Sẩm tối thứ Sáu, Soái Ninh đi vào căn nhà công vụ của Lư Bình. Cô cố tình trang điểm kiểu mặt mộc không chê vào đâu được, muốn tạo ra cảm giác ngạc nhiên vui vẻ mới mẻ cho đối phương.
Ai ngờ con Gâu-đần xồ ra từ sau cửa làm cô khựng lại trước. Nó duỗi móng cào ra vài vết xước trên chiếc váy dài tơ tằm nuột nà của cô, sau đó chồm lên người cô ngay tại trận, hùng hục thè cái lưỡi dài thối inh ra liếm mặt cô.
Cô nổi trận lôi đình, gạt mạnh nó ra, lấy làm lạ thedeonao người có phong cách lãnh cảm như Lư Bình lại nuôi được con chó cứ như con quỷ đói háo sắc.
“Tinh Tinh, mày nghịch nữa đấy!”
Lư Bình đi tới nơi, đét tượng trưng vào mông con chó cưng hai cái, duỗi tay nâng Soái Ninh dậy.
“Xin lỗi Ninh tổng, Tinh Tinh quấn người quá. Mấy hôm nay tôi không cho nó ra ngoài, chắc nó cuồng cẳng lắm rồi, nhìn thấy khách là đặc biệt hưng phấn.”
Con chó vẫn còn cọ đi quẹt lại bên chân Soái Ninh, chủ mắng thế nào cũng không chịu tránh ra.
Lư Bình bênh “con” ra mặt, giải thích hành động này là hiếu khách.
Soái Ninh ngại tức giận, cười giả tạo công nhận, trước hết nhờ phòng vệ sinh nhà anh ta để rửa mặt.
Cái mặt mộc mất hai tiếng trang điểm hỏng bét, cô vội vàng trang điểm lại theo lối cơ bản, soi gương ngại khí sắc không đủ mướt, muốn vẽ kỹ lại thì mất thời gian quá, đành bỏ qua.
Trở ra phòng khách, Lư Bình đã bày xong trà bánh. Hôm nay cô giúp việc không có mặt, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đầy đủ, đáng tiếc phong cách trang điểm bị con chó chập kia phá hết.
Cô cảm thấy điểm ngoại hình của bản thân giảm sâu, cần phải vá víu thêm, ngượng ngùng cười nói: “Mấy hôm nay thức đêm nhiều quá, thành bà cô già mất rồi, hồi nãy rửa mặt đành tẩy trang sạch, để anh nhìn đến bộ dạng này thật thất lễ quá.”
Lư Bình ngạc nhiên nói: “Chị tẩy trang ạ? Tôi cảm thấy chẳng khác trước gì cả.”
Soái Ninh cho rằng đây là lời ca ngợi, cười nói: “Các lần gặp trước tôi đều trang điểm, khác hẳn bây giờ mà.”
Lư Bình cũng cười: “Xin lỗi, tôi cận nặng, lại dị ứng kính áp tròng, thường ngày lại không ưa đeo kính. Cách xa hơn hai mét là không thấy rõ mặt người ta rồi. Phụ nữ trang điểm hay không, tôi thật không nhận ra được.”
Đệch! Mày đừng bảo đến tận bây giờ còn không biết chụy trông thế nào nhá?
Mười ngàn tấn Đá-Con-Mèo đổ rào rào trong nội tâm Soái Ninh[1], khóe miệng run rẩy trong lúc gượng cười.
“Hóa ra là mắt anh bị cận ạ, tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn người khác rất dịu dàng, luôn liếc mắt đưa tình.”
“Ha ha, mọi người đều nói vậy. Hồi đại học có cô bạn còn nói tôi nhìn cột điện cũng chân thành tha thiết, còn trêu tôi đá lông nheo lung tung. Thật ra chỉ là mắt tôi cận, nhìn cái gì cũng mờ ảo. Có khi gặp người quen từ xa lại, chỉ có thể dựa vào giọng nói dáng người để đoán xem là ai, cũng may trí nhớ không đến nỗi nào, chưa lầm lỗi gì.”
“Ha hả, vậy anh phân biệt được người xinh hay xấu không ạ?”
“Phân biệt được đấy, nói thế chứ tôi thấy phần lớn mọi người đặc biệt là phụ nữ đều có ngoại hình cân đối, trên thực tế tôi còn chưa từng gặp người phụ nữ nào xấu cơ.”
“Đương nhiên là thế rồi, mắt anh cận, nhìn người tự động có filter, không phân biệt được nước da khí sắc tốt hay xấu, mắt mũi miệng cũng nhòe thành một cục, thế chẳng phải ai cũng đẹp hay sao!”
“Ha ha ha ha, tôi đây phải cảm ơn mắt cận đã giúp tôi đánh giá người khác từ góc độ thiện ý rồi.”
Anh ta tự bộc lộ nhược điểm, dường như đã coi Soái Ninh là bạn bè thân thiết. Nhưng tưởng tượng cảnh chính mình trong mắt anh ta chỉ là một cơ thể sống dán nhãn, ham muốn của Soái Ninh bèn biến thành ngọn đuốc trong gió, tắt ngấm.
Anh ta thế này thì ngang với bị chứng “mù mặt” trong truyền thuyết rồi. Mơi nhau phải có ngoại hình phối hợp vào mới có thể sinh ra những diễn biến thú vị. Lên giường với một kẻ đến cô trông thế nào cũng không rõ thì khác deogi chơi búp bê bơm.
Gượm đã! Lời này của anh ta chắc chắn có lỗ hổng, làm gì có ai cận đến thế rồi còn không đeo kính? Chẳng lẽ là biết mình có tâm tư kiểu này nên mới cố ý nói quá để tạo khoảng cách?
Soái Ninh cho rằng bằng sự xảo trá của Lư Bình, nghi ngờ anh ta kiểu gì cũng không quá đáng, trong lòng đã phát bực, cười hỏi: “Mặt chính mình ngày ngày soi gương hẳn nhìn rõ chứ, anh cảm thấy bản thân đẹp không ạ?”
Nghe anh ta khiêm tốn đáp “bình thường”, cô chế giễu ngay: “Anh khiêm tốn quá, anh xem anh vừa lên TV đã làm bao khán giả nữ mê mệt, fan trên Weibo đã mấy chục ngàn, toàn khen điểm ngoại hình của anh cao, trội hơn cả sao.”
Lư Bình nghe thế xoa xoa tai phải: “Chị nói đến nỗi tai tôi đỏ cả lên đây. Lại không kiếm cơm nhờ mặt, điểm ngoại hình chỉ là vật ngoại thân. Tôi cũng thật đau đầu khi đọc những thứ trên mạng ấy. Hai hôm trước lãnh đạo còn gặp tôi nói chuyện, bảo tôi chú ý ảnh hưởng (của việc nổi trên mạng). Tôi đang muốn tìm người hỏi giúp xem có thể nhờ chủ Weibo kia xóa tài khoản không đây.”
Soái Ninh vờ bất bình: “Nào phải anh cố ý lăng-xê đâu, lãnh đạo sao lại làm khó anh vậy chứ?”
“Cũng không phải làm khó, cơ quan chính quyền cần chú ý đến hình tượng, nếu giống giới giải trí quá thì không trang trọng nữa.”
“Đó là vì anh có vẻ đẹp trời sinh khiến người ta quý, tóm lại không thể bịt mặt ra phố chứ.”
“Chị đừng giễu cợt tôi, người mang vẻ đẹp trời sinh chính hiệu như chị còn không khoe, loại bình bình chẳng có gì nổi bật như tôi có gì đáng giá bơm thổi?”
Soái Ninh ngạc nhiên ra mặt: “Thế không phải anh chưa từng nhìn rõ mặt mũi tôi à? Chỉ dựa vào filter mắt cận là đoán được tôi có vẻ đẹp trời sinh?”
Lư Bình chỉ chỉ chiếc điện thoại trên bàn nước: “Weibo của chị có ảnh, ảnh thì tôi có thể nhìn rõ.”
“Đó toàn là ảnh lừa tình, dùng app chụp đẹp sẵn rồi sửa thêm, không giống tôi ngoài đời. Ngoài ra anh cũng không biết tôi đã từng dao kéo hay chưa, nhỡ đâu không phải tự nhiên hoàn toàn thì sao ạ?”
“Rất nhiều người khen chị đẹp, trong số đó hẳn nhiều người thị lực tốt hơn tôi chứ.”
“Đấy toàn là lời nịnh nọt của fan. Nếu tôi là người nghèo, đảm bảo chúng nó đuổi theo mắng tôi là gái xấu.”
“Thế chị coi như tôi đang nịnh chị đi.”
“Không không, anh không phải dạng người như vậy. Anh là người đàn ông có phong độ hàm dưỡng nhất tôi từng gặp, tuyệt đối không biết nịnh nọt.”
Ý đồ cãi cọ của cô quá lộ liễu, Lư Bình liên tiếp phì cười, ngừng đôi ba giây mới hơi ngượng ngùng đổi chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, chị còn chưa ăn cơm đúng không, tôi cũng chưa ăn, chờ chị đến rồi cùng chị ra ngoài ăn tối luôn.”
Soái Ninh phát hiện vành tai trái của anh ta cũng đỏ như gấc, cái này thì không phải đỏ vì tay xoa, rốt cuộc cũng ép được anh ta bối rối, hứng thú của cô lại bùng lên, vui vẻ lồ lộ, nói: “Được thôi, tôi mời anh lên Đông Hưng ăn hải sản nhé.”
Lư Bình lắc đầu: “Không không, lần trước nói đến lượt tôi mời chị, có điều tiền nong tôi có hạn, không mời chỗ đắt quá được. Gần đây có quán của người Khách Gia, món ăn cũng được, nếu chị không chê thì chúng ta đến quán đó đi.”
Trước khi lên đường, anh ta thả Tinh Tinh trong phòng ngủ ra, cảnh cáo nó ở nhà không được phá.
Tinh Tinh như đứa trẻ tăng động, lẻn đến một góc phòng khách kéo ra một chiếc túi nylon to, túi bị cắn rách, mấy lon đồ ăn cho chó lăn lông lốc ra sàn.
Lư Bình vội tới nhặt, cầm lon đồ ăn kéo co với con chó, nghiêm giọng ra lệnh: “Nhả ra! Không nhả bố tẩn mày bây giờ!”
Con chó chịu thua nhả ra. Anh ta nhét lon đồ ăn vào lại túi nylon, lấy cái túi nữa buộc lại, bỏ vào ngăn kéo có khóa.
Soái Ninh ghét Tinh Tinh, trông thế lại cảm thấy Lư Bình nghiêm khắc quá, hỏi anh ta sao không cho nó ăn.
Lư Bình rầu rĩ đôi chút: “Mấy lon đồ ăn này là người khác đưa đến, lúc đó tôi không có nhà, cô giúp việc thấy là người quen bèn nhận. Tôi tính tuần sau đi làm thì đem trả cho người ta.”
Soái Ninh đã soi ra lon đồ ăn kia là hàng đắt tiền, nghĩ thầm nhất định là đám đút lót không tìm được đầu mối nên định tính kế qua con chó. Lư Bình từng đặt ra quy định không nhận bất kỳ quà cáp gì. Cô giúp việc ở đây lúc trước nghiêm khắc tuân thủ, lần này phá lệ như thế e là đã bị thu mua. Vì thế cô thăm dò: “Nói mới nhớ, cô giúp việc nhà anh hôm nay không đi làm ạ?”
“À, tôi thấy cô ấy gần đây sức khỏe không được tốt, cụ già trẻ con ở quê lại không ai chăm, nên cho cô ấy thêm ba tháng tiền lương, bảo cô ấy về quê rồi.”
Nghe anh ta nói thế, Soái Ninh kết luận mình phán đoán không sai. Lư Bình tự giác giữ mình trong sạch như vậy, muốn công phá lớp tường đồng vách sắt anh ta đã đặt thì cần dùng đủ hỏa lực. Điều này khiến trò chơi càng thêm thú vị.
(Hết phần 103, xin mời đón đọc phần 104. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Câu này nguyên văn là “một vạn con lạc đà Alpaca chạy ùa trong tâm trí Soái Ninh”, tên thường gọi của lạc đà Alpaca trong tiếng Trung là 草泥马 thảo nê mã, đọc là caonima, đồng âm với đmm, bọn mình dịch thoát hẳn theo ngữ cảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT