Thôi Minh Trí tán đồng nhưng không thể không dẫn ra một ví dụ phản bác: “Cũng có rất nhiều gian thương chuyên ăn xổi, sống cũng sướng lắm mà. Ví dụ như Từ Càn, gần đây không phải vẫn rùm beng muốn chuyển đổi mô hình hay sao? Kiếm đủ ở mảng bất động sản rồi, giờ chuyển hướng sang nông nghiệp công nghệ cao và trí tuệ nhân tạo chính là chuẩn bị kiếm tiền từ sản xuất.”
Soái Ninh nói: “Thị trường bất động sản đi xuống là xu thế tất yếu. Cái đám vô học như Từ Càn xưa nhờ thời kỳ hoàng kim của bất động sản mà kiếm bẫm, đâm ra quen thói kiếm tiền bằng mưu mô mánh mung. Nhưng nông nghiệp công nghệ cao và AI là lĩnh vực đòi hỏi phải nghiên cứu đến nơi đến chốn và kiên nhẫn chờ đợi thành quả nhất, cứ theo cái nết của lão thì tuyệt đối không khả thi. Cái thời gian ngắn mà tôi nói không phải chỉ là một, hai tháng, cũng không phải một, hai năm. Một doanh nhân mà không có tinh thần truyền thừa và phát huy thì chỉ có thể tính là tiểu thương, chung quy là không thành cái gì quý giá to lớn được.”
Cô nhắm đánh bi số 5, và bi cái bật ra theo quỹ đạo vòng cung xiên, trúng mục tiêu. Bi số 5 chạm mép bàn rơi vào túi lưới giữa của cạnh bàn bên phải. Còn bi số 4 và số 7 bị bi cái sượt qua nên lăn khỏi góc chết, thế cục trên bàn billard mở ra.
Thôi Minh Trí vội vàng vỗ tay cổ vũ, Soái Ninh nom hắn nịnh bợ đến là tốn sức, thấy vui đâm ra tuyên bố sớm hẳn hai ngày về phần thưởng định ban.
“Diệp Như Vy lần này đã chịu khổ còn lập công, tôi chuẩn bị thưởng cô ấy hai triệu, với lại ra thông cáo nội bộ toàn công ty về vụ việc của hai của nợ Thi Văn Đông và Thái Kiệt cho tất cả cùng biết, anh đi làm luôn bây giờ đi.”
Thôi Minh Trí mừng rỡ ra mặt, vội hỏi: “Vạn đổng bên kia có đồng ý không ạ?”
Soái Ninh hừ lạnh: “Chuyện đầy đủ chứng cứ, ổng cố sống cố chết phản đối được chắc? Diệp Như Vy cầm tiền thưởng cái là có thể trả hết nợ ha, tôi làm vậy cũng là vun vào cho anh rồi, anh liệu mà biết ơn ha.”
Sếp ưu ái như thế, Thôi Minh Trí nguyện vì cô chảy máu rơi đầu, tăng ca làm thêm để hoàn thành đầu việc liên quan đến lợi ích sát sườn này. Hắn tưởng rằng sau khi chuyện này xong xuôi là có thể ôm mỹ nhân về lại lần nữa, nhưng hiện thực không chỉ cho hắn một cái tát trời giáng mà còn hất tay đẩy hắn vào động băng.
Nhìn giai hớn hở tìm đến mong quay lại, vẻ mặt Diệp Như Vy chỉ hiện vẻ không đành lòng. Cô chần chừ một lúc, đến cuối cùng đành thổ lộ quyết định tàn nhẫn.
“Xin lỗi, Minh Trí, em không muốn tiếp tục quan hệ yêu đương với anh nữa.”
Cô dùng cách chọn từ ngữ rành mạch của dân khối A chính là để không cho hắn tơ tưởng thêm gì.
Thôi Minh Trí thảng thốt thất thần, tựa như nhà mình sắp xây xong chợt sập đổ hết, lại tựa như ngư dân đang trúng lưới trở về bỗng lật thuyền. Hắn sửng sốt mấy giây xong rồi nắm chặt hai tay cô, tái hiện hơi hướm Quỳnh Dao của dân khối C.
“Tại sao, Vy Vy, em đã nói khi nào trả hết nợ sẽ bắt đầu lại lần nữa với anh, tại sao lại thay đổi?”
Diệp Như Vy bình thản giúp hắn tu sửa bộ nhớ: “Em chỉ từng nói trước khi trả hết nợ, em sẽ không suy nghĩ về chuyện tình cảm. Minh Trí, chúng ta đã kết thúc. Giờ em chỉ còn tình nghĩa như người nhà với anh, anh cũng đừng vướng bận nữa, về sau chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau nhé.”
Tư duy Thôi Minh Trí tê liệt trên diện rộng, mắt đỏ hoe, đầu lắc lư đầy vẻ hoảng loạn bất lực, hắn bỗng ghì chặt cô hơn nữa.
“Không thể nào, anh không tin em không còn một chút tình yêu nào với anh, chúng ta đã ở bên nhau sáu năm, sáu năm vẫn luôn rất gắn bó. Em không thể nào thay lòng đổi dạ được!”
Diệp Như Vy khốn đốn khó xử, cúi đầu lảng tránh ánh nhìn sát sạt nóng bỏng của hắn, lòng đã quyết không hề lùi bước.
“Hồi trước em cũng từng nghĩ anh sẽ không thay lòng đổi dạ, cho đến khi anh nói lời chia tay…”
Thôi Minh Trí giống như nghi phạm thấy kiểm sát trưởng bày ra bằng chứng trí mạng cho tội của mình, lập tức trào nước mắt: “Không, anh lúc đấy không phải thay lòng đổi dạ mà là không còn cách nào khác. Vy Vy, anh biết là anh không đúng, anh yếu đuối bất tài, anh phụ lòng tin của em. Nhưng anh vẫn luôn ăn năn, anh không muốn rời xa em, cũng không thể rời xa em được. Xin em tha thứ cho anh một lần, sau này anh sẽ không bao giờ phản bội em nữa!”
Diệp Như Vy vốn tưởng rằng mình sẽ mềm lòng vì hắn rơi nước mắt van xin, nhưng đến khi đối mặt thật, cô chẳng có cảm giác gì ngoài nỗi thương hại. Hai tay bưng giữ khuôn mặt đang gục xuống của hắn, cô dỗ dành: “Minh Trí, anh biết em làm việc gì cũng luôn suy nghĩ thấu đáo, càng chưa từng nói dối lừa phỉnh anh. Tình cảm không phải thứ cứ đứng yên không thay đổi. Em không giữ tình cảm dài lâu được như anh, thực sự đã không còn yêu anh nữa, có miễn cưỡng ở bên nhau cũng không hạnh phúc.”
Bản án tử hình đã tuyên, Thôi Minh Trí đau khổ khóc, níu kéo: “Không, chúng ta sẽ hạnh phúc. Xin em cho anh một cơ hội, nhất định anh sẽ để em hạnh phúc.”
Người con gái vẫn khăng khăng như cũ.
“Xin lỗi, em không thể ra quyết định vô trách nhiệm được.”
“Sao em lại nhẫn tâm thế, chúng ta đã trải qua sáu năm bên nhau, em không hề lưu luyến nửa chút gì ư?”
Hắn trở nên tiêu chuẩn kép mà không hay biết, đã quên sự tàn nhẫn của bản thân khi chia tay.
Diệp Như Vy mỉm cười hiu hắt. Chuyện thất tình này cắt đứt sớm lúc nào hay lúc ấy, cô sẵn sàng đóng vai ác một lần vì hắn.
“Nhắc đến sáu năm ấy, điều duy nhất em tiếc nuối chính là không thể giữ lại đứa bé kia…”
Cô tàn nhẫn đá văng chiếc ghế trèo, Thôi Minh Trí lập tức như người thắt cổ treo thẳng đuột trên cành cây, đến sức lực đạp chân cũng không còn.
Năm ấy Diệp Như Vy lỡ dính bầu đúng lúc sự nghiệp của họ đều đang ở vào bước ngoặt, sinh con đồng nghĩa với việc đằng gái sẽ từ bỏ cơ hội thăng tiến, còn đằng trai sẽ phải gánh nặng gấp đôi.
Sau khi vật vã cân nhắc, Thôi Minh Trí khuyên cô bỏ cái thai này, bảo chờ đến khi cuộc sống ổn định hãy có con cũng không muộn. Diệp Như Vy rất nghe lời, đi phá, cũng chưa từng trách móc gì sau đó. Hắn tưởng cô đã dần nguôi quên những gì đã trải qua trong khoảng thời gian ấy, giờ nghe được lời cô than tiếc mới hiểu ngay từ lúc đó, hình ảnh hắn trong cảm nhận của cô đã bắt đầu vỡ nát rồi.
Ích kỷ và hèn nhát là hai nhược điểm trí mạng của người yêu thì hắn hội đủ cả. Ngay cả khi chỉ có 1mg cái sự biết mình biết ta, hắn cũng không nên níu kéo nữa.
Trong khoảnh khắc, hắn gục trên mặt đất như cây nến chảy, khóc đến rung cả hai vai, mọi hy vọng tàn lụi sạch.
Hôm sau, trở lại trước mặt sếp, nỗi bi thương của hắn còn dừng ở mùa mưa, khóc tốn nửa hộp khăn giấy như gái oán chồng.
Soái Ninh thấy phiền vì bộ dạng rầu rĩ hèn mọn của hắn, lại cũng lo hắn khổ đau tan nát quá sinh nản lòng. Cô đứng dậy xua Tinh Tinh đang ngồi chầu cạnh hắn ra chỗ khác, ngồi xuống vỗ vỗ lưng hắn.
Thôi Minh Trí đau lòng đến nhũn cả người, thấy ngọn lau cũng muốn dựa vào, xuôi theo tư thế gục vào vai cô, giống học sinh lớp chồi khóc nhào vào lòng cô giáo mầm non.
Cảm tưởng chân thật của Soái Ninh là “đáng đời”, nhưng diễn đạt ra ngoài thì nương nhẹ vài phần.
“Ai bảo anh ngày trước đi cái nước cờ tối mù là chia tay cơ. Anh tưởng tượng một người khi rơi máy bay không tìm thấy dù thì về sau còn cần đến nó nữa không? Anh chính là cái dù kia á. Lúc Diệp Như Vy cần nhất thì vắng bóng, không bị cổ chặn luôn là may lắm rồi.”
Thôi Minh Trí nước mắt chảy thành sông: “Tôi đã biết tôi sai lâu rồi. Tội phạm còn có cơ hội hối cải để làm lại cuộc đời, tại sao tôi lại không có?”
“Ha hả, anh ra ngoài kia hỏi tí xem có gái nào đồng ý lấy người mãn hạn tù không. Con người ăn nhau ở chỗ tự biết mình là ai. Kể cả không có tì vết gì, anh cũng không xứng với Diệp Như Vy lắm đâu. Cổ mặt ngoài dịu dàng hiền thục, bên trong lại có khí độ của gái có tầm, bao nhiêu đau khổ cáng đáng hết. Còn anh á, anh trăm phần trăm là trai hụt cỡ, đến lúc nguy nan tự thoát thân một mình. Bây giờ người ta là hoa đào tháng ba đang tươi thắm, không cần cái lá xanh như anh làm nền, việc gì anh cứ níu kéo dây dưa? Để đối phương tự do, cũng cho chính mình lối thoát, trân trọng cuộc sống, đối xử tử tế với nhau đi.”
Cô tiện tay múc mấy bát súp gà thiu cho hắn, xót hết cả ruột vì lãng phí bao nhiêu thời gian, quyết định sau này sẽ bóc lột hắn gấp đôi để đòi lại. Ngoài ra, cô cũng khắc sâu một quan điểm: Cái trò tình yêu này chỉ có thể tiếp xúc nông mà thôi. Nếu gắn bó với nó như bạn thân hay bạn đời, đời người sẽ đầy tai ương, mãi mãi không có ngày bình yên.
(Hết phần 171, xin mời đón đọc phần 172. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT