Cửa phòng vừa đóng lại, cửa phòng tắm bật mở, Soái Ninh ngâm nga bài hát tiếng Anh bước đong đưa ra phòng khách. Chiếc áo choàng tắm bằng lụa dán lấy thân hình nuột nà tha thướt. Khuôn mặt đẫm hơi nước tươi tắn như hoa đào. Gạt bỏ tiền tài quyền thế, chỉ bằng vốn nhan sắc nguyên thủy này cũng đủ khiến đàn ông nhộn nhạo rạo rực, nghiễm nhiên là một thứ vũ khí sắc bén bất khả chiến bại, chưa vào trận đã cầm chắc phần thắng.
Đã ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Lư Bình cảm thấy buồn cười hơn là hoảng loạn, nhíu mày cam chịu rồi lại phì cười. Thấy cô đến gần, anh vội chỉ vào túi đồ trên bàn trà, nói: “Trợ lý Thôi đem về, anh ấy kêu đau bụng, về phòng đi vệ sinh rồi.”
“Ảnh hay bị tiêu chảy, bác sĩ bảo bị viêm ruột kích thích, ăn món lạnh là lên cơn mà vẫn ham mấy đồ này.”
Cô nói dối trơn tru, lấy một hộp kem, hỏi anh ăn hay không.
Lư Bình không ưa đồ ngọt, nghĩ bụng ăn vặt cũng có thể đánh lạc hướng và câu giờ, vội chọn một hộp kem vị xoài.
Soái Ninh mở một hộp vị chocolate, ngồi cách anh nửa mét, vừa ăn vừa nói: “Bí thư Lư, giai đoạn một của Tây Thành Lãnh Địa sắp xong rồi. Những khách ban đầu mua Kim Huy Thế Gia đã đồng ý rút thăm nhận nhà, cũng đồng ý đóng thêm 80 đến 200 ngàn chi phí hoàn thiện. Tất cả là nhờ anh và huyện ủy phối hợp hỗ trợ, tôi thật phải cảm ơn anh ra trò.”
Đối đáp về chủ đề công việc, Lư Bình vẫn rất tự nhiên, khiêm tốn nói: “Chúng tôi chỉ làm hết nghĩa vụ chức trách thôi. Kim Huy Thế Gia vốn là nhà ở bình thường, nhờ công ty mình xây dựng thành khu cao cấp hiếm gặp ở Thước Châu. Môi trường và khả năng tăng giá đều vượt xa lúc trước, còn có thể tận hưởng nội thất hoàn thiện sang trọng với mức chi phí ưu đãi, những người mua ban đầu đều rất vui vẻ hài lòng, cho nên chúng tôi làm trung gian cũng không mất nhiều công sức đâu.”
“Mấy trăm hộ mua nhà đó chắc chắn không phải ai cũng biết lý lẽ, luôn có một hai người khó chơi. Không có anh ra mặt, làm gì họ dễ chấp nhận phương án của chúng tôi như vậy.”
“Ngày trước tập thể người mua ban đầu khiếu nại kêu cứu, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận với đại diện đàm phán. Huyện ủy sẽ cố gắng hết sức bảo vệ quyền lợi người mua nhà, tìm một công ty tốt tiếp quản dự án treo. Nhưng muốn giải quyết vấn đề, họ cần phải hợp tác hoặc nhượng bộ thích đáng trong một số sự vụ cụ thể. Đây là chuyện hai bên chúng tôi đã thỏa thuận từ trước khi công ty mình tiếp quản.”
“Anh chọn Quan Vũ đổ vỏ bởi vì theo cảm nhận của anh, chúng tôi là công ty tốt?”
Soái Ninh hài hước hỏi, cả trong lẫn ngoài lời lẽ đều ẩn chứa trách móc.
Dự án treo Kim Huy Thế Gia này chính là cái hố sụt, người thường xông vào xác định sẽ bị chôn sống.
Lư Bình không thể phủ nhận mưu tính lúc đầu. Giờ cảnh vật đổi dời, nhớ lại thì thấy xấu hổ không thôi, gương mặt tươi cười ửng đỏ.
“Thực lực của công ty mình ai ai cũng khen, nhưng nếu không có tài trí của em, tiến triển tuyệt đối sẽ không thuận lợi đến thế. Tôi lúc ấy cũng mang tâm lý đặt cược, may mà thắng.”
Soái Ninh cũng đáp lễ anh bằng sự giảo hoạt y hệt: “Nói cách khác, tôi còn phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội thể hiện tài trí này?”
“… Chúng ta tính là đôi bên cùng thắng ấy.”
“Thế là phải cảm ơn lẫn nhau một lần?”
“Ừm, cảm ơn em đã giúp đỡ tôi cùng huyện ủy Thước Châu và người mua ban đầu của Kim Huy Thế Gia.”
Lư Bình xuôi theo lời cô, thần thái đầu hàng đáng thương đáng yêu.
Soái Ninh cười vui đắc ý: “Bạn bè cả mà, khách khí gì chứ! Nhưng đúng là tiếp quản cái dự án trùm mền này cũng giúp tôi đạt được nhiều điều hay ho ngoài dự án. Giờ Tây Thành Lãnh Địa đã được người trong nghề bình chọn là ca cải tử hồi sinh kinh điển, tiếng tăm của người cầm lái là tôi cũng bùng lên, vô cùng có ích cho việc mở rộng dự án sau này.”
Lư Bình vội gật đầu: “Năng lực của em thì ai cũng phải công nhận. Sự kiện mở bán lần này rất thành công, tôi xem tin báo chí đưa rồi, ở sàn giao dịch em thể hiện xịn hết cỡ, như nhân viên sale chuyên nghiệp xuất sắc.”
Lời khen này đủ thực chất, điểm kỹ năng của cô nhiều đến mức làm người ta phát hoảng, biểu hiện cũng khiến anh kinh ngạc tấm tắc.
Soái Ninh đón nhận lời ca ngợi chẳng ngại ngần. Bởi anh từng nói muốn tìm hiểu sâu thêm rồi mới tăng cường mối quan hệ, cô không ngại nói cho anh biết một chút trải nghiệm không muốn ai biết, để có cớ dụ anh “nhúng chàm”.
“Trước kia tôi đã làm sale bất động sản thật đó.”
“Khi nào?”
“Hồi năm đầu mới sang Úc học, một hôm thấy quảng cáo tuyển dụng môi giới của một công ty bất động sản, đúng lúc đang rảnh nên đến thử. Làm gần hai tháng sao á, tổng cộng cả sàn chỗ tôi vào làm bán được 27 căn, là quán quân sale quý đó của công ty, trong đó có 13 căn do tôi bán.”
“Lợi hại thế hả? Em từng nghiên cứu kiến thức chuyên ngành liên quan phải không?”
“Không phải, làm sale thì kiến thức thực tế quan trọng hơn sách vở nhiều. Khi mới vào, tôi dành ba ngày ngồi lì ở công ty, quan sát người mua nhà lui tới, tra cứu hồ sơ khách hàng hiện có. Phán đoán xem những ai là người mua tiềm năng, những ai là người mua không tiềm năng, mỗi người họ có đặc điểm gì, thuộc tầng lớp nào, nhu cầu về nhà ở ra sao? Sau đó phân loại, lập hồ sơ về họ, rồi dựa theo đặc điểm của họ để lựa chọn nguồn hàng. Làm xong đống bài tập đó mới bắt đầu săn đón khách hàng, còn lại chính là tùy cơ ứng biến tại chỗ. Tôi đúc rút ra bảy kỹ năng, muốn biết không?”
Trước vẻ học hỏi của Lư Bình, cô trình bày cụ thể về bí quyết 7 điểm.
Cô dẫn ví dụ các tình huống đã tự mình giải quyết. Khi nói đến những cảnh tượng thú vị, Lư Bình cười sái quai hàm, hỏi ngay về cảm nghĩ của cô lúc đó, giống như đang tiến hành một cuộc phỏng vấn vui vẻ, câu hỏi cuối cùng là: “Sao em lại nghĩ đến chuyện đi làm? Chơi cho vui sao?”
Soái Ninh nghiêm mặt nói: “Người ngoài toàn kêu tôi giỏi đầu thai, nhờ ba tôi mới sống ra dáng ra vẻ. Tôi rất không phục, muốn thử xem có thể tự nuôi mình bằng bản lĩnh của mình hay không. Sự thật chứng minh không có gia đình nâng đỡ, tôi cũng có thể tự mình sống sót. Có lẽ không đạt được mức độ giàu sang như trước mắt, nhưng ngoi đến tầng lớp trên trung lưu trở lên không thành vấn đề.”
Lư Bình vui vẻ tán thành: “Em có tinh thần vươn lên lắm, cũng rất nỗ lực, mục tiêu rõ ràng tư duy cởi mở, cũng có những phẩm chất phải có của những người thành công, có thể làm người xung quanh em cảm thấy em rất quan trọng. Tôi ngưỡng mộ điều này từ đáy lòng.”
Về nghệ thuật ngôn ngữ, Soái Ninh cũng rất ngưỡng mộ anh, rất muốn nếm thử đầu lưỡi giỏi ăn nói kia xem hương vị ra sao. Cô nhìn chằm chằm vào hộp kem trong tay anh, hỏi: “Cái anh đang ăn đó ngon không? Tôi muốn nếm thử.”
Lư Bình vội lục túi mua hàng, chỉ có một cái này vị xoài. Thấy anh khó xử, Soái Ninh tiếp tục áp sát.
“Anh sợ bẩn hả?”
“Không phải, là tôi sợ em chê.”
“Chê thì ai đòi làm gì?”
“Được rồi.”
Do nền nếp gia đình, Lư Bình rất ngại, ngượng ngùng múc hai thìa kem chìa ra: “Nếu em không chê thì…”
Được sự cho phép, Soái Ninh ghé sát vào, đặt tay phải lên sau đầu anh, lặp lại nụ hôn bất ngờ ở biệt thự biển lần trước, đầu lưỡi đột nhiên xâm nhập vào môi anh, cuốn lấy thứ cô muốn.
Quả là rất ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT