CHƯƠNG 34: THIẾP HẠ TIỆN
Editor: Luna Huang
Trời, dần dần sáng rỡ.
Tiểu Cẩm đương nhiên không ngủ, ban nãy cũng thấy nữ nhân trên nóc nhà. Sau khi nữ nhân rời khỏi, nàng rất muốn đi qua tìm chủ tử, có thể tưởng tượng đến thiếu gia chính ở chỗ này, nàng lại không dám, nằm ở trên giường lật qua lật lại, nhìn thái dương cuối cùng cũng dâng lên.
Bên ngoài viện Linh nhi cùng Chiêu nhi vào viện tử, mắt thấy cửa của tiểu Cẩm còn đóng, hai nha đầu liếc nhau, Linh nhi tiến lên gõ cửa phòng của tiểu Cẩm.
Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!
“Vào đi!” Tiểu Cẩm nghe ra không phải là bước chân của chủ tử, đoán được chắc là Linh nhi cùng Chiêu nhi hai nha đầu.
Đẩy cửa mà vào, Linh nhi cùng Chiêu nhi đi tới trước cửa sổ, hai nha đầu thăm dò một chút, Linh nhi thân thiết mà hỏi thăm: “Tiểu Cẩm tỷ tỷ có đúng hay không thân thể khó chịu?”
“Chủ tử cũng sắp thức dậy rồi, phân phó chuẩn bị cho tốt nước cho chủ tử, ta đi hầu hạ chủ tử tắm rửa thay y phục.” Tiểu Cẩm thức dậy xuống giường, thời gian ban ngày muốn cùng chủ tử đơn thuần ở chung, sẽ không giống trước đây dễ dàng như vậy. Ai cũng không dám bảo chứng hai nữ nhân trước mắt này có đúng hay không là nhãn tuyến của Lương thúc phái tới.
“Vâng!” Hai nha đầu khéo léo lên tiếng trả lời đi ra ngoài.
Nếu hai nha đầu đều vào viện tử, nói vậy đại thiếu gia cũng nên đi. Mặc lên y phục, tiểu Cẩm lo lắng đi ra cửa phòng đi tới cửa phòng chủ tử.
Tay còn chưa nhấc lên, chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm của chủ tử. Đẩy cửa mà vào, mắt thấy chủ tử ngồi ở trước gương, nàng bước nhanh tới, vốn muốn chút gì, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến lại ngậm miệng lại.
Nhìn bản thân tiều tụy trong gương, Mộ Dung Tuyết đầy mặt u sầu, nhìn tiểu Cẩm đứng ở phía sau. Tiểu Cẩm nhìn qua sắc mặt cũng không tiện, đoán chừng là bị đại ca làm cho sợ hãi.

“Chủ tử, nước nóng người cần chuẩn bị xong, thỉnh thích tắm rửa!” Trong tay Linh nhi đang cầm hai rổ hoa tươi, mắt thấy chủ tử đứng lên, nàng đi về phía trước vài bước: “Chủ tử thích hoa lan,hay là hoa đào?”
“Hoa đào!” Mộ Dung Tuyết thuận miệng nói, nhìn tiểu Cẩm một mắt, tiểu Cẩm tiến lên cầm lấy rổ hoa đào, theo nàng đi ra khỏi phòng.
Linh nhi ngước mắt nhìn chủ tử, tròng mắt nhỏ giọt chuyển động, tựa hồ phỏng đoán cái gì? Bất quá, nàng rất nhanh thì lấy lại tinh thần đuổi theo.
Gió thổi, sa liêm của bể bay lên. Cởi áo khoác, da thịt trắng noản của Mộ Dung Tuyết dưới ánh mặt trời có vài phần sáng. Cất bước, nàng hạ bể, hưởng thụ hương vị của hoa đào, ngâm ở trong nước một hồi, nàng ghé vào bên bể để tiểu Cẩm châm nước.
Tiểu Cẩm vì chủ tử kỳ lưng, không yên lòng nhìn mành ngoại. Linh nhi cùng Chiêu nhi đứng ở sau bề, như viện tử vậy cực an tĩnh như vậy, nói cái gì đó khẳng định bị nghe được.
Lâu không nghe được tiểu Cẩm mở lời, Mộ Dung Tuyết cũng biết là chuyện gì xảy ra, lớn tiếng phân phó hai nha đầu phía ngoài: “Các ngươi lui xuống trước đi!”
“Hôm nay có chút lạnh, chủ tử có muốn chuẩn bị thêm chút nước nóng hay không?” Linh nhi cười tiến lên hỏi, khôn khéo nhìn thoáng qua Chiêu nhi, Chiêu nhi nhanh lên phụ họa, “Đúng vậy! Chủ tử, người đừng để bị lạnh.”
“Yên tâm, chủ tử các ngươi thân thể tốt, đi xuống đi!” Mộ Dung Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, nàng thích nha đầu tinh minh. Nhưng chỉ thích nha đầu đủ thông minh bên cạnh mình, mà, Linh nhi thông minh như vậy ngược lại phải để cho nàng có đề phòng.
“Vâng!” Linh nhi cùng Chiêu nhi trăm miệng một lời lên tiếng trả lời thối lui ra khỏi viện tử.
Hô…
Tiểu Cẩm như là dỡ quả cân thiên kim xuống vậy, rất lớn thở hổn hển khẩu khí, động tác vì chủ tử kỳ lưng hiển nhiên chậm lại.
“Ta biết ngươi muốn nói gì?” Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ tay của tiểu Cẩm đặt trên bờ vai mình, tại đây loại trong động sâu không thấy đáy, cẩn thận có thể vạn năm dùng thuyền.
“Chủ tử!” Tiểu Cẩm hiểu ý cười.

Mộ Dung Tuyết cũng cười, ghé vào bên cạnh bể, cười đến so với hoa đào mùa xuân ba tháng còn mỹ lệ hơn. Nhưng mắt của nàng lại hiện ra một sầu lo, ngày mai sẽ là ngày lại mặt. Nương không có khả năng không biết nữ nhi ruột thịt, chỉ mong chớ xuất hiện đường rẽ gì.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, bọn hạ nhân tướng phủ liền công việc lu bù lên, giăng đèn kết hoa, từ trên xuống dưới nhìn qua đều vẻ mặt vui vẻ. Duy chỉ có mỗ nữ nhân trong đông phòng, mất ngủ một buổi tối, gương mặt nguyên bản xinh đẹp sinh ra vài phần tiều tụy.
Mỹ phụ nhân nhìn bản thân trong gương, mày liễu mắt to, mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhìn qua mang theo vài phần xinh đẹp, biết bảo dưỡng nàng chừng năm mươi tuổi nhìn qua tựa như quý phụ ba mươi mấy tuổi. Trời sinh da thịt trắng nõn cũng không vì vòng tuổi mà lưu lại nếp nhăn, nộn trợt cho người đố kỵ.
“Di mẫu, người đang lo lắng cái gì?” Đỗ Hồng vì di mẫu chải tóc, ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng lại rõ ràng sầu lo của di mẫu.
“Mộ Dung Tuyết đặt lên chi đầu làm phượng hoàng, hôm nay lòng của di trượng ngươi hình như thay đổi, gần đây luôn luôn chạy sang chỗ tiện nhân bên kia. Hôm nay, tiểu tiện nhân có thể mê hoặc Khiếu vương, còn để Khiếu vương phong quang lại mặt, ngươi nói cuộc sống này của di mẫu…” Mỹ phụ vẻ mặt rầu rỉ nói xong ai thán một tiếng.
Đây cũng là chính thất của Mộ Dung Cuồng, La Liên Nhi nội tâm hẹp. Nghĩ tiện nhân kia nữ bằng mẫu quý, khẩu oán khí trong lòng vô pháp nuốt xuống.
Đỗ Hồng nghe xong không hoảng hốt không chậm, trên mặt hiện lên cười xinh đẹp, trong mắt cũng sát khí dạt dào. Vì di mẫu gỡ gỡ tóc dài, nàng bất dĩ vi nhiên nói rằng: “Di mẫu, người cũng không nghĩ ra? Thanh Phong biểu ca mới là tương lai đứng đầu một nhà, nữ nhi đã gả ra ngoài chính là tát nước ra ngoài. Hơn nữa, Mộ Dung Tuyết bất quá là quân cờ trong tay di trượng, chờ một ngày không dùng được, cũng một con đường chết.”
Hừ!
La Liên Nhi hừ lạnh cắn cắn môi, nhìn Đỗ Hồng trong gương, không khỏi cảm khái: “Sau này bên người Thanh Phong có ngươi, di mẫu an tâm.”
Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!

Cửa bị gõ, ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia Lâm Phúc: “Phu nhân, lão gia để người đến chính sảnh.”
“Đã biết!” La Liên Nhi vẻ mặt không vui hồi một tiếng, nhìn qua đối với người quản gia này không định gặp. Ngay cả Đỗ Hồng nghe được thanh âm của quản gia, đầu mày cũng theo nhíu lại.
Ngoài cửa, Lâm Phúc nghe được phu nhân hồi, mặt không thay đổi xoay người ly khai. Phía sau, bọn hạ nhân theo đều dùng ánh mắt sợ len lén nhìn về phía cửa phòng đang đóng.
Lúc này, Mộ Dung Cuồng đang ở đại sảnh uống trà, vị trí bên trái tiểu thiếp Mạnh Quyên ngồi, chính là thân nương của Mộ Dung Tuyết. Đã nhiều ngày Mộ Dung Cuồng đều ở đây trong phòng Mạnh Quyên ngủ lại, mới để cho La Liên Nhi ghen tuông tăng cao.
Vào cửa, thấy Mộ Dung Cuồng mặt mày hớn hở, Mạnh Quyên cũng cười theo, tâm tình La Liên Nhi thật vất vả mới điều chỉnh được lại thấp xuống. Đen mặt, nàng nặng nề mà đạp bước chân đi tới trước mặt Mạnh Quyên.
Ba ba!
Hai cái tát tai nặng nề ném trên mặt Mạnh Quyên, nàng lại mạnh mẽ níu lại hai đầu vai của Mạnh Quyên ném xuống đất: “Nữ nhân, ngươi cho là tiểu tiện nhân gả cho Khiếu vương ngươi có thể lên trời? Nói cho ngươi biết, dù cho nàng lên trời, ngươi cũng chỉ là một thiếp, thiếp hạ tiện!”
“Làm càn!” Mộ Dung Cuồng hướng về phía La Liên Nhi rống to một tiếng, cái lý trọng trọng vừa để xuống trên bàn, đứng dậy đi tới nâng dậy Mạnh Quyên trên đất.
Thấy thế, La Liên Nhi thì càng phẫn nộ, cố sức đẩy Mộ Dung Cuồng ra, như bát phụ vậy lần thứ hai tím tóc của Mạnh Quyên, nhấc tay liền muốn cho nàng hai cái tát tai nữa, lại bị Mộ Dung Cuồng trở tay đánh một cái tát.
” Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi lại vì một tiện nhân động thủ với ta, ngươi. . . Ta không sống nữa, ô ô. . .” La Liên Nhi vuốt mặt nóng bỏng, vào cửa nhiều năm như vậy, phu quân chưa hề thủ với mình, ngày hôm nay cư nhiên. . .
Nhìn ánh mắt khó có thể tin của La Liên Nhi, tay của Mộ Dung Cuồng còn đứng ở giữa không trung. Hắn vẫn luôn thích La Liên Nhi, không nghĩ tới lần này nặng tay như thế.
Ô ô. . .
La Liên Nhi vung khăn lụa, không để ý hình tượng ngồi dưới đất, chỉ vào Mạnh Quyên khóc lớn lên.
Mạnh Quyên từ trước đến nay nhát gan, nằm mơ cũng không nghĩ tới Mộ Dung Cuồng sẽ vì mình động thủ với La Liên Nhi. Mắt thấy là chiếm thượng phong, lại vẫn là bị dọa sợ đến run cả người trốn ở phía sau Mộ Dung Cuồng, thật chặt kéo lại cánh tay hắn.
Mộ Dung Cuồng nếu ra tay, thì không thể trước mặt hạ nhân mất mặt mũi. Kéo Mạnh Quyên, đem người an trí ghế trên, hắn quay đầu lại hướng Đỗ Hồng quát: “Còn không đở phu nhân dậy, dáng dấp bát phụ như vậy, nếu để cho Khiếu vương thấy chẳng phải nói một tướng gia ta đây đến nhà cũng quản không tốt, ở trước mặt hoàng thượng cáo trạng, hoàng thượng làm sao đem đại nhâm giao cho bổn tướng.”

“Vâng!” Đỗ Hồng nghe di trượng vừa nói như vậy, nào dám vì di mẫu nói.
La Liên Nhi tuy rằng mạnh mẽ, nhưng là một nữ nhân thức thân thể to lớn, hơn nữa rất rõ ràng mặt mũi của phu quân này so cái gì đều quan trọng hơn. Mắt thấy Đỗ Hồng đưa tay, nàng cũng làm như có một bậc thang, đáp tay của Đỗ Hồng đứng lên, lau nước mắt đi tới bên phải của tướng gia ngồi xuống.
“Phu nhân, là lỗi của nô tỳ, người chớ tức giận tướng gia.” Mạnh Quyên thấy La Liên Nhi còn chảy nước mắt, vẻ mặt hảo tâm tiến lên quỳ trên mặt đất bồi tội với La Liên Nhi.
Phi!
“Bớt ở chỗ này từ bi giả mèo khóc chuột, ngươi hồ ly tinh này, ta. . .” La Liên Nhi thấy Mạnh Quyên sẽ khí, giơ tay lên liền muốn cho Mạnh Quyên một bạt tai, lại bị Mộ Dung Cuồng một trừng mắt mà ngừng, ta nâng giữa không trung buông xuống, nàng hừ lạnh đem đầu chuyển hướng sang một hướng khác.
“Tiểu Quyên, ngồi xuống đi! Một hồi Tuyết nhi trở về, thấy dáng dấp mặt đầy nước mắt của ngươi, còn tưởng rằng ta đây một phu quân khi dễ ngươi.” Mộ Dung Cuồng chậm rãi nhấp một ngụm trà, lại hung hăng trừng mắt La Liên Nhi một cái, cảnh cáo nàng chớ vào lúc này chơi thứ gì nữa.
La Liên Nhi ngực cũng không phục, nhưngm đối mặt lửa giận của Mộ Dung Cuồngm nàng phải thu liễm tạm thời nuốt khẩu khí này xuốngm chờ ngày mai lại tìm cơ hội thu thập đồ đê tiện Mạnh Quyên này.
“Phúc thúc, đồ chuẩn bị thế nào?” Đưa mắt từ trên người La Liên Nhi dời, Mộ Dung Cuồng nhìn về phía Phúc thúc đứng ở cửa như đầu gỗ vậy.
Phúc thúc mặt không thay đổi đi lên trước, cung cung kính kính hành qua lễ mới đáp lời: “Hồi tướng gia, hết thảy đều chuẩn bị sắp xếp xong, tướng gia có hay không cần cùng các phu nhân cùng nhau dùng đồ ăn sáng?”
“Ân!” Mộ Dung Cuồng gật đầu, Phúc thúc khom lưng rời khỏi gian nhà.
Phúc thúc vừa lui ra ngoài, chỉ thấy Mộ Dung Đồ vội vội vàng vàng vọt vào. Chỉ thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, vết thương trên cánh tay chảy máu, vào cửa mới chạy vài bước liền té xuống đất.
“Đồ nhi, Đồ nhi ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Cuồng thấy Mộ Dung Đồ bị thương nặng như vậy, lo lắng tiến lên nâng dậy Mộ Dung Đồ, Mộ Dung Đồ muốn mở miệng, rồi lại bị hắn mở lời làm ngừng: “Người đến, trước tiễn Đồ thiếu gia về phòng, vội vàng mời đại phu tới.”
“Vâng!” Ngoài cửa tiến đến hai hạ nhân nhanh chóng đỡ Mộ Dung Đồ đi xuống.
Khuôn mặt Mộ Dung Cuồng u sầu, ngẩng đầu nhìn về phía hai nữ nhân trước mắt, dùng giọng ra lệnh nói rằng: “Ai còn dám gây phiền toái cho ta, ta sẽ cho người đó nhiều phiền toái hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play