NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P112)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Hai bên chốt hẹn sáng cuối tuần lên đường. Hôm đó, Soái Ninh đến điểm hẹn sớm hơn 20 phút chờ đợi. Vì làm thân với Võ Thiếu Hùng, khi chạm mặt, cô chạy đến cạnh cửa sổ xe ông, cười ngọt ngào xin xỏ: “Quân trưởng Võ, tôi có thể ngồi xe của ông không ạ? Cho tiện kể cho ông nghe về tình hình ở đó.”

Võ Thiếu Hùng không tiện từ chối, một viên cảnh vệ sang bên xe cô, nhường chỗ ở ghế sau cho cô. Soái Ninh ngồi xuống cạnh Võ Thiếu Hùng, dọc đường cười nói tự nhiên, không câu nệ tí nào.

“Quân trưởng Võ, cả tôi và trợ lý Thôi đều nhẵn mặt với người ở đó, lát nữa không tiện lộ diện, đành phiền bên ông tự đi. Tôi có mang một cậu trong công ty, tên là Mễ Tiểu Lâm, cậu ta quen địa bàn, rồi đây sẽ dẫn đường cho mọi người. Bọn lưu manh kia kiêu ngạo lắm, nếu có nảy sinh xung đột, mong mọi người nín nhịn chút. Dù sao cũng chỉ là điều tra tình hình, trước tiên chúng ta đừng vội tính sổ với chúng nó…”

Võ Thiếu Hùng thấy cô xếp đặt mọi việc thành thạo tỉ mỉ, không giống người quản lý quen chỉ tay năm ngón, tiện mồm hỏi thăm: “Ninh tổng, tôi nghe nói sếp lớn toàn là người nắm việc lớn kệ việc nhỏ, tiêu tiền thuê người khác lo việc, nhà cô kinh doanh nhiều mảng như vậy, nếu chuyện gì cô cũng để tâm như vậy thì mệt chết à?”

Soái Ninh cười nói: “Tôi vừa mới vào làm, trong tay có đúng hai dự án này, nhân viên cũng có hạn, ba tôi bảo tôi tích lũy thêm kinh nghiệm nên tôi cố gắng tự mình tham dự mọi việc, học thêm chút gì cũng tốt ạ.”

Viên cảnh vệ ngồi ghế trước không nhịn được, nói chen vào: “Quan Vũ các cô xưng bá thương trường nhiều năm thế, mối quan hệ ngoắc cái ra cả đống, có việc gì mà không xử lý được. Mảnh đất bé như cái móng tay ở xã Liên Hoa, cho dù có mấy con ba ba thuồng luồng cũng không thành tinh được. Cô không đối phó được, giao cho những người khác trong công ty khẳng định xong luôn.”

Đây là phỏng đoán hợp lý, cũng nói ra sự thật.

Nếu Soái Ninh sợ khó, trả dự án về công ty, để Vạn Hồng Ba ra tay, nhờ cả đỏ lẫn đen, mười tên Bì Phát Đạt cũng không bõ nụ cười nhạt, nhưng nước cờ này cô ngàn vạn lần không thể đi.

“Quân trưởng Võ, các ông không biết nỗi khó xử của tôi, nói thật, chẳng sợ các ông cười, dự án Hoa Quả Lĩnh làm được hay không sẽ liên quan trực tiếp đến việc tôi có trụ lại Quan Vũ được hay không.”

Cô lại cúi đầu vờ làm thục nữ yếu đuối đáng thương, nói: “Nhà tôi là người Triều Sán, phong tục ở đó trọng nam khinh nữ. Con gái bị coi là bát nước sớm muộn gì cũng hắt ra ngoài, cơ nghiệp gia sản gì cũng chẳng có phần. Hồi trước, khi hai anh tôi còn sống, ba tôi căn bản không cho tôi đụng vào chuyện làm ăn trong nhà, chỉ muốn đẩy tôi đi lấy chồng sớm cho ổng xong trách nhiệm làm cha. Sau đó các anh tôi mất, tôi mới tranh thủ được công việc hiện giờ. Nhưng ba tôi và các thành viên HĐQT cũng không coi trọng tôi, quăng đại cho tôi một dự án nhỏ, ý tứ là làm được thì làm, không làm được thì ngoan ngoãn ngồi nhà. Nếu tôi không trị được đám ác bá ở xã Liên Hoa, dự án không tiến hành tiếp được, họ càng có lý do nghi ngờ năng lực của tôi, như vậy tôi có thể trụ lại công ty hay sao?”

Cô nhìn chăm chú mấy giây, khóe mắt đỏ lên.

Dùng tình cảm giả kể chuyện thật, giống như lấy sản phẩm đạt tiêu chuẩn đóng gói hoa mỹ, sẽ được người tiêu dùng ưu ái hơn.

Cái danh khoe giàu bóc phốt trên mạng của Soái Ninh hầu như ai ai cũng biết. Hiện tại đa số mọi người cơ bản đều nhìn ra mục đích của cô là lăng-xê. Nếu người chính trực lương thiện biết cô không được lòng cha, hình tượng ngoài đời là đoan trang thanh lịch, đại khái sẽ giống như Võ Thiếu Hùng và cảnh vệ, thấu hiểu nỗi khổ của cô, vì nó mà thấy xót xa thương cảm.

“Bố cô quá phong kiến, xã hội mới nam nữ bình đẳng rồi, phụ nữ không những có thể làm các công việc giống như nam giới, còn có thể nhập ngũ đánh giặc kia. Đơn vị chúng tôi cũng có lính nữ, người nào cũng ưu tú cả.”

Tư tưởng khai sáng của Võ Thiếu Hùng giành được hảo cảm của Soái Ninh, lời nịnh hót cũng thêm vài phần chân tình.

“Quân trưởng Võ, nghe ông nói như vậy tôi vui lắm, có thể thấu hiểu tôn trọng nữ giới, ông đúng là đại trượng phu chân chính.”

“Ha ha, quá khen, quá khen, Mao chủ tịch từng nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời. Trước kia mặc kệ người khác nghĩ gì, phụ nữ trước hết không thể coi rẻ bản thân nhé. Bà nhà tôi là thành phần trí thức cao cấp, làm giáo sư đại học, tôi luôn cảm thấy bà ấy giỏi hơn tôi nhiều, tính ra còn là cô giáo của tôi đấy.”

Nghe ông chủ động nhắc đến vợ, Soái Ninh vội chen vào: “Nghe nói bà nhà ông bị bệnh tim, đang chuẩn bị mổ ạ?”

Vẻ tươi cười của Võ Thiếu Hùng tối hẳn lại: “Đúng vậy, bà ấy bị dị tật bẩm sinh van động mạch chủ hai lá, sau này còn bị hẹp van hai lá nặng do thấp khớp, bệnh mạch vành, thêm cả chứng phình động mạch nữa, đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Nhưng bác sĩ nào cũng bảo rất khó mổ, bà ấy không tự tin nên cứ trì hoãn. Lần này trong lúc nằm viện suýt nữa thì đi luôn, khó khăn lắm mới cứu được, tôi phải khuyên mãi bà ấy mới chịu đi mổ.”

“Ông bà tính đi đâu mổ ạ?”

“Đã liên hệ Viện Y học Hiệp Hòa Bắc Kinh[1], tháng sau lên đấy.”

“Làm phẫu thuật dạng này, cơ sở vật chất của bệnh viện là một mặt, mặt khác kỹ thuật của bác sĩ cũng rất quan trọng.”

Soái Ninh ra vẻ nghĩ ngợi một lát, cười nói: “Tôi có cô bạn thân, ba cổ là chuyên gia tim mạch của bệnh viện Đại học Y (thuộc ĐH) Phục Đán, đã mổ mấy ngàn ca khó, là bác sĩ mổ tim có xác suất thành công cao nhất trong nước. Hay để tôi liên hệ giúp ông một chút?”

Cô vừa nói tên, đúng là bác sĩ mà Võ Thiếu Hùng ngưỡng mộ đã lâu.

Giáo sư này quá “đắt show”, bao nhiêu quan lớn người quyền quý xếp hàng xin ông ấy mổ chính, thân phận đuối chút còn không đến lượt. Vốn tưởng chẳng có hy vọng nhờ được ông ấy, không ngờ lại gặp cơn mưa đúng lúc này của Soái Ninh. Võ Thiếu Hùng lo lắng bệnh tình của vợ, cũng không màng đắn đo, vội hỏi: “Có tiện không?”

“Nói một hai câu, có gì mà không tiện ạ, để tôi hỏi giúp ông luôn.”

Soái Ninh lập tức liên lạc với cô bạn kia, trên thực tế mấy hôm trước cô đã có lời với người ta rồi. Lịch hẹn mổ của giáo sư kia đã kín tới cuối năm, vì con gái rượu mà nể nang đồng ý chen vào một ca. Cô gác máy xong đưa phương thức liên hệ của bên kia cho Võ Thiếu Hùng, bảo ông gửi hồ sơ bệnh án của vợ qua, hẹn thời gian lên viện kiểm tra, không có vấn đề gì thì nhanh chóng sắp xếp mổ luôn.

Võ Thiếu Hùng cất được nỗi lo bấy lâu lại phát hiện ra là đã thiếu một món nợ ân tình, không khỏi lo lắng: Nếu Soái Ninh nói dối về tình hình xã Liên Hoa, có ý đồ lợi dụng ông làm việc xấu thì phải gạt cô ra thế nào đây?

(Hết phần 112, xin mời đón đọc phần 113. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Bệnh viện thực hành của trường Y thuộc Đại học Thanh Hoa, trường ĐH hàng đầu TQ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play