đoạn này thấp kém, so với những kẻ vì muốn phát đạt mà nhận giặc làm cha, hành động này của cô chỉ tính là giong thuyền xuôi nước. Nhưng khôn vặt thì không làm nên nghiệp lớn, cô mạnh mồm hứa trước với cha, việc cấp bách giờ là giải quyết vấn đề chiếu sáng tự nhiên.
Vì phải chịu những hạn chế bất lợi của dự án treo, Kim Huy Thế Gia cần có phương án vững về lý luận, tức là trên cơ sở đáp ứng các tiêu chuẩn quy hoạch, cố gắng gia tăng tối đa diện tích xây dựng, thực hiện tối ưu hoá giá trị hết cỡ. Qua được cửa ải này mới tính đến các gạch đầu dòng quan trọng như theo đuổi tình cảm, thể hiện tập quán cư trú, thể hiện nét đặc sắc của địa phương.
Hiện giờ trong ngành phổ biến việc sử dụng Tangent và Zhongzhi để đo lường tính toán về ánh sáng tự nhiên trong kiến trúc. Hai cái này đều là phần mềm tiện dụng, đo lường tính toán có chuẩn hay không phụ thuộc vào người dùng thao tác thành thạo đầu óc linh hoạt đến đâu. Cô một mặt yêu cầu công ty thiết kế làm lại, một mặt về nhà đóng cửa tính toán.
(Hết phần 60, xin mời đón đọc phần 61. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT