Rút kinh nghiệm vụ cấp dưới bị úp sọt hôm trước, lần này tới Thước Châu, Soái Ninh mượn cha một vệ sĩ đắc lực tên là Trần Kiệt.
Thôi Minh Trí vẫn thấy không đảm bảo, nghĩ thầm bên mình tính cả tài xế mới bốn người bọ, vào thôn Bạch Liên như dê vào miệng cọp, người anh em vệ sĩ kia lại không có năng lực một mình chấp hết, Soái Ninh nếu có sứt mẻ gì, sự nghiệp ngày sau của chính mình cũng khó giữ được, dọc đường ra sức khuyên cô đừng đi mạo hiểm.
“Chúng ta hẹn Bì Phát Đạt ra phố nói chuyện, chỗ này cách xa hang ổ của y, còn tương đối an toàn.”
Soái Ninh nhìn hắn co rúm như gà rù, dẫn theo đi đàm phán chỉ tổ làm vướng cẳng, liền tiếp thu ý kiến, xuống xe tìm một quán trà vào ngồi, sai hắn gọi điện cho Bì Phát Đạt.
Quán trà nằm trên con phố chính của khu phố Liên Hoa, cô vào ngồi chưa lâu thì bị hấp dẫn vì cảnh tượng bên hàng tạp hoá đối diện: trong tiệm bày một chiếc máy pinball có vỏ ngoài sặc sỡ.
Món đồ chơi này là sản phẩm cập nhật của máy đánh bạc, một cái thùng tôn hình chữ nhật, ở giữa đặt một màn hình LCD 32 inch, mỗi cạnh có hai chỗ, 12 phím đặt cược. Tỷ lệ cược cho mỗi phím là khác nhau, thông thường là 3 đến 24 lần, có thể cho tám người chơi cùng lúc.
Soái Ninh thấy lạ vì khu phố nghèo hẻo lánh sao lại có máy đánh bạc sang chảnh đặt bên đường. Chuyện này Thôi Minh Trí đã hỏi thăm đâu đấy. Chủ của máy đánh bạc là Bì Phát Đạt, y đặt năm chiếc máy như vậy ở các cửa hàng trong khu phố, tiền kiếm được chia 10% cho các chủ tiệm làm phí thuê chỗ. Quần chúng chẳng ai trình báo, công an cũng chẳng để mắt tới.
“Bì Phát Đạt xưng anh em với chủ nhiệm phụ trách trật tự trong các thôn, liên kết với nhau thu phí vệ sinh, phí địa điểm, tiền thuê nhà… của dân làng và các hộ kinh doanh. Rồi còn mở sòng bạc, bảo kê đánh bạc bằng vũ lực, trật tự thị trường quanh xã Liên Hoa đều bị chúng nó khuấy đảo.”
Hôm trước Soái Ninh sai hắn đi dò la, trên đường đến đây cô đã nghe đủ các tin tức tình báo hắn thu thập suốt mấy ngày liền. Bì Phát Đạt làm tiền trong cả việc cưới xin ma chay của dân làng. Nhà nào không nộp tiền thì đám cưới sẽ nhận vòng hoa, bia mộ sẽ bị hắt chất thải, thật là loại ung nhọt xấu xa đến tận cùng.
Những nhà neo người và những nhà thanh niên đi làm ăn xa hết chỉ còn người già ở lại là bị ức hiếp nặng nhất.
Quê Thôi Minh Trí cũng có tình cảnh như vậy, hắn gặp chuyện chạnh lòng, nói: “Người thành phố cứ mắng dân quê trọng nam khinh nữ, không biết rằng đây toàn là thực tế ép buộc. Ở quê, nhà đông con trai mới không bị bắt nạt. Không có con trai là chỗ nào cũng bị khinh thường, bị người ta chiếm ruộng, chiếm đất nền nhà với nguồn nước, dám đi đôi co thì ăn đòn.”
Hắn vô tình động vào cái nút (bật cơn giận), vẻ đanh ác tụ tập trong mắt sếp hắn, cô buông giọng tàn độc.
“Chúng nó chẳng phải là khi dễ đàn bà nhỏ yếu hay sao? Nói hoa mỹ chút là cá lớn nuốt cá bé, thật ra chỉ là gà mái mổ lẫn nhau.”
Cô giận dữ đứng dậy đi về phía hàng tạp hoá, đến bên chiếc máy pinball. Máy này có thể nhét xèng, cũng có thể dùng WeChat, Alipay quét mã QR mua xèng điện tử, mức đặt cược cao nhất 500 tệ.
Hầu hết các máy đánh bạc đều là công cụ kiếm tiền của nhà cái. Phần mềm chương trình đã được thiết kế để đảm bảo người chơi thua nhiều thắng ít hoặc chỉ thua chứ không thắng, nhờ đó thu lợi ổn định.
Soái Ninh từ hồi mười mấy tuổi đã nhìn thấu mánh khoé này. Cô chơi thử mấy lần thăm dò quy luật rồi dùng điện thoại tải một cái app gây nhiễu chương trình, tự động cộng điểm.
Cô có công cụ ăn gian, chẳng bao lâu sau đã thắng lại số tiền đã mất, còn quét sạch luôn số dư 30 ngàn trong máy, nói với chủ tiệm: “Máy này hết tiền rồi, nạp thêm nhanh lên cho tôi chơi tiếp.”
Chủ tiệm trông coi máy pinball hơn một năm nay, lần đầu gặp người có thể giật được tiền của cái máy moi tiền này, vội bảo máy không phải của nhà ông ta, máy còn đặt ở mấy tiệm khác nữa, mời cô qua bên đó chơi.
Soái Ninh đúng là bắt đầu cuộc đại càn quét, trong vòng hai tiếng đã qua tất cả các cửa hàng có đặt máy pinball, thắng bằng sạch tiền trong năm chiếc máy.
Chiến tích huy hoàng khiến cả làng xôn xao, không ít người chạy tới hóng, tò mò xem có phải cô gái này cho máy đánh bạc uống thuốc xổ hay không mà bắt được nó nôn tiền ra ào ào.
Thôi Minh Trí ôm đống tiền mấy trăm ngàn tệ Soái Ninh thắng bạc mà như phải bỏng, lúc nào cũng nơm nớp dè chừng xung quanh, màng tai phát đau theo tiếng trống ngực thình thịch.
Sếp bảo hắn hôm trước đả thảo kinh xà, hành động của cô hôm nay cũng là dụ rắn ra khỏi hang còn gì?
Bì Phát Đạt nghe tin, 4h chiều dẫn theo một đống lâu la ra phố. Y không dự đoán được kẻ phá rối chính là người của Bất động sản Quan Vũ, khi đối mặt cũng bị bất ngờ, sau đó bèn chuyển đôi mắt thô lố dữ tợn sang nhìn chòng chọc Thôi Minh Trí.
Thôi Minh Trí còn vết thương chưa liền tất nhiên không quên được đau, ngó đám trẻ trâu theo sau y đứa nào đứa nấy to cao hung hãn, khéo dám giết người vứt xác chứ chẳng chơi, sợ hãi đến líu cả lưỡi, lắp ba lắp bắp giới thiệu: “Trưởng thôn Bì, đây là Ninh tổng của chúng tôi.”
Bì Phát Đạt đang đánh giá Soái Ninh, tự hỏi làm thế nào cô có thể phá vỡ cơ chế của máy đánh bạc để ăn ngược. Nghe nói cô là người phụ trách dự án Hoa Quả Lĩnh, hắn hoài nghi nói: “Đừng có lừa tôi, con bé này mà là đầu sỏ của các anh?”
Soái Ninh biết y cố tình dìm hàng, không tỏ vẻ gì, mời y qua quán trà bàn cụ thể.
Đội hóng hớt lỉnh đi hết như tránh ôn thần. Chủ quán trà và người chạy bàn nhìn thấy đám Bì Phát Đạt cũng mắt đăm đăm mặt đơ đơ, nếu biết trước có vụ này, họ chắc chắn đã đóng cửa dọn hàng.
Hai bên ngồi xuống xong, Soái Ninh cười tủm tỉm nói: “ Trưởng thôn Bì, hồi nãy tôi không biết mấy chiếc máy pinball kia là của anh, giờ trả lại anh tiền, anh đừng giận tôi đó.”
Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía Thôi Minh Trí, cử chỉ khoáng đạt thể hiện rõ thần thái lãnh đạo.
Thôi Minh Trí ôm đống tiền mặt như ôm hòn than, nghe thế vội giao cho đàn em của Bì Phát Đạt, dễ thở hẳn.
Bì Phát Đạt không muốn mất mặt, từ chối: “Chuyện gì cũng có quy củ, thua chính là thua, thắng chính là thắng, cô không cần khách khí.”
Soái Ninh lắc đầu: “Tôi chỉ là rảnh quá chơi giỡn, Bất động sản Quan Vũ chúng tôi đến xã Liên Hoa làm dự án còn phải nhờ anh hỗ trợ lo liệu. Chưa tỏ thiện chí đã thắng tiền của anh thì không biết điều quá.”
Nói xong cô nâng chén trà lên, chậm rãi thổi bớt hơi nóng trên miệng chén, kề môi vào thành chén làm bộ nhấp uống, dùng vẻ ung dung bày ra thái độ bình thản.
Mồ hôi trên trán Thôi Minh Trí cũng nóng hôi hổi như nước trà. Hắn giơ tay quệt mạnh hai nhát, không khỏi liên tưởng đến những phim xã hội đen đã xem hồi bé, cảnh các đại ca đàm phán trong phim cực giống cảnh trước mắt. Hắn yên lặng cầu nguyện cho sếp đừng hành động xốc nổi, bản thân hắn còn muốn giữ lại tính mạng để về quê ăn Tết.
(Hết phần 52, xin mời đón đọc phần 53. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT