NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P160)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

“Xin lỗi bí thư Lư, tôi bị bạn kéo đi nói chuyện, mãi mới nắm được cơ hội thoát thân. Đã bảo chờ anh mà cuối cùng lại làm anh chờ lâu vậy, thật có lỗi quá ạ.”

Nghe anh nói đã đến từ lúc 9h hơn, đã ở đây hứng gió lạnh một giờ, cô vội vàng xin lỗi rối rít để tránh hiểu lầm.

Lư Bình không trách móc chút nào, bảo anh không đứng đơ một chỗ mà vừa rồi có đi vòng vòng công viên, ăn xong tản bộ cũng tốt.

“Anh duy trì thói quen dưỡng sinh tốt thật, tôi cũng phải học anh đi bộ nhiều hơn.”

Cô cười hì hì bắt chuyện làm nhạt nỗi sượng sùng rơi rớt lại từ lần tranh chấp trước. Lư Bình rất phối hợp, nhìn giày cô, hỏi: “Giày em hôm nay chắc chắn không?”

“Cũng tạm.”

“Quần áo đủ ấm không? Tôi thấy em ăn mặc rõ phong phanh.”

“Tôi không sợ lạnh, hôm trước ở Thanh Đảo cũng chỉ mặc thế này đi ngoài trời cả ngày. Trên đấy lạnh hơn đây nhiều.”

“Vậy lại cuốc bộ với tôi chút đi.”

Cách dùng từ của anh rất thân mật, ý chừng đã nguôi giận, hoặc cũng biết cách xử sự như lần trước là không ổn, muốn nhân cơ hội hàn gắn quan hệ.

Soái Ninh vui vẻ nhận lời, bước chầm chậm dọc đê cùng anh. Thăm dò việc bầu cử là chủ đề hôm nay nhưng cô đã đến đây dưới danh nghĩa dàn hòa thì nên thêm chút gia vị thân tình trước khi vào đề.

“Bí thư Lư, nghe nói anh sắp lên chức.”

“Em nghe ai nói thế?”

“Theo các nguồn đáng tin cậy, tháng 1 sang năm anh sẽ chuyển lên Đông Hưng làm tổng thư ký (có lẽ giống chánh văn phòng) thành ủy.”

“Nguồn tin của em nhạy thật.”

Một hơi từ cấp trưởng huyện lên tới cấp phó tỉnh[1], chứng tỏ năng lực của anh được cấp trên đánh giá cao. Nếu không, chỉ nhờ chỗ dựa gia đình cũng khó có thăng tiến nhanh như vậy.

Một năm rưỡi nay Soái Ninh đi đi về về Thước Châu mấy chục lần, cảm nhận rõ rệt về sự cải thiện trong diện mạo thành phố. Nghe nói anh còn chấn chỉnh và cải thiện những khó khăn đã tồn tại nhiều năm ở Thước Châu như việc xử lý nước thải ở ngoại thành, xử lý rác thải trong phố…, quản chặt thái độ nhân viên bộ phận một cửa, giải quyết cho quần chúng địa phương những vấn đề khúc mắc như khiếu nại, kêu oan… Anh được người dân xưng tụng là “Thanh Thiên đại nhân”, đặt ở thời cổ đại hẳn còn được nhận “ô vạn dân”[2].

Kiểu người như anh thẳng tiến mây xanh (ý là lên chức rất nhanh) chắc chắn sẽ ích nước lợi dân. Tiếc là cô không thể thu lợi từ việc này. Chiếm được tình yêu của anh có lẽ dễ ợt, nhưng bắt anh vi phạm nguyên tắc thì rất khó. Cô cũng không đắc ý đến nỗi quên điều này.

Sự tiếc nuối tạo ra năm giây tẻ ngắt, cô bèn vội nói đùa: “Thước Châu sang năm sẽ lên quận, may mà anh chạy sớm chứ không là phải xuống làm bí thư quận ủy.”

Lư Bình bật cười: “Cùng là đãi ngộ cấp huyện cả, không tính là xuống mà.”

“Ít thực quyền trong tay á.”

“Quyền ít hay nhiều đều là vì nhân dân phục vụ, bản chất không khác nhau.”

“Đây là lời thật lòng?”

“Em cảm thấy tôi đang giở giọng quan?”

“Không, chỉ là khâm phục anh, là người cùng lứa mà sao anh lại đạt cảnh giới cao như vậy.”

Soái Ninh nhún vai tinh nghịch, không bỏ lỡ thời cơ bào chữa cho sai lầm lần trước: “Hồi nhỏ còn ở trong nước, trường học suốt ngày dạy ngũ giảng tứ mỹ[3], sau này đi Thụy Sĩ học cấp 3, hiệu trưởng ở đó cũng luôn treo câu ‘All for one, one for all’ trên cửa miệng. Tất nhiên tôi biết làm người ngay thẳng và hữu dụng mang lại lợi ích cho số đông là đức tính tốt, cũng hy vọng có thể trở thành người như vậy.”

Lư Bình im im lắng nghe, bước đi đều đặn thể hiện sự chờ đợi kiên nhẫn.

Cô tiếp tục dẫn dắt: “Anh hẳn cũng biết những người xuất thân giống tôi không có khát vọng quá cuồng nhiệt với tiền bạc. Trên thực tế dù tôi chẳng làm gì, mỗi ngày chỉ liều mạng xài tiền thì đời này cũng không nhất định tiêu tán hết gia tài. Tiền với tôi chỉ là con số, tôi làm kinh doanh với mục đích chủ yếu là thực hiện giá trị bản thân, làm cuộc đời trở nên có ý nghĩa hơn.”

Hàng giả trộn hàng thật dễ bán đi, lời nói dối trộn sự thật dễ dàng khiến người ta tin tưởng.

Lư Bình quay đầu nhìn cô, ánh mắt hòa dịu như đang cổ vũ cô bày tỏ nỗi lòng. Soái Ninh cố ý không nhìn trả, thoáng ủ rũ cúi đầu, lại nâng tỷ lệ sự thật lên một chút.

“Có những chuyện tôi không muốn gặp ai cũng kể, vừa khiến mình có vẻ đến là đáng thương, khéo còn bị người không hiểu mắng là vờ vịt. Người ngoài thấy tôi trên đỉnh chóp, ai ngờ được rằng tôi chỉ là công dân hạng ba trong nhà. Chỉ vì là con gái nên từ nhỏ đã bị ba mẹ coi thường, bị các anh coi rẻ. Vừa xong cấp 1 là quăng tôi ra ngoài bỏ mặc, ngày sau có nên trò trống gì không không quan trọng, chỉ cốt nuôi lớn rồi gả chồng cho sớm. Cho dù tôi nỗ lực chứng minh bản thân bao nhiêu cũng không thể thay đổi những thành kiến và kỳ thị của họ. Đối với chuyện này, tôi vẫn luôn rất phẫn nộ, cũng thật bất lực. Những hành vi thái quá ngược đời thực ra là trả thù người thân. Sau đấy anh Hai anh Ba tôi gặp tai nạn qua đời, ba tôi không có người nối nghiệp mới nghe tôi năn nỉ mà chịu cho tôi vào công ty làm. Nhưng đây cũng không phải để bồi dưỡng tôi mà chỉ định mạ vàng chút để sau này tiện giới thiệu đối tượng tìm hiểu. Sau khi anh Hai mất, dượng tôi tiếp quản Bất động sản Quan Vũ, ổng coi tôi như cái gai trong mắt, ngay từ đầu đã cực lực bài xích. Dự án Hoa Quả Lĩnh là miếng đầu thừa đuôi thẹo ổng chừa lại, quăng đại vô tay tôi cho xong chuyện. Dự án thiếu vốn, phe cánh của ổng trong công ty còn ra sức ngáng đường tôi. Trong tình thế khó khăn như vậy, tôi lại tiếp quản Tây Thành Lãnh Địa.”

Năng khiếu diễn xuất giúp cô hơi nghẹn ngào đúng lúc đúng chỗ, đâm thẳng vào tim Lư Bình như cái dùi. Anh chợt khựng bước, vô thức nắm lấy cánh tay cô.

“Xin lỗi…”

Một ngàn chữ “hối” cùng một vạn chữ “thẹn” không dựng ra biểu hiện áy náy thương tiếc của anh, giọng điệu xin lỗi còn mềm hơn bông y tế.

“Anh không biết tình cảnh lúc đó của em lại khó khăn thế, làm em tủi cực nhiều thế.”

Hứ, bớt vờ vịt ở đây đi. Lúc ấy kể cả mày có biết thì cũng chả nương tay, giờ còn không phải vì yêu chụy mới thấy xót xa. Đàn ông á, toàn conmeno là lũ thực dụng cực kỳ, chụy mà không sớm nhìn thấu điểm này thì sao chơi được lại với chúng mày?

Soái Ninh thầm bỉ bôi, che kỹ lớp vỏ đũy mưu mô, dùng trò gậy ông đập lưng ông, cười nói: “Anh không cần tự trách, em nói rồi, dự án treo đó mang lại cho em rất nhiều điều tốt, coi như nhờ họa được phúc ấy. Hai dự án này là nước cờ đầu trong sự nghiệp của em, em muốn cố hết sức mình để lập thành tích nên mới có các bước đi thừa trước khi mở bán. Ba em cũng mắng em ham ăn xổi, quá nóng vội muốn chứng tỏ bản thân. Nếu hôm đó anh mắng em như vậy, có lẽ em đã không nóng nảy nổi xung lên. Nghe anh nói em chỉ vì lợi nhuận, lòng tham không đáy, lời trách oan như vậy em thật không chịu nổi.”

(Hết phần 160, xin mời đón đọc phần 161. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Theo hệ thống ngạch bậc của TQ thì thăng từ cấp huyện lên tỉnh là vượt cấp, vì bỏ qua cấp địa khu.

2. Món quà theo tập tục thời nhà Thanh, khi quan địa phương rời chức, quý tộc và thương nhân trong vùng sẽ tặng ô với ý đông đảo người dân biết ơn, níu giữ.

3. Năm điều chú ý và bốn vẻ đẹp. Năm điều chú ý: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức. Bốn vẻ đẹp: tâm hồn, ngôn ngữ, ứng xử, khung cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play