Soái Ninh im lặng lắng nghe từng câu từng chữ, thần sắc nghiêm trang chăm chú. Một đại diện lớn tuổi trong nhóm người mua nhà chờ mọi người than phiền về vấn đề chất lượng xong hòm hòm rồi mới đứng ra thương lượng với cô.
“Cô bé, tôi năm nay đã 66. Hồi trước tôi công tác ở cục quản lý bất động sản. Quan Vũ các cô tham gia đầu tư dự án ở Đông Hưng cũng phải chục năm rồi, khi đó tôi chưa từng nghe nói có người khiếu nại về chất lượng căn hộ của các cô. Cũng vì điều này mà tôi và bà nhà tôi mới dốc hết số tiền tiết kiệm cả đời để mua một căn hộ của Quan Vũ, vốn là để cho thằng con út lấy vợ ở riêng, ai dè đến khi bàn giao nhà lại ra nông nỗi này. Kể từ năm ngoái, áp lực giảm giá trên thị trường bất động sản ngày càng gia tăng, các chủ đầu tư đều căng thẳng về nguồn vốn nên chỉ có thể tìm cách đẩy nhanh việc bán nhà, giảm chi phí thi công, gây ra nhiều vấn đề về chất lượng. Nhưng tôi cho rằng Quan Vũ các cô từ trước đến nay luôn giữ vững chủ trương ưu tiên chất lượng, sẽ không để người mua nhà phải ôm quả đắng. Vậy mà nhà các cô bàn giao đến tay chúng tôi chẳng khác của chủ đầu tư thất đức kia, thậm chí còn tệ hơn của họ. Thế này chẳng phải cố tình coi chúng tôi như gà vịt để vặt lông hay sao? Xin cô nói cho tôi biết, là chúng tôi số đen nên tình cờ mua phải cái dự án nát nhất từ xưa đến nay của các cô? Hay là trình độ chất lượng của các cô lâu nay vẫn thế, chỉ là trước kia toàn cậy tiền để mua lời khen xóa lời chê, làm PR giả tạo thôi?”
Một người trẻ tuổi chõ mồm: “Trưởng phòng Lý, bác nói với nó mấy chuyện này có tác dụng gì đâu. Con này bản thân nó chính là chúa lăng-xê, các chiêu trò marketing kia nó chơi làu làu ra rồi, bản chất chính là lừa tiền!”
Hễ có mỉa mai, ai cũng vào hùa. Thôi Minh Trí định quát lên nhưng thấy vẻ mặt sếp bình tĩnh thì cũng cố nén để khỏi gây trở ngại cho tình hình chung.
Soái Ninh chớp mắt, như bóng đèn tăng độ sáng, nói với mọi người xung quanh: “Các bác có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
Trưởng phòng Lý đi đầu ngăn lại tiếng ồn ào, bảo mọi người dành cho cô chút kiên nhẫn.
Cô giơ tay chỉ về phía hai cái băng-rôn giăng cách đấy không xa “Quảng cáo PR láo, Quan Vũ vô lương tâm”, “Quan Vũ lừa đảo, hãm hại khách hàng”.
Vừa nãy bắt gặp hai câu khẩu hiệu này, cô cảm thấy lòng đau như cắt. Cô tin chắc rằng dù có thua bạc vài tỷ, trai đẹp cô đã bỏ bao công sức ra dạy dỗ cuỗm tiền của cô bỏ trốn với đứa khác, hòn đảo nghỉ dưỡng vừa xây dựng xong bị động đất nhấn chìm, cô cũng không lộn ruột xót lòng như thế này.
Danh dự sống còn của một doanh nghiệp bị hủy hoại, nỗi đau đớn này có thể sánh ngang với việc bị đào trộm mộ tổ.
“Thưa các bác, hôm nay tôi đến đây với thái độ chân thành. Nếu muốn gạt gẫm lật lọng thì tôi vốn dĩ không cần đích thân ra mặt như này. Trước hết xin mọi người hãy nghe tôi giải thích tình hình. Thứ nhất, chất lượng căn hộ của dự án Hương Chương Lâm quả thật rất kém, giai đoạn 1 đã đủ khiến người ta tức phát rồ, giai đoạn 2 đang thi công còn nát không gì sánh nổi. Tháng trước tôi nhận được lời tố giác, đã tự xuống công trường kiểm tra và ra lệnh cho họ dừng ngay việc thi công để chấn chỉnh. Do thân phận đặc biệt của tôi, người phụ trách buộc phải tuân theo. Trước mắt, các hạng mục thi công của giai đoạn 2 đã được điều chỉnh theo quy chuẩn. Tôi tin rằng đến khi bàn giao, chất lượng căn hộ cơ bản có thể được đảm bảo. Tôi vừa mới nghe nói về tình hình của giai đoạn 1 cách đây không lâu, cũng có lưu ý. Nghe nói hôm nay bà con tập hợp ở đây mà có kẻ lại âm thầm thuê thành phần xã hội đen đến quấy rối nên tôi mới chủ định tới đây để bảo vệ mọi người, đồng thời đối thoại trực tiếp với bà con. Dự án Hương Chương Lâm này do anh Hai tôi là Soái Minh quyết định đầu tư hai năm trước. Lúc ấy anh tôi quả thật muốn xây một khu chung cư cao cấp chất lượng tốt. Nhưng dự án mới khởi công thì anh tôi qua đời, sự vụ sau đó vẫn luôn do người dưới công ty con ở Đông Hưng của Quan Vũ chủ trì. Nếu anh Hai tôi còn sống, chắc chắn sự việc như hôm nay đã không xảy ra. Ông Soái Quan Vũ cha tôi làm kinh doanh hơn 30 năm, trước sau giữ gìn phương châm coi trọng chất lượng, trân trọng khách hàng. Chúng tôi làm con cũng coi niềm tin của ông là triết lý kinh doanh của mình. Nếu chỉ dựa vào giăng bẫy lừa gạt để kiếm lợi khủng thì nền tảng của doanh nghiệp sẽ bị lung lay, tôi và cha tôi đều muốn thương hiệu Quan Vũ này được truyền lại đời đời, sẽ không nhìn hẹp nghĩ ngắn như vậy!”
Người đã mua được căn hộ của Quan Vũ thì đầu óc và trình độ cũng không đến nỗi nào. Có người xâu chuỗi ngay ra được thông tin hữu hiệu, gạn hỏi: “Bất động sản Quan Vũ hiện là Vạn Hồng Ba nắm quyền, cô nói vậy tức là những việc này do ông ta và thuộc hạ làm hết?”
Có người khác nghi hoặc: “Vạn Hồng Ba không phải dượng cô hay sao? Các người là người một nhà mà lại nói hai kiểu?”
Soái Ninh gật đầu quả quyết: “Đây là điều thứ hai tôi muốn nói. Gần đây có tin Cảnh Hâm mua vào số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Quan Vũ với ý định thâu tóm công ty chúng tôi, hẳn mọi người đều nghe nói rồi. Đã sớm có một nhóm những kẻ đầy dã tâm núp trong tập đoàn, bọn họ chỉ tối mắt vì lợi, coi Quan Vũ như công cụ vơ tiền, tìm mọi cách kiếm tiền nóng theo trào lưu ăn xổi. Có cha tôi ngồi đấy, bọn họ không thể hoàn toàn thả phanh chạy theo trào lưu ấy nên bắt tay với những kẻ đầu cơ, ý đồ là kiểm soát cổ phần, thay thế chủ tịch, chiếm đoạt tập đoàn.”
Đây chính là manh mối tin tức mà cả trăm ngàn bạc cũng không mua được. Không ít người lén mở thiết bị ghi âm, chuẩn bị sau đấy tuồn tin cho phóng viên.
Mọi người hỏi liệu kẻ dã tâm kia có phải Vạn Hồng Ba hay không. Soái Ninh cười đáp: “Có một số lời tôi mạn phép không nói rõ, nếu không sẽ bị kiện vì tội bôi nhọ.”
Trưởng phòng Lý vội hỏi: “Nếu những người đó chiếm quyền thành công, nhà của chúng tôi sẽ bị bỏ mặc luôn phải không?”
Soái Ninh lại gật đầu: “Trước mắt tôi không có quyền quyết định trong mảng kinh doanh bất động sản. Cha tôi thì bận chống lại vụ thâu tóm, không có thời gian hơi sức quản lý các việc khác. Hôm nay tôi thay mặt cho ông ấy tới đây để xin mọi người cho chúng tôi thêm chút thời gian. Đợi tập đoàn vượt qua cơn sóng gió này bình an, loại bỏ các phần tử xấu khỏi nội bộ, tôi nhất định sẽ đích thân giám sát công việc chấn chỉnh giai đoạn 1 của dự án Hương Chương Lâm, trả lại cho mọi người một mái nhà đạt tiêu chuẩn an cư lạc nghiệp.”
Một người đàn ông trung niên đứng đằng sau đám đông lớn tiếng nói với cô: “Cô Soái, cái Tây Thành Lãnh Địa ở Thước Châu là dự án của cô đúng không? Tôi đã xuống dưới đó xem thử, căn hộ và nội thất đều khá được. Số tiền chúng tôi bỏ ra để mua nhà ở đây không chênh lệch mấy so với giá nhà ở Tây Thành Lãnh Địa. Cô có thể đảm bảo sẽ trả lại cho chúng tôi một căn hộ như dự án đó không?”
Soái Ninh mỉm cười lớn tiếng đáp: “Chỉ cần tập đoàn Quan Vũ vẫn còn trong tay nhà họ Soái chúng tôi, tôi dám cam đoan với mọi người, kể cả có phải bù tiền, chúng tôi cũng sửa nhà tử tế cho mọi người!”
Sự hào sảng mạnh dạn của cô gây được thiện cảm cho nhiều người. Cô vừa dứt lời, mọi người đã vỗ tay rào rào.
Một người đàn ông trung niên khác đeo cặp kính gọng đen chen lên từ phía sau, mọi người gọi ông ta là thầy Cao. Ông ta cũng là một trong những đại diện của cư dân vừa rồi bị bọn côn đồ đánh đập nên nhìn thấy Soái Ninh thì hận không thể cắn chết cô. Nghe cô nói chuyện xong, ông lật ngược suy nghĩ, lại gần nghiêm mặt gạn hỏi: “Cô Soái, lời cô có tin được không? Hay chỉ phỉnh phờ chúng tôi đấy hả?”
Soái Ninh nói rành rọt đàng hoàng: “Chắc chắn tin được, hoàn toàn không phỉnh phờ.”
Thầy Cao mạnh mẽ giơ ngón trỏ lên: “Được! Tôi làm ở công ty chứng khoán, là nhà môi giới chứng khoán lâu năm. Tôi có rất nhiều khách hàng mua cổ phiếu của tập đoàn Quan Vũ, trong đó có 7-8 người mua để đầu tư dài hạn, số Quan Vũ A trong tay họ cộng lại phải được vài triệu cổ. Tôi sẽ thuật lại đầy đủ cho họ những gì cô nói hôm nay. Những kẻ đầy dã tâm muốn thao túng nuốt chửng công ty như cô nói sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của cổ đông vừa và nhỏ. Tôi nghĩ các cổ đông nhỏ lẻ của Quan Vũ đều sẽ phản đối bọn họ, ủng hộ cô và cha cô.”
Soái Ninh mừng rỡ bắt tay ông ta, tỏ ý cảm ơn, cũng xin ý kiến mọi người.
“Vừa rồi tôi cho người ghi hình lại hết sự việc hôm nay, muốn dựng thành video clip đăng lên mạng để bên ngoài biết đến nguy cơ trước mắt của Quan Vũ và tranh thủ sự ủng hộ của nhiều cổ đông nhỏ lẻ hơn nữa, mọi người đồng ý không ạ?”
Trưởng phòng Lý nói: “Chúng tôi hôm nay cũng có quay video định sẽ đăng lên mạng. Nghe nói cô đông người theo dõi, có thể tung lên giúp chúng tôi thì càng tốt.”
Có người trẻ tuổi cười, gào lên: “Chúng tôi sẽ thay ảnh bìa hưởng ứng, đến lúc đó có thể thả tim không nhỉ?”
Mọi người cười vang, bầu không khí đối địch tan biến cả.
Lúc này, cảnh sát đến đưa đám côn đồ và những người bị hại về đồn giải quyết, đoàn cư dân thu dọn băng-rôn rời khỏi hiện trường.
Thôi Minh Trí và Soái Ninh về khách sạn. Vào đến phòng khách, thấy vẻ mặt cô vẫn ủ ê nặng nề như cũ, hắn vội dỗ: “Ninh tổng, chị mệt rồi, giờ chị đi tắm gội thay quần áo trước rồi mình tìm chỗ nào ăn ngon, được không ạ?
Soái Ninh hỏi lại: “Vừa anh cũng thấy hết những băng-rôn đó chứ? Có cảm tưởng gì?”
Hắn không ho he, sợ nói ra khiến cô tức giận khổ sở.
Soái Ninh lẩm bẩm tự nói: “Trước kia tôi cảm thấy nhà nhà tôi xây chất lượng tốt nên phải bán đắt hơn bên khác. Ba tôi kiếm tiền đàng hoàng chính đáng, tôi tiêu tiền cũng chẳng có gì phải ngại. Nhưng giờ Vạn Hồng Ba và đám tay chân của lão biến dự án của công ty thành công trình thất đức, hại tôi và ba tôi bị chửi là gian thương. Thương hiệu Quan Vũ là con gà đẻ trứng vàng của nhà chúng tôi, lão ta muốn chọc tiết con gà, anh bảo tôi có nên liều mạng với lão ta hay không?”
“Nên ạ! Có điều… mọi việc tốt nhất vẫn phải bình tĩnh một tí…”
“Hừ, tôi sẽ không làm liều đâu.”
Cô cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn chìa tai qua, hạ giọng nói: “Mai anh bay sang Singapore một chuyến, rồi lại từ bên đó mua vé của hãng hàng không nước khác bay đi Maldives, thay tôi đến Malé (Ma-lê) gặp một người.”
Nghe nói người đàn ông tên là Sahi kia là một thủ lĩnh băng đảng của địa phương, Thôi Minh Trí thấy rùng mình buôn buốt như ngày mùa đông đi gặm đá viên.
“Tôi nghi cái chết của anh Hai anh Ba tôi có liên quan đến Vạn Hồng Ba. Ba tôi nhờ Interpol và thám tử tư cũng chưa ăn thua gì. Tay Sahi này là bạn thân của thằng bạn tôi, thằng bạn tôi móc nối giùm tôi hết cả rồi. Anh sang đó kêu nó điều tra giúp, có lẽ có thể vớt vát chút manh mối.”
(Hết phần 186, xin mời đón đọc phần 187. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT