CHƯƠNG 9: QUẢ NHIÊN CÓ CỐT KHÍ
Editor: Luna Huang
“Chủ tử… Chủ tử…” Tiểu Cẩm đau lòng đem chủ tử ôm vào trong lòng, thống khổ khóc hô.
Mộ Dung Thanh Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay mặt của muội muội, viền mắt đỏ lên, hơi thở trầm trọng mở thanh: “Nghe đây, nếu là muội muội xảy ra chuyện không hay, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Tiểu Cẩm hít mũi một cái, lớn mật nhìn về phía Mộ Dung Thanh Phong nói rằng: “Đại thiếu gia, tiểu Cẩm chỉ là một tiện mang, thỉnh đại thiếu gia nhất định vì chủ tử nghĩ biện pháp. Nếu là gương mặt này thật bị hủy, chủ tử ở trong phủ thật không thể xoay người.”
Nhãn tình của Mộ Dung Thanh Phong sáng lên, đối với tiểu Cẩm lớn mật cảm thấy ngoài ý muốn. Duỗi tay, ôm lấy Mộ Dung Tuyết đã bất tỉnh, hắn sãi bước đi vào phòng ngủ.
Cẩn thận đem người đặt lên giường, vừa cẩn thận giúp nàng bắt mạch, trên mặt xẹt qua một thần tình quái dị: “Vết thương trên người muội muội chỉ là bị roi đánh sao?”
“Vâng!” Tiểu Cẩm tiến đến liền quỳ gối bên giường, gật đầu lại tiếp tục nói: “Vương gia biết Tử Huân chết ở trên tay chủ tử, dưới cơn nóng giận liền động thủ.”
Hừ!
Mộ Dung Thanh Phong hừ lạnh, thật vất vả đè xuống tức giận lại lần nữa thiêu đốt. Rụt tay về, đầu óc bay lộn, suy tư hảo hảo một trận mở miệng nói rằng: “Nha đầu này chính là làm việc quá mức xung động, mới có thể rước lấy đại họa như vậy. May là, Long Vân Khiếu còn không dám cùng cha ta xung đột chính diện, bằng không cái mạng này của nàng chỉ sợ sớm đã không còn.”
Tiểu Cẩm biết đại thiếu gia từ trước đến nay yêu thương chủ tử, lớn mật khẩn cầu: “Đại thiếu gia, người trở lại cùng lão gia năn nỉ một chút, nhiệm vụ của chủ tử có thể hay không…”
“Không được!” Mộ Dung Thanh Phong trả lời chảm đinh chặt sắt, mâu quang như một thanh kiếm kiếm sắc bén đâm về phía tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm sợ nuốt một ngụm nước bọt, sợ lại đem trán dập xuống đất, đại khí cũng không dám thở mạnh một chút.

Mộ Dung Thanh Phong thu hồi duệ quang, hít hơi thật sâu, mắt nhắm lại rồi lại mở chậm rãi mở miệng: “Cha ta bên kia có thể kéo dài một chút thời gian, bất quá thời gian không nhiều lắm, ngươi tốt nhất mau đem hết sự thật nói cho muội muội. Bằng không, đừng nói ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này, muội muội cũng không có ngày lành qua rồi, kết cục của di nương cũng sẽ rất bi.”
“Cảm tạ đại thiếu gia, cảm tạ đại thiếu gia!” Tiếng dập đầu của Tiểu Cẩm vang lên, máu trên trán theo gò má tích lạc đi xuống, nhiễm đỏ mặt đất, nàng cũng lộ ra cười giải sầu.
Mộ Dung Thanh Phong quay đầu lại kiểm tra rồi vết thương trên mặt muội muội, đầu mày lần thứ hai tỏa khởi. Gương mặt này trừ phi tìm được quái y Mộc Tú, bằng không ngay cả có dược cũng không hoàn toàn chữa hết.
Ai…
Thở dài một tiếng, hắn đứng dậy, lẩm bẩm trong miệng: “Gương mặt này chỉ có quái y Mộc Tú mới có có biện pháp, chỉ là tên kia thần long kiến thủ bất kiến vĩ, muốn tìm được nói dễ vậy sao?
Tiểu Cẩm ngẩn người, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt, ngạc nhiên đi phía trước dời vài bước: “Lục gia, có lẽ chỉ có lục gia có biện pháp tìm được quái y.”
“Đúng! Ta làm sao có thể đã quên lục gia vậy đối với cuồng dại một mảnh?” Mộ Dung Thanh Phong dường như ngày xưa hiện ra nụ cười âm trầm đáng sợ.
Tiểu Cẩm biết đại thiếu gia cười như vậy chẳng khác nào âm mưu bắt đầu, mà người bị hắn tính toán, dù cho người thông minh đều thập phần chạy không khỏi, huống chi lục vương gia ngu ngốc chỉ biết dùng quyền lợi khoe khoang mình kia.

Phong dần dần ngừng, mưa cũng dần dần ngừng, cây kia ở góc tường sừng sững như Mộ Dung Tuyết một dạng kiên cường không có ngã xuống, mưa to như lễ rửa tội rửa hết khí tức tràn ngập bùn đất trong viện tử.
Mộ Dung Thanh Phong đối với tiểu Cẩm nói một chuyện khác, rồi từ đâu đến thì từ đó ly khai. Thân ảnh vượt qua bầu trời đen kịt của vương phủ, khinh công của hắn từ lâu so với cao thủ đứng đầu trên giang hồ, có thể có tốc độ như vậy trên giang hồ thật đúng là chưa mấy người.
Mộ Dung Thanh Phong vừa ly khai, tam gia cùng nam nhân che mặt nạ màu bạc từ sau đại thụ sát vách viện tử đi tới. Mặt nạ nhìn phương hướng Mộ Dung Thanh Phong rời đi, tuy rằng nhìn không thấy mặt, lại có thể thấy trong mắt hiện lên lo nghĩ.
Loạng choạng cây quạt, trong miệng hắn một trận lầm bầm: “Tiểu hồ ly này thật đúng là khó đối phó.”

Kỳ thực, cũng khó trách, bọn họ giữ một buổi tối, vốn dĩ có thể có chút thu hoạch, lại lo lắng bị Mộ Dung Thanh Phong võ công cao cường, chỉ có thể trốn ở sát vách nghe trộm, nhưng, hết lần này tới lần khác trời không đẹp, mưa lớn như vậy cái gì cũng nghe không thấy.
Ai…
Mặt nạ nam nhân thở dài thu hồi cây quạt, thu hồi ánh mắt rơi vào trên người tam gia. Thấy một đôi mày của tam gia cau lại, nhịn không được bật cười.
Tam gia thấy tiểu tử này cười kỳ quái, nheo bán mắt lại chống lại ánh mắt của hắn: “Cười cái gì?”
“Cười ngươi tiền mất tật mang, cuộc mua bán này chân thực thua thiệt lớn.” Mặt nạ nam nhân đắc ý lắc đầu, mở cây quạt đi đến viện môn.
Tam gia đứng ở nơi đó hung hăng trừng bóng lưng mắt mặt nạ nam nhân, đã nghĩ để tiểu tử này nếm thử tư vị nước mưa.
Tựa hồ cảm giác được cặp mắt phẫn nộ kia đang nhìn mình, mặt nạ nam nhân đi tới viện môn đột nhiên dừng lại. Quay đầu lại, hắn cười càng thêm xán lạn, còn mang theo vài phần nhìn có chút hả hê.
“Cút!” Tam gia trong miệng bức ra một chữ, tốc độ của tia chớp vọt tới.
Mặt nạ nam nhân không dám hàm hồ, phi thân, nhẹ nhàng bước chân bước trên đỉnh thất, tránh thoát ma chưởng vậy cũng có thể làm cho mình phun ra mấy ngụm máu lớn, ổn định đứng ở trên vách tường. Bao quát một mắt, khẩu khí của hắn mang theo châm chọc, rồi lại là có tâm địa nhắc nhở: “Canh giờ không còn sớm, sàng của tiểu mỹ nhân đều làm ấm cho ngươi rồi. Ngươi cũng về sớm một chút nghỉ ngơi, không chừng ngày mai sẽ phiền phức tới cửa.”
“Miệng quạ đen!” Tam gia hung tợn mắng một câu, lắc lắc tay áo đi phương hướng Đan viện.

Sáng sớm tỉnh lại nằm ở trên giường, mí mắt của tam gia liên tục khiêu, lật qua lật lại ở trên giường lăn một hồi, hắn không nhịn được ngồi dậy.
Bên cạnh gối, thân thể của Mẫu Đơn xê dịch tựa ở trên ngực của tam gia. Ngón tay mảnh khảnh ở trên bộ ngực hắn du đãng, nàng nhắm mắt lại trong miệng phát sinh nũng nịu bì bõm. Một tay ngọc bích ôm ở cổ của hắn, đem thân thể cách cái yếm dán tới.

Trong đầu tam gia còn chuyển chuyện tối ngày hôm qua, sao có thể có cái tâm tình này. Mặc cho Mẫu Đơn sử xuất hồn thân thế võ ở trên người lăn qua lăn lại, hắn như trước thờ ơ nằm ở nơi đó.
“Gia, người hôm nay làm sao vậy? Có đúng hay không tối hôm qua Mẫu Đơn chưa hầu hạ tốt người?” Mẫu Đơn thấy tam gia không phản ứng, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tam gia vuốt ve tóc dài của Mẫu Đơn, đưa tay nâng cằm của nàng, nhìn đôi mắt phượng mị, không biết đã từng câu qua bao nhiêu hồn của nam nhân?
“Gia, người thật không có nhìn Mẫu Đơn, Mẫu Đơn sợ…” Mẫu Đơn sợ cúi đầu liếm ngực của tam gia, như con mèo nhỏ dịu ngoan, một tay ở trên rốn hắn chậm rãi tuột xuống.
Tam gia một tay níu lại tay của Mẫu Đơn, hôn cánh tay của nàng ôn nhu nói rằng: “Gia hôm nay vô tâm tình, để nha đầu vào rửa mặt chải đầu!”
“Vâng!” Mẫu Đơn thấy tam gia tâm tình không tốt, không dám làm nũng nữa, đứng dậy hầu hạ hắn mặc lên y phục, mở cửa dự định gọi Châu nhi qua đây hầu hạ, chỉ thấy thị vệ tổng quản của vương phủ Văn Mặc vội vội vàng vàng vào viện môn.
Đáng chết!
Tiểu tử này nhất định sẽ làm hỏng ôn tồn của gia và nàng, tròng mắt tích lưu lưu chuyển, đang muốn nghĩ dùng ngăn trở người, lại nghe được sau lưng cước bộ ra mành, nhanh lên thay khuôn mặt tươi cười hét: “Văn thống lĩnh nhìn người gấp thành như vậy, chớ không phải là đã xảy ra chuyện gì?”
“Gặp qua Mẫu Đơn cô nương!” Văn Mặc mặt không thay đổi chắp tay, nhìn cũng không nhìn Mẫu Đơn một mắt, từ bên người nàng vào phòng.
Mẫu Đơn nắm thật chặt khăn lụa trong tay, là nam nhân cũng sẽ liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, Văn Mặc lạnh lùng như vậy, nàng nhìn lại liền là một loại nhục nhã. Nỗ lực khắc chế tức giận trong lòng, cắn răng một cái, nàng nặn ra nụ cười, xoay người uốn éo thân thể đi vào theo.
Văn Mặc tiến lên vài bước đi tới trước mặt tam gia, cúi đầu chắp tay bẩm: “Khởi bẩm tam gia, lục gia tới, chính sảnh dâng trà.”
Bảnh!
Tam gia đem ly trà cố sức để xuống bàn, miệng quạ đen không hổ là miệng, lúc này thật đúng là để tiểu tử kia nói trúng rồi, lục đệ tất nhiên lai giả bất thiện.
“Nếu tam gia không muốn gặp lục gia, vậy thủ hạ đi trở về nói với lục gia người sáng sớm xuất môn thế nào?” Văn Mặc lại chắp tay nói rằng.
Là phúc là họa, là họa thì tránh không khỏi!

Tam gia lắc đầu đứng dậy, vẫy vẫy tay để Mẫu Đơn hầu hạ rửa mặt chải đầu. Rửa mặt chải đầu hoàn tất, hắn bước nhanh ra gian nhà, mặt lạnh mang theo Văn Mặc đi phía tiền thính.

Trong đại sảnh, một thân nam nhân quý khí ở trong đại sảnh đi thong thả bước chân, trông mòn con mắt nhìn chằm chằm cửa chính, rất không nhịn được nhìn về phía Hoa tổng quản đứng ở cạnh cửa phục vụ: “Tam ca không ở quý phủ thì thôi, bổn vương trước đi xem Mộ Dung Tuyết.”
Hoa tổng quản đi phía trước một bước ngăn trở lối đi của lục gia, khách khí vừa cười vừa nói: “Lục gia dừng chân! Văn thị vệ đã đi tìm tam gia rồi.”
“Cút ngay!”
Lục gia đưa tay đã đem Hoa tổng quản đẩy trên mặt đất, không kịp chờ đợi muốn đi xem Mộ Dung Tuyết yêu dấu, xoay người còn chưa có bước ra cánh cửa, thấy được tam ca đâm đầu đi tới. Phất tay áo, hắn rất là khó chịu đi trở về vị trí ngồi xuống.
Hoa tổng quản không khí không não đứng lên, tiến lên cúi đầu khom lưng đưa lên một ly trà nóng cho lục gia, quy củ thối lui đến sau cạnh cửa.
Ban nãy một màn kia nhìn ở trong mắt tam gia, nộ ở trong lòng. Hắn biết lục đệ là tới làm gì, hơn nữa còn là vì nữ nhân ghê tởm kia, bất quá, hắn cũng không sợ lục đệ ăn chơi trác táng chỉ biết dựa vào hoàng hậu làm chỗ dựa nữa.
“Gió gì thổi lục đệ tới?” Nghe là lời khách sáo, nhưng từ trong miệng hắn đi ra mười phần châm chọc vị.
Lục gia nghe khẩu khí của tam ca âm dương quái khí, ngang tam ca một mắt, không khách khí trả lời: “Tam ca Mộ Dung Tuyết chỉ bất quá giết một tiện nhân, cho chướng khí mù mịt trong hậu viện của ngươi thở bình thường, ngươi không cảm tạ nàng, còn đánh cho nàng mình đầy thương tích, xin hỏi tam ca là đang bất mãn tứ hôn của phụ hoàng sao?”
Bất mãn, đương nhiên bất mãn!
Tam gia nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc đầu phụ hoàng đem Mộ Dung Tuyết tử triền lạn đả tứ hôn cho mình, nếu là có thể chọn lựa, hắn tình nguyện đổi một loại phương thức khác đi đối phó Mộ Dung Cuồng. Như vậy, Tử Huân cũng sẽ không bị tiện nhân kia hại chết, hắn cũng không cần sống thống khổ như vậy.
“Quả thế!” Lục gia thấy tam gia không nói lời nào, lòng tràn đầy phẫn nộ cũng áp chế không được nữa, tức giận tiến lên níu lại y phục của tam ca khí cấp bại phôi quát: “Tam ca, lòng của ngươi thật là độc ác, biết rất rõ ràng lục đệ đối với Mộ Dung Tuyết nhất kiến khuynh tâm, lúc đầu vì sao không khuyên phụ hoàng chớ hạ đạo thánh chỉ này?”
Nghe lời này, tam gia cười, nụ cười lạnh như băng, châm chọc mà cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play