Nửa đêm mới bắt đầu lấy lời khai, ghế của phòng xét hỏi vừa chật vừa cứng, thật là không thân thiện chút nào với cái mông đã tê bại của Thôi Minh Trí. Mặt ghế giống bàn chông ấn vào xương chậu của hắn, làm hắn phải lôi kỹ thuật đứng tấn ra để chia bớt phần lớn sức nặng xuống hai chân.
Phụ trách hỏi cung hắn vẫn là viên cảnh sát béo họ Hầu, người đã tóm hắn về. Lần này lại thấy mặt, thái độ anh ta nghiêm khắc rõ ràng, Thôi Minh Trí ngờ rằng cảnh sát có thể đã nắm được chứng cứ vững chắc gì rồi. Phòng tuyến tâm lý vốn đã lỏng lẻo nay lại bục ra một lỗ hổng lớn, chân hắn nhũn ra đến nỗi không ngồi vững.
“Thôi Minh Trí, tại sao đêm qua anh lại đến công trường Tây Thành Lãnh Địa phóng hỏa?”
“Tôi không cố ý đâu, là bất cẩn thật đấy.”
Hắn thử chối, tiếng gầm của cảnh sát Hầu như đại lực thần chưởng ập tới.
“Anh còn nói dối! Sau một ngày điều tra, chúng tôi đã bước đầu nắm được bằng chứng phạm tội của anh. Chúng tôi khuyên anh khai thật ra để hưởng khoan hồng. Có ngoan cố chống cự cũng không ăn thua đâu!”
Ban ngày, khi nhận được trình báo, bên công an đã đến kiểm tra hiện trường. Kiều Nam Đức chủ động cung cấp một đoạn video giám sát công trường. Hình ảnh cho thấy Thôi Minh Trí bước vào công trường từ lối vào phía bắc lúc 1:27:19 đêm qua, và bị ba máy quay ghi lại trên đường đi. Mỗi đoạn băng đều ghi lại bộ dạng hắn lén lút với chai Coca trên tay.
“Lúc ấy anh cầm chai xăng phải không?”
Ngực Thôi Minh Trí lắp máy quạt gió, khí lạnh hun hút, hốt hoảng phủ nhận: “Không, không phải, chỉ là một chai Coca thôi.”
“Anh vứt chai Coca đâu rồi?”
“Lúc cháy cuống quá ném bừa đi rồi.”
“Chúng tôi đã khám nghiệm bùn đất ở hiện trường, trong đó phát hiện dấu vết của xăng đã cháy. Theo như người trong cuộc nhớ lại, trong cái lán bị cháy đó không để xăng, không phải anh đem vào thì còn ai nữa?”
Trước khoa học kỹ thuật không có cửa cãi cùn, Thôi Minh Trí vẫn phản ứng kịp thời, bịa ngay ra lời giải thích hợp lý: “Cái này tôi biết đâu được, các anh xác định đã hỏi hết người trong cuộc rồi à? Ở công trường đông người như vậy, ai bỏ bừa vào, người khác cũng không chú ý đâu nhé.”
Cảnh sát Hầu cười lạnh: “Chúng tôi cũng đã điều tra ra chuyện này. Cái lán do anh tự dẫn người đến dựng hôm kia, còn dựng trên bãi đất trống, dựng xong chỉ cất vài chồng gạch bao xi-măng, tối đến lại lẻn lẻn vào phóng hỏa. Mục đích của chuỗi hành động này là gì?”
Thôi Minh Trí dựng đứng tóc tai, lời Diệp Như Vy ứng nghiệm rồi. Tên khốn Kiều Nam Đức nhất định đã nhìn ra kế sách găm hàng của Soái Ninh nên bẩm báo cho Vạn Hồng Ba. Việc báo cảnh sát hẳn là để nắm giữ nhịp độ của chuyện này. Nếu cảnh sát phát hiện ra Soái Ninh sai người phóng hỏa tại công trường để hoãn ngày mở bán thì có thể mượn vụ bê bối lớn này lật đổ cô, đến lúc đó Soái Quan Vũ cũng không bao che được khuyết điểm nữa.
Vỡ lẽ quan hệ lợi hại trong ván cờ, hắn tự dặn mình rằng chuyện này chỉ có thể do hắn gánh hết, tuyệt đối không thể khai ra sếp, còn phải che chắn cho cô thì mới có cơ hội tự cứu mình.
“Thật ra tôi bí mật đi kiểm tra tình hình trật tự của công trường. Các anh cũng biết ban ngày ban mặt mà tới thì người ta sẽ đối phó mặt ngoài, chỉ có thể đợi đến khuya, khi tinh thần họ buông lỏng thì mới kiểm tra ra kết quả. Gần đây quanh công trường thường có gái mại dâm rong qua lại, ảnh hưởng thuần phong trật tự còn dễ lây truyền bệnh tật, tôi mới muốn lén tới kiểm tra xem công trường chúng tôi có cảnh đó hay không. Nửa đêm hơi đuối, nghĩ hút điếu thuốc cho tỉnh, ai ngờ lúc vứt đầu mẩu thuốc không để ý, bất cẩn làm cháy cái lán.”
Cảnh sát Hầu để cho hắn diễn xuất hết mình, bưng chén trà nói: “Xem ra đêm nay anh cũng khỏi cần ngủ, ở đây từ từ suy nghĩ đi, nghĩ thông rồi lại gọi chúng tôi.”
Anh ta nhổm dậy, xoay chiếc chao để đèn chiếu thẳng về phía nghi phạm. Ánh sáng chói như tuyết rọi vào làm mắt Thôi Minh Trí không mở ra được. Hắn nghe thấy một tiếng “rầm”, cửa phòng hỏi cung đóng sầm, để lại mình hắn trong không gian chật hẹp đương đầu với thử thách chậm rãi dài lâu.
Lúc này, Soái Ninh đã đáp xuống sân bay Đông Hưng và bước ra khỏi lối đi cho VIP. Diệp Như Vy đã đợi từ lâu, vội vã tiến lại đón. Hai người nhìn nhau, Soái Ninh đưa tay vỗ nhẹ lên vai trái cô thay lời khen ngợi kiêm an ủi.
Hôm qua, Diệp Như Vy nói chuyện với Thôi Minh Trí xong, đợi mãi không thấy hắn hồi âm, gọi lại thì không liên lạc được nữa. Cô thấy khác thường nên vội tới khách sạn dò hỏi. Lễ tân nói Thôi Minh Trí chưa trả phòng, tìm được giám đốc mới biết hắn đã bị cảnh sát đưa đi.
Dự đoán xấu trở thành hiện thực, cô vội vàng báo tin cho Soái Ninh cầu cứu. Soái Ninh nghe nói Kiều Nam Đức sang phe địch cũng sốc, lập tức tự lắc não.
Người ở trong cảnh suôn sẻ lâu, tư duy sẽ trở nên kém nhạy, ở thời điểm râu ria bị một nhân vật râu ria mưu hại, chính bởi cô đã phạm phải điều tối kỵ: kiêu binh tất bại (quân kiêu ngạo ắt thua).
“Ninh tổng, tôi đã đến đồn công an trên đường Đại Học, người ta bảo Minh Trí không có ở đó, giờ không biết bị giam ở đâu.”
Diệp Như Vy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như thể đang túm chặt tấm vải, trên mặt vải lộ ra những nếp gấp, biến thành âm thanh run rẩy trong giọng nói và ánh lệ trong mắt.
Kỹ thuật che đậy phiền não rối loạn của Soái Ninh tốt hơn Diệp Như Vy, cô bình tĩnh bảo: “Tôi hỏi thăm rồi, ảnh ở công an huyện, người không sao cả, cô đừng lo.”
Chứng cứ rành rành, trợ lý còm đại khái không thoát được. Dựa theo tình hình vụ án, hành vi của hắn còn không cấu thành tội phóng hỏa, cùng lắm tính là tội cố ý hủy hoại tài sản, thiệt hại không lớn, tình tiết cũng nhẹ, thông thường sẽ xử lý hành chính như vi phạm trật tự, tạm giữ hành chính mấy ngày, phạt tiền là xong.
Sợ là sợ hắn không chịu nổi áp lực, khai ra người chủ mưu sai khiến là cô cùng với ý đồ găm hàng. Đó sẽ trở thành scandal lớn chấn động đe dọa trực tiếp sự nghiệp của cô.
Dượng chắc chắn đã nhúng tay, chứ không tại sao vì vụ việc vặt vãnh này lại tóm người ta về công an huyện? Tên già này nham hiểm đáng căm, nhưng kẻ nội gián ăn cây này rào cây khác còn đáng căm hơn.
“Gọi điện cho Kiều Nam Đức, bảo ông ta đến ngay Tử Trúc Uyển gặp tôi.”
Kiều Nam Đức sớm biết sẽ phải đối đầu trực tiếp với Soái Ninh nhưng không đề phòng cô tới thần tốc như thế. Đêm hôm bị gọi đến, nội tâm thấp thỏm, ngồi trong phòng khách VIP của Tử Trúc Uyển, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của sếp nữ, ông ta như con muỗi rơi vào ổ nhện, dự cảm lần này khó thoát thân.
Lòng Soái Ninh như lò luyện thép, thấy ông ta thì thất khiếu (bảy lỗ trên đầu) xì khói, dẹp hết phép xã giao cơ bản, để ông ta đứng nói chuyện.
“Giám đốc Kiều, tại sao trợ lý Thôi lại bị cảnh sát bắt đi?”
Câu chất vấn sắc bén mở màn cho cuộc tính sổ. Kiều Nam Đức ngoại tứ tuần thuộc hàng cha chú, không thể bị con ranh lấn át, trấn tĩnh đáp: “Cảnh sát nói có người tố giác cậu ấy phóng hỏa ở công trường, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
“Ông không rõ tình hình cụ thể lắm nhưng nghe nói lại rất tích cực hợp tác với việc điều tra của cảnh sát nhỉ.”
“Chẳng có cách nào, cảnh sát điều tra vụ việc, dân thường chúng ta không hợp tác sao được?”
“Hừ hừ, người tố giác là ai, ông biết không?”
“Cái này cũng không rõ lắm.”
“Vậy dượng tôi cho ông bao nhiêu miếng ngon, cái này hẳn ông phải rõ chứ?”
Giờ phút này Soái Ninh chẳng còn kiên nhẫn, thằng cha ranh ma cáo già giả nai này, phải xé tan tác mới hả giận.
Đại đao của cô chém xuống rõ nhanh, Kiều Nam Đức giống áo bông sứt chỉ lòi ra một lớp hoảng sợ bên trong, vội giả vờ ngơ ngác: “Ninh tổng, tôi không hiểu cô đang nói gì ạ.”
Soái Ninh mỉm cười tựa rắn độc: “Ông đừng quên, hồi trước chính tôi nhét con trai ông vào trường Diên An.”
Khi vừa gia nhập công ty, Kiều Nam Đức mới đón vợ con lên Thượng Hải, đang lo lắng chuyện chuyển trường cho con trai. Soái Ninh vì thu phục ông ta, thay ông ta bắt mối chạy được một suất vào trường cấp 3 Diên An, phí chuyển trường cũng chỉ thu nửa giá là 50 ngàn tệ.”
Xong việc, Kiều Nam Đức hỏi thăm, thấy có người chỉ đóng 30 ngàn, cảm thấy Soái Ninh lỡm ông ta, đến giờ vẫn hậm hực trong lòng, không nhịn được, vặc lại cô: “Thằng con tôi học kỳ này đã chuyển sang trường cấp 3 Thượng Hải, là được nhận vào khối chuyên, phí chuyển trường miễn hết.”
Lòng dạ hẹp hòi bán đứng ông ta, hai mắt Soái Ninh bùng ra tia sáng, nụ cười càng thêm dữ tợn.
“Ra vậy, dượng giúp ông liên hệ trường cấp 3 tốt nhất Thượng Hải, còn bao phí chuyển trường, hèn chi ông theo phe ổng. Công việc tỉ tê thấm dần này làm thật tốt, thật khiến người ta nể phục.”
Kiều Nam Đức thầm than cô nhìn nhận sắc sảo, nhưng những chuyện kiểu này kể cả tìm được bằng chứng cũng chẳng làm gì được ông ta, đứng đây trách cứ chỉ là gây rối vô lý, sưng mặt bác bỏ: “Ninh tổng, những lời này của cô rất buồn cười. Tôi tuy là cấp dưới của cô nhưng không thể chấp nhận kiểu bôi nhọ này được.”
“Ông có thể gọi việc này là bôi nhọ, còn khoản một triệu tiền hoa hồng thi công đường ống của Tây Thành Lãnh Địa thì gọi là cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT