Thần kinh Diệp Như Vy căng còn hơn dây cung, vừa bị hỏi đã sợ run rẩy.
“Không phải, không phải ạ, là đến đây để xin hộ. Xin lỗi chị, tôi kém ăn nói, luôn diễn đạt không đúng ý. Nhà Thôi Minh Trí chỉ có mỗi anh ấy, cha mẹ anh ấy ở quê, sau khi về hưu không có thu nhập, chuyện chăm lo tuổi già dựa cả vào anh ấy. Nếu để có tiền án thì sau này không tìm được việc mất. Xin chị tha cho anh ấy lần này đi ạ.”
Thần thái Soái Ninh khác hẳn với cô, cười hỏi: “Người như cô đúng là thú vị. Anh ta chê cô nghèo đá cô, cô còn một lòng một dạ che chở anh ta làm gì?”
Diệp Như Vy phát hoảng. Trong công ty không ai biết cụ thể tại sao cô và Thôi Minh Trí chia tay. Chẳng lẽ là Thôi Minh Trí tự kể ra?
Soái Ninh dùng ngón chân cắp cây gãi lưng trên bàn lên, chậm rãi luồn vào cổ gãi gãi, cung cách đàn ông bỗ bã rất không tương xứng với vẻ ngoài và thân phận, nếu bản chất cô ta là vậy thì cũng thật ly kỳ.
Diệp Như Vy ngẩn ra vì ngạc nhiên, chợt nghe cô ta nói: “Anh ta bảo tôi là hai người chia tay vì lý do kinh tế. Xem cách hai người cư xử thì biết ngay là anh ta mở lời chia tay trước. Anh ta cạn tình như vậy, cô không căm thù à?”
“Tôi… tôi hiểu cho anh ấy.”
Nhắc đến hiện thực cay đắng, tâm tình của Diệp Như Vy trĩu xuống như lớp bông ngấm nước khiến cô cúi gục đầu.
“Cha tôi bị u cơ tim, mổ cho ông xong, nhà tôi mang nợ hơn một triệu. Số tiền này chỉ có thể do tôi đứng ra trả. Hai thằng em tôi còn học cấp 3, học phí sau này cũng trông vào tôi. Ở bên tôi đồng nghĩa với gánh nặng oằn lưng, rất có thể sẽ không đạt mức sống cơ bản, người bình thường đều không chấp nhận được.”
Soái Ninh lại hỏi: “Vì sao cô lại gánh vác nhiều như vậy? Không nghĩ tới chuyện cắt đứt quan hệ với gia đình à?”
“Cha mẹ tôi trăm cay ngàn đắng nuôi tôi lớn, bồi dưỡng cho tôi thành sinh viên. Dù sao nhờ họ tôi mới đi khỏi khe núi nghèo lên thành phố sinh sống. Nhận ơn thì phải báo đáp. Kể cả khi họ không phải người thân của tôi, tôi cũng sẽ cố hết sức đền đáp công ơn họ.”
Diệp Như Vy thổ lộ từ gan ruột, suôn sẻ lọt qua bộ lọc của Soái Ninh. Cô tin tưởng chị chàng này quả là đoá bạch liên xịn (xem chú thích phần 25), nhưng cũng không hơn.
“Nghe đáng thương ghê, nhưng tôi sẽ không vì thương hại mà trả nợ giúp cô. Xã hội này tàn khốc lắm. Người nào gặp khó người ấy vượt.”
“Tôi biết ạ.”
Diệp Như Vy mỉm cười hiểu ý. Sếp không làm bộ làm tịch hoặc cư xử đồng bóng, chứng tỏ cô ta thực sự lý trí. Đàm phán với người như thế này, cô còn thấy nắm chắc vài phần, thành khẩn năn nỉ: “Ninh tổng, xin chị giơ cao đánh khẽ tha cho Thôi Minh Trí ạ. Để được như bây giờ anh ấy đã trả giá rất nhiều. Những cái giá đã trả đấy chị tuyệt đối không tưởng tượng ra được. Như một cái cây, mất mười mấy năm mới mọc cao được vài mét. Nếu chị thấy anh ấy ngứa mắt, chặt một nhát rìu là chuyện trong chốc lát, nhưng tâm huyết bao năm qua của anh ấy sẽ uổng phí, sau này cũng rất khó hồi phục nguyên vẹn.”
Soái Ninh cũng chẳng phải thật tâm muốn hãm hại Thôi Minh Trí, Diệp Như Vy đưa bậc thang tới, vừa đủ khiến cô hả dạ hạ chân. Cô vứt cây gãi lưng lại chỗ cũ, nói với vẻ hờ hững: “Xin xỏ thôi mà cũng ví von, cô còn rất văn vẻ. Thôi được, nể tình cô, tôi tha cho anh ta một lần, với điều kiện là anh ta phải đến công ty xin lỗi tôi ngay mặt. Sáng thứ Hai tuần sau công ty họp thường kỳ, đến lúc đó bảo anh ta qua đi.”
Diệp Như Vy mừng rõ, vội hỏi: “Anh ấy còn trong trại tạm giam, một khi cảnh sát lập hồ sơ là sẽ bị viện kiểm sát khởi tố, vậy phải làm sao bây giờ ạ?”
Soái Ninh cười ngạo nghễ: “Tôi sẽ nói rõ với bên cảnh sát, muộn nhất là ngày kia sẽ thả anh ta về.”
Cô nói là làm, hôm sau liên hệ với cảnh sát, thừa nhận lời khai của Thôi Minh Trí là thật. Đúng là cô đuổi việc nhân viên này, cũng ngăn trở anh ta tìm việc mới nên anh ta mới đến nhà gây sự, thấy anh ta chặn xe thì cho rằng anh ta có ý định cướp giật.
Phía cảnh sát thẩm tra đối chiếu lời khai đôi bên, cho rằng hành vi của Thôi Minh Trí không cấu thành tội cướp tài sản, cùng lắm tính là gây rối, mà bên bị hại đồng ý hoà giải, họ cũng không truy cứu nữa, đêm đó thả người về.
Thôi Minh Trí ra khỏi trại tạm giam, Diệp Như Vy đã sớm chờ ngoài cổng. Hắn tự biết xấu hổ, hận không thể vùi đầu vào dưới đũng quần, cúi gằm mặt đứng ở cách xa chục mét.
Diệp Như Vy hiểu cảm xúc của hắn, chậm rãi tiến đến đón, dịu dàng nói: “Về nhà tắm rửa thay quần áo trước đã, em đưa anh ra ngoài ăn bữa ngon.”
Cô đến nhà hàng chiếm bàn trước, cho hắn một khoảng thời gian dọn dẹp suy nghĩ sửa sang ngoại hình.
Bữa tối là các món ăn Tây Bắc thịnh soạn, thịt cừu nướng, gà mẹt, xương bò hầm, mì sủi cảo, canh thịt dê nấu nấm, tất cả đều là hương vị quê nhà hắn. Thôi Minh Trí ở trại tạm giam ăn ba bữa cơm nhạt, bụng dạ như cái miếu trống rỗng đến mọc rêu, yêu cầu cúng tế gấp.
Nhìn hắn ăn ngon lành, Diệp Như Vy thấy yên tâm một chút, kịp thời khuyên nhủ: “Ninh tổng bảo anh thứ Hai lên công ty, đến lúc đó anh nói câu xin lỗi cô ấy đi.”
Thôi Minh Trí tạm ngừng ăn, oán giận: “Anh làm gì mà xin lỗi nó?”
Nghe nói đây là điều kiện Soái Ninh đặt ra để thả hắn, hắn nuốt xuống chỗ thức ăn còn chưa nhai kỹ, cặp lông mày biến thành hai cái logo Nike.
“Nó hại anh thảm như này, suýt nữa phá huỷ tương lai của anh, còn ép anh xin lỗi, trên đời này còn có công lý hay không?”
Kích động một cái, miếng thịt chưa nhai kỹ chẹn ngang họng, trong nháy mắt hắn đã bị nghẹn, mặt đỏ như quả cà chua.
Diệp Như Vy vội đứng dậy vỗ lưng cho hắn, chờ hắn thở êm trở lại mới ngồi về chỗ, khổ tâm khuyên giải: “Đừng nóng. Nghèo không đấu lại giàu. Người có địa vị thân phận như Ninh tổng muốn phá anh đơn giản như di chết con kiến. Anh cứ chịu nhịn một chút xin lỗi cô ấy, gỡ bỏ khúc mắc này, coi như tiêu tai cho bản thân.”
Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t. Nhẫn nhịn một chút có thể đổi lấy mọi sự an lành. Kiểm soát cảm xúc chính là kiểm soát đời mình.
Thôi Minh Trí tán thành triết lý đối nhân xử thế của cô nhưng không thể tiếp nhận hoàn toàn. Nghĩ lại việc này, hắn không trách bản thân chưa đủ nhẫn, chỉ hận bản thân yếu không thể ra gió.
“Anh thật vô dụng.”
Hắn uống một ngụm nước lạnh, bụng chưa no mà ăn uống chẳng thấy ngon nữa.
Diệp Như Vy còn sợ hắn nhụt chí hơn là thù oán, vội an ủi: “Đừng nói như thế, trứng sao chọi với đá, đổi người mạnh hơn anh cả chục lần cũng không đấu lại Ninh tổng. Cô ấy đang ở đỉnh kim tự tháp, chúng ta cố gắng cả đời cũng không so được.”
“Người đẳng cấp cao là có thể chà đạp người khác tuỳ thích ư? Anh thấy nó chính là con thổ phỉ, ác bá. Nghênh ngang lắm sớm muộn gì cũng ngã chỏng gọng!”
Thôi Minh Trí giống như chiếc lò xo bị nén chặt, trong lòng không kìm được hát vang quốc ca[1], hy vọng đả đảo kẻ áp bức ác ôn.
Diệp Như Vy cũng cho rằng lần này Soái Ninh đúng là quá đáng, nhưng xem xét kỹ ra thì không phải không thể tha thứ. Những người thuộc các tầng lớp khác nhau với quan niệm khác nhau vốn đã không bình đẳng, và nhân nhượng người ở địa vị cao là quy luật sống còn của những người thuộc tầng lớp thấp hơn.
“… Thật ra chỉ cần lựa ý cô ấy là được.”
Cô lấy mình ra làm ví dụ, kể chuyện hôm qua đến xin Soái Ninh, muốn thuyết phục hắn tin tưởng sếp vẫn có phần thông hiểu tình lý.
Thôi Minh Trí nghe xong càng thấy uất hơn. Mình hắn mất mặt thì thôi, đằng này lại liên luỵ cả bạn gái cũ cũng phải đến xin xỏ đứa con gái hư hỏng kia. Cái cục tức này có thể khiến người ta phát nghẹn mà chết.
Mình đây không có cái căn nô (căn tính nô lệ) như thế đâu. Nó đối mình bất nhân, mình cũng không đáng phải tử tế với nó, thể nào cũng phải cho nó biết tay.
Nên làm thế nào, trong lòng hắn đã có đường hướng rồi.
(Hết phần 42, xin mời đón đọc phần 43. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Quốc ca TQ bắt đầu bằng câu (đại ý) là“Đứng lên, hỡi những người không muốn làm nô lệ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT