Soái Ninh bỏ bao công sức che chở tay trợ lý còm của mình. Đầu tiên là chửi giám đốc hành chính - người đã ra thông báo đuổi việc - ầm lên. Sau đó là đại chiến 300 hiệp qua điện thoại với Lương Nghiệp - thư ký của Vạn Hồng Ba.
“Anh nói cho dượng, ổng không nghe điện thoại của tôi không sao hết, nhưng Thôi Minh Trí là người của tôi, tôi không mở miệng, đừng ai nghĩ chuyện đuổi việc ảnh! Nếu vẫn muốn làm vậy thì cứ đuổi tôi trước đã. Tập đoàn Quan Vũ là bờ cõi nhà họ Soái chúng tôi, ổng có thể đuổi người họ Soái ra khỏi chỗ này thì coi như ổng giỏi…”
Tình hình chửi bới như mấy mụ ngoài đường ngoài chợ bị kẻ địch dùng thông tấn xã rỉ tai truyền khắp tập đoàn, người trên kẻ dưới chờ cười cợt chế giễu, dư luận xôn xao. Soái Quan Vũ không thể giữ im lặng, đang đi công tác Bắc Kinh vẫn phải triệu con gái đến trước mặt dạy dỗ.
“Ba, ba hẳn là biết trợ lý Thôi vì sao phạm tội. Lần này dượng không hại chết con là rất không cam lòng mà. Ổng nhất định phải khiến con hao binh tổn tướng, sao con để ổng được như ý được?”
Soái Quan Vũ đã tìm hiểu ngọn ngành, bực em rể hạ độc thủ với người trong nhà, cũng tức con gái to gan làm càn.
“Mày đúng là đứa thông minh giả! Khi bắt đầu mở bán cứ đặt thẳng giá nhà theo đúng giá mày mong muốn, khách hàng không mua ngay, chờ đến khi giá nhà xung quanh từ từ tăng lên cũng sẽ mua. Thế không phải bền hơn trò đốt nhà của mày trăm lần à?”
Ý nghĩ của cáo già, cáo non không phải chưa từng suy xét, nhưng làm vậy có thể đánh mất một nhóm khách hàng tiềm năng. Cô muốn tranh thủ một lần mở bán là bán hết luôn, không thể không tính đến tâm lý những người đó.
Cha đúc rút thấm thía bài học từ thất bại thay cô.
“Chưa học bò đã lo học chạy. Con nhỏ này mày quá ham ăn xổi, tưởng giắt lưng ba cái mánh vặt của mày là làm tướng bất bại trên thương trường hả? Không có bóng tao che chắn thì bị người ta làm gỏi lâu rồi!”
Soái Ninh không phục: “Lần này lẽ ra đã có thể thành công, tại dượng quá nham hiểm, âm thầm mua chuộc giám đốc dự án Tây Thành Lãnh Địa. Sau này con cũng muốn lập ra một tổ chức Cẩm Y Vệ[1] để đối đầu với tổ chức gián điệp của ổng.”
Người nhà tay Kiều Nam Đức kia đã trả lại một triệu tiền phế ông ta đã nhận, xin tòa án xử nhẹ. Soái Ninh lại không chịu bãi nại, một mực kiện ông ta tội cố ý gây thương tích, bất kể dày mỏng cũng muốn lột một lớp da.
Không chịu nổi thói già mồm cãi cố của cô, Soái Quan Vũ xông lại huơ tay quát: “Mày chỉ biết tìm lý do khách quan, chả kiểm điểm sai lầm chủ quan bao giờ. Trên đời này đông người IQ cao lắm, nhiều lúc kế sách thực hiện được là vì vừa hay trúng vào điểm mù tư duy của đối thủ, hầu hết nhân tố thành công là nhờ may mắn. Muốn làm nên sự nghiệp thì ghi nhớ điểm này kỹ vào cho tao!”
Vẻ mặt của ông dữ tợn hơn hẳn hồi nãy, nhưng Soái Ninh nghe rồi lại cười hớn hở, mừng rỡ nói: “Ba, đây là lần đầu ba dạy con bí quyết kinh doanh hẳn hoi, thế là ủng hộ con làm sự nghiệp ạ?”
Niềm trông ngóng của cô cũng làm dịu cơn giận của Soái Quan Vũ. Ông uất nghẹn nhìn chằm chằm vào người thừa kế duy nhất. Sự mâu thuẫn dường như đang hành hình ông theo lối ngũ mã phanh thây. Một lúc lâu sau, ông mới thở dài sâu kín: “Tập đoàn phát triển đến quy mô ngày nay, đã không cần đến người cầm quân xông xáo liều lĩnh nữa. Muốn làm nên sự nghiệp thì phải học cách giữ vững sự nghiệp. Trước hết hãy sửa cái tính nóng nảy đi, hoặc tìm người về phụ mày, nhưng Thôi Minh Trí tuyệt đối không được.”
Soái Ninh cười nói: “Ảnh đương nhiên không được, gọi là chỉ đâu đánh đấy thôi. Ba, ba không đi nghe những lời đồn kia chứ hả?”
Cô đã dốc sức che chở giai trợ lý, sao tránh khỏi bị bọn thích hóng hớt bóng gió nghi ngờ?
Soái Quan Vũ mấy hôm nay cũng nghe được hàng loạt phiên bản đồn đại. Con gái nuôi trai bao, ông không quản được, nhưng nuôi đến yêu thật, sau này còn rước về nhà thì không thể cho phép.
“Mày với nó không có gì thật không?”
“Ba, ba từng đứng tè cạnh ảnh, thể chất tay đó kém thế nào ba thấy tận mắt rồi còn gì. Mặt mũi cùng lắm đạt tiêu chuẩn làm diễn viên quần chúng, học thức kiến thức càng chẳng có gì nổi trội, ba biểu con ưng được ảnh chỗ nào?”
“… Vậy sao mày còn ra sức bênh nó?”
“Vì ảnh trung thành với con á. Ba, thời buổi này bỏ tiền là tìm được nhân tài, nhưng tiền nhiều nữa cũng không nhất định đánh đổi được lòng trung thành của cấp dưới. Trợ lý Thôi là người mà con đã khảo nghiệm đi khảo nghiệm lại. Ảnh trung thành tận tâm với con, cũng rất được việc. Con vừa vào công ty, chưa hình thành thế lực cho riêng mình. Trung thần như vậy, không gắng sức giữ sao được ạ?”
Lời giải thích khiến Soái Quan Vũ thấu hiểu tầm quan trọng của Thôi Minh Trí đối với cô, đắn đo một lát, ông bảo: “Nó làm trái quy định công ty, con không thể dùng lợi ích của riêng con thuyết phục mọi người được. Muốn giữ nó lại, cần công khai xử lý nghiêm.”
Thấy ông thỏa hiệp, Soái Ninh hoan hỉ: “Con tính cả rồi, tuyên bố với bên ngoài là phạt tiền 500 ngàn, ở lại làm không lương nửa năm. Lý do là hai dự án Hoa Quả Lĩnh và Tây Thành Lãnh Địa đang tiến hành đến giai đoạn then chốt, ảnh đã quen với sự vụ liên quan, nếu thôi việc sẽ ảnh hưởng bất lợi cho dự án. Thêm nửa năm nữa thì chuyện tự nhiên cũng hết hot.”
Gặp lại chúa công, Thôi Minh Trí buồn vui lẫn lộn, giống Tô Vũ được trở về đất Hán sau 19 năm chăn dê[2], chưa nói lời nào đã rơi nước mắt.
Soái Ninh đang phiền, không lòng dạ nào mà ngậm ngùi với hắn, lườm và nói: “Tôi biết anh ở trong đấy chịu khổ rồi, rồi đây sẽ cho anh 100 ngàn tiền an ủi. Tiền phạt với công ty tôi cũng đóng giùm anh, lương anh nửa năm tới sẽ lĩnh từ tài khoản của tôi, không để anh thiệt đâu.”
Thôi Minh Trí vội lau nước mắt, tấm tức nói: “Ninh tổng, là tôi mừng quá, chị không biết chứ lúc đó tôi tưởng mình sẽ chết trong ấy cơ.”
“Có người tra tấn ép cung anh?”
“Cái đó thì không đến nỗi, nhưng họ toàn thẩm vấn tôi ban đêm, rọi bóng đèn 100w vào tôi. Tôi mất ngủ ba đêm liền, sắp suy sụp đến nơi.”
“Ừm, dẫu vậy vẫn không bán đứng tôi, giỏi lắm.”
Lời khích lệ nhẹ bẫng của sếp còn hơn mười cái huy chương quân công, bao đau ốm của Thôi Minh Trí tan biến cả, hắn sẵn sàng đi tù thêm mấy ngày nữa. Thấy cốc trà của cô đã cạn, hắn vội đi rót nước.
Trước nay Soái Ninh chỉ uống cà phê và nước khoáng ở văn phòng, bây giờ trong cốc lại có bã trà Lục An Qua Phiến[3], hắn không khỏi thắc mắc: “Ninh tổng, chẳng phải chị không thích uống trà xanh ạ?”
Soái Ninh uể oải liếc hắn một cái: “Mấy hôm nay nóng trong, uống cái này cho mát.”
Thôi Minh Trí biết cô đã trải qua lắm chuyện phiền lòng, quan tâm hỏi: “Ngoài mấy người phe Vạn đổng, còn ai làm chị bực mình? Chủ tịch ạ?”
“Có hết.”
“Chị vất quá! Cũng tại tôi không cẩn thận, không nhìn ra Kiều Nam Đức là nội gián.”
“Đành, lần này tôi cũng phạm sai lầm. Chuyện xong rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Thôi Minh Trí cảm thấy có điểm đáng ngờ nào đó vẫn cần phải nhắc lại một lần, nói: “Khi tôi bị xét hỏi trong ấy, thái độ của những người đó lạ lắm, cứ như đã xác định tôi được người khác sai khiến, cố bắt tôi thừa nhận. Tôi nghi Vạn đổng có liên hệ với nội bộ của họ. Sắp tới chị cứ lưu ý động tĩnh trên quan trường Thước Châu một chút thì tốt ạ.”
Soái Ninh nhếch mép cười châm chọc: “Không cần nghi, cấp quản lý có lẽ đã biết cả, hôm đó Lư Bình còn hẹn tôi ra ngoài dạy bảo một hồi cơ.”
“Bí thư Lư dạy bảo chị?! Vì chuyện này?”
“Ừ á, chúng tôi cãi nhau to một trận, cắt đứt quan hệ tại chỗ.”
(Hết phần 150, xin mời đón đọc phần 151. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Cẩm Y Vệ: Tổ chức cảnh sát mật thời Minh, ban đầu hoạt động như đội vệ sĩ riêng của vua, sau phát triển thành cơ quan quân sự tình báo hoàng gia, có quyền bắt giữ thẩm vấn trừng phạt cả hoàng thân quốc thích.
2. Tô Vũ chăn dê là điển tích về một sứ thần nhà Hán bị giam lỏng trên núi cao ở đất Hung Nô, thường được dùng để ca ngợi lòng trung trinh của bề tôi.
3. Lục An Qua Phiến: Loại trà đặc sản của vùng Lục An, An Huy, một trong thập đại danh trà của TQ. Lá trà sau khi qua chế biến sẽ cuộn thành hình hạt dưa – thực ra là dài dài giống hạt hướng dương hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT