CHƯƠNG 22: QUẢ NHIÊN CÓ MẬT ĐẠO
Editor: Luna Huang
Tiểu Bạch rất bình tĩnh kêu một tiếng.
Muốn nhét thái dương hoa vào trong tay của một người, người nọ phải còn sống, nói cách khác Tiểu Bạch là ở lúc trước khi Mẫn nhi tắt thở nhét hoa vào trong tay nàng. Nhưng, Mẫn nhi ngã xuống một khắc kia, nàng thấy rất rõ ràng, đến liên thanh cũng chưa từng từ cổ họng đi ra.
Mà, sau một khắc liền thấy người chạy, sau đó nghe được thủ vệ kêu to, nàng liền trở về gian phòng, ngay sau đó tam gia đã mang người tới rồi.
Thái dương hoa từ lúc ăn cơm xong vẫn cắm ở trong bình hoa bên giường, tốc độ nhanh như vậy lấy thái dương hoa từ trong nhà đi, không chỉ có như vậy, còn có thể để cho nàng vẫn chưa phát hiện. Suy nghĩ kỹ một chút, thời gian tiến thất bình hoa chính là không, thái dương hoa kia là trước khi bản thân tiến thất đã bị Tiểu Bạch mang đi.
Mật đạo, mật đạo trên núi giả có thể đi thông phòng của mình. Vậy, cửa ngầm của phòng mình ở địa phương nào?
Kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng kích động sờ sờ trên vách tường, vỗ vỗ.
Tiểu Bạch không giải thích được kích động của Mộ Dung Tuyết, từ bàn nhảy đến trên giường, xốc lên gối đầu của Mộ Dung Tuyết, dùng sức mài móng vuốt.
Xuy xuy xuy xuy. . .
Thanh âm ma sát vang lên bên tai, Mộ Dung Tuyết lần thứ hai dừng lại động tác, ánh mắt khác hẳn rơi ở trên giường, nhìn địa phương Tiểu Bạch mài móng vuốt, linh quang lóe lên vọt tới.
Meo meo. . .
Tiểu Bạch tựa hồ thật cao hứng lý giải của Mộ Dung Tuyết đối với mình, Mộ Dung Tuyết vừa đứng ở bên giường, nó liền từ trên giường nhảy xuống tới.
Mộ Dung Tuyết nửa điểm không do dự, xốc sàng đan lên, xao xao tấm ván gỗ, xác định phía dưới là trống không, lại lục lọi một trận bên tường tìm được cái nút cơ quan. Nhẹ nhàng vừa chuyển, cơ quan mở, một cây mộc thang xuất hiện ở trước mặt.

Quả nhiên có mật đạo!
Vẻ mặt nàng vui vẻ, nhanh chóng nhét ám khí vào trong lòng, nàng cầm lấy ngọn nến trên bàn. Hạ màn xuống, theo Tiểu Bạch vào mật đạo, từ bên trong đóng cửa lại.
Gian nhà lần thứ hai đen xuống, ngoài cửa một đạo hắc ảnh hiện lên. Từ cửa sổ tiến đến, phát hiện màn hạ xuống, người đến cho rằng Mộ Dung Tuyết ngủ, thần tốc ly khai Mộng viên, đi tới thư phòng của tam gia.
Tam gia từ Mộng viên trở về cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, cầm trong tay thái dương hoa kia, đã không biết bao nhiêu lần ngửi qua hương khí phía trên, chính là nhớ không nổi hương khí đến cùng ở địa phương nào ngửi qua.
Đặng đặng đặng!
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, lúc này người đến trực tiếp từ cửa chính chạy vào, tiến lên hai bước quỳ gối trước mặt tam gia: “Khởi bẩm tam gia, Vương phi đã ngủ, nhìn qua ngủ được rất trầm, đại khái là thân thể còn chưa khôi phục.”
“Thân thể còn chưa khôi phục?” Tam gia thầm thì trong miệng, hôm qua hỏi qua Lý Huyền, Lý Huyền cũng là nói như vậy.
Nhưng, ban nãy nhìn Mộ Dung Tuyết mặc dù có chút tái nhợt, cũng cái loại hư nhược này, thật là có chút không giống thân thể còn phát bệnh. Nàng thật sự là quá mức bình tĩnh, bình tĩnh cho người phải hoài nghi.
“Thuộc hạ còn đi dò xét mấy cô nương khác, Mẫu Đơn cùng Hương Nhứ cô nương đều trở về phòng, nhưng, Phượng Điệp cô nương một mực ở cửa đi.” Người đến càng mang trạng huống của mấy vị cô nương khác hồi báo một lần.
“Nghĩ không ra thường ngày Phượng Điệp luôn luôn đánh chửi Mẫn nhi, nhưng vẫn là chủ tớ tình thâm như vậy.” Tam gia vẫn chưa ý thức được có cái địa phương gì không đúng, phất tay một cái, người đến khom lưng lui ra ngoài.
Nửa đêm, vắng người, gió bắt đầu có chút lạnh. Nhìn chằm chằm thái dương hoa trong tay, trong miệng hắn một trận nói thầm: “Chỉ mong đây không phải là bắt đầu.”
. . .
Sáng sớm ánh rạng đông đạo thứ nhất chiếu vào vương phủ, tiểu Cẩm đứng lên. Hôm nay, nàng chưa múc nước rửa mặt cho chủ tử, mà là đi tới trước hòn giả sơn hôm qua Mẫn nhi chết.
Tối hôm qua không tìm được hung khí, vậy hung khí tổng sẽ không không cánh mà bay?

Nàng cảm thấy hung khí khẳng định ở phụ cận, nên, nàng quyết định trước khi tam gia không tìm được vật kia tìm cho ra, miễn cho hỗn đản vậy có hãm hại chủ tử đắc ý.
Lúc này, Mộ Dung Tuyết cũng sớm tỉnh, nghe được bên ngoài viện có tiếng bước chân đứng dậy xuống giường. Mở cửa phòng, thấy tiểu Cẩm tìm chút gì, nàng cất bước đi tới.
“Chủ. . . Chủ tử, người dậy rồi?” Tiểu Cẩm vỗ vỗ bùn đất trên tay, đứng dậy hướng chủ tử khom người.
“Đang tìm hung khí?” Mộ Dung Tuyết một mắt xem thấu tâm tư của tiểu Cẩm.
“Ân!” Tiểu Cẩm gật đầu, xâu hé ra cái miệng nhỏ nhắn thấp giọng nói rằng: “Nhất định là tên khốn kiếp kia muốn vu hãm chủ tử, cho nên mới cố ý giết chết Mẫn nhi ở đây.”
“Hãm hại hay không hãm hại bổn cung không biết, bổn cung tối hôm qua thấy Mẫn nhi là tiến viện tử, nàng. . .” Mộ Dung Tuyết đem chuyện đã xảy ra tối hôm qua từ đầu tới đuôi nói một lần cho tiểu Cẩm, thế nhưng chuyện Tiểu Bạch ngậm binh khí cùng mật đạo không đề cập tới.
Không phải là nàng không tin được tiểu Cẩm, chỉ là lo lắng tiểu Cẩm biết bí mật, có một ngày trải qua chịu không nổi chất vấn của cha tướng gia, sẽ đem chuyện không nên nói nói ra. Như tiểu Cẩm thân phận như vậy, đôi khi biết được càng ít càng an toàn.
“Thì ra là thế! Quả nhiên có người muốn hãm hại chủ tử.” Tiểu Cẩm nghe xong nổi giận trong bụng, thật muốn mau sớm bắt được người phía sau.
Ai. . .
Mộ Dung Tuyết thở dài một tiếng, nhìn địa phương Mẫn nhi nằm, tiến lên hai bước ngồi xổm người xuống, nhìn như vị trí thi thể trên mặt đất, kỳ thực cũng đang ngắm cái động khẩu dưới giả sơn kia. Nói vậy Tiểu Bạch tối hôm qua chính là từ nơi này tiến vào mật đạo, cũng là từ nơi này mang thái dương hoa ra, giấu hung khí đi.
Meo meo. . .
Tiểu Bạch từ trong buội hoa nhảy ra ngoài, tiểu đuôi vũ động xinh đẹp, chạy chậm đến phía sau Mộ Dung Tuyết, dùng đầu nhỏ liếm.
“Tiểu Bạch, ngươi từ nơi nào xông tới?” Tiểu Cẩm nhìn Tiểu Bạch linh hoạt không phải là mèo bình thường, tới vô ảnh đi vô tung, tối hôm qua phát sinh chuyện lớn như vậy không được xem náo nhiệt, thế nào lúc này sẽ đi ra?

Mộ Dung Tuyết ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, vuốt ve đầu nhỏ của nó, nhìn dáng dấp nũng nịu động lòng người của nó, thật muốn nhìn một chút thời gian nó đối phó địch nhân sẽ là một cái dạng gì?
“Chủ tử, mèo này thật kỳ quái.” Tiểu Cẩm nghiên đầu nhìn Tiểu Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm mặt nhăn thành một đoàn.
“Nó không phải là kỳ quái, là cơ linh. Nếu như không cơ linh lại không thể sinh tồn ở vương phủ, hơn nữa tối hôm qua không phải là nó, chỉ sợ ta còn không phát hiện được nhiều chuyện như vậy.” Khóe miệng Mộ Dung Tuyết câu dẫn ra cười tà, mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Tiểu Bạch, vì sao?” Tiểu Cẩm không giải thích được.
“Ngắm hoa nuôi mèo, ngày thảnh thơi như vậy, tự nhiên sẽ chọc cho có vài người nhìn không vừa mắt, nàng làm như vậy bất quá là muốn xả giận, nhưng không nghĩ tặng mệnh của nha đầu kia.” Mộ Dung Tuyết nghĩ đến Mẫn nhi chính là bị Phượng Điệp phái tới, bởi vì tối hôm qua ở mật thất không chỉ có thấy được rất nhiều bảo bối đáng tiền, còn thấy được thanh chủy thủ lúc đầu lúc đầu cầm trên tay.
“Hỗn đản! Các nàng quả thực vô pháp vô thiên, tiểu Cẩm đây là cùng Vương gia nói rõ, để tam gia đòi một công đạo cho chủ tử.” Tiểu Cẩm thở phì phò muốn đi tìm Vương gia, lại bị Mộ Dung Tuyết kéo lại: “Chủ tử, người có thể nào biệt khuất bản thân như vậy?”
“Đây không phải là biệt khuất, cái này gọi là nhẫn.” Mộ Dung Tuyết thả tay xuống, dừng một chút còn nói thêm: “Tối hôm qua bổn cung đều không thấy rõ hung thủ giết Mẫn nhi rốt cuộc là ai? Dù cho bổn cung thấy được, tam gia cũng không tin tưởng bổn cung, như vậy, chỉ sẽ gây phiền toái cho bổn cung.”
Tiểu Cẩm suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy chủ tử nói không sai. Rất lớn thở hắt ra, trên mặt nàng bất mãn thủy chung không có rút đi.
. . .
Một đêm, vô pháp ngủ một đêm, Phượng Điệp lật qua lật lại bất an. Thật vất vả ngủ được chính là ác mộng liên tục, luôn luôn mơ tới dáng vẻ vô tội của Mẫn nhi, chết đến bộ dáng đáng thương.
Tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh, nàng hoảng sợ thở hào hển, điên hướng về phía cửa hô to: “Băng nhi, Băng nhi ngươi chết đi nơi nào?”
Ngoài cửa hai vị nha đầu chờ nghe được tiếng quát tháo của chủ tử, đều chạy đi vào. Thấy chạm trán chạm trán ngồi ở trên giường, trong mắt đều hiện đầy khủng hoảng.
“Nô tỳ gặp qua chủ tử!” Hai người trăm miệng một lời khom người.
“Băng nhi đâu? Băng nhi nha đầu kia chết đi nơi nào?” Phượng Điệp như người điên hướng về phía nha đầu rống to hơn, không đợi hai người đáp lời chân trần rơi xuống đất, tiến lên hai nha đầu mấy bạt tai.
Hai nha đầu bị đánh khóe miệng xuất huyết, vuốt mặt ủy khuất hướng Phượng Điệp liên tục dập đầu, liên tục cầu xin tha thứ: “Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng! Băng nhi tối hôm qua tìm hiểu tin tức cho chủ tử, đến bây giờ còn chưa trở về.”
Không sai, tối hôm qua sau khi Mẫn nhi ra ngoài, Phượng Điệp phái tâm phúc Băng nhi đi theo ra ngoài. Nhưng, Phượng Điệp sau khi trở về, Băng nhi cũng chưa trở về, hiện tại một buổi tối, người cư nhiên còn chưa có trở lại.

Xú nha đầu đến cùng đi đâu? Một buổi tối cũng chưa trở lại, lẽ nào cũng giống Mẫn nhi như vậy bị người giết?
Trong lòng Phượng Điệp thầm thì, hung hăng nhìn hai nha đầu một mắt, lạnh lùng hít một hơi: “Đi múc nước đến đây, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng!” Hai nha đầu ứng tiếng, từ trong nhà bò đi ra ngoài. Nhưng nha đầu xuất môn vừa đứng dậy, đã bị Băng nhi chạy vào trước mặt chen cho ngã xuống đất.
“Làm cái gì? Mao mao táo táo, còn không đi xuống.” Hướng về phía hướng về phía hai nha đầu khác rống to hơn.
Theo thanh âm nhìn lại, Phượng Điệp thấy được Băng nhi, nàng không hỏi xanh đỏ đen trắng đi tới trước thưởng cho Băng nhi hai bạt tai, đánh cho Băng nhi có chút mạc danh kỳ diệu.
Băng nhi vô tội vuốt mặt phát đau, lúc phản ứng kịp quỳ rạp xuống đất: Chủ tử, Băng nhi ngu muội, không biết làm sai chuyện gì?”
“Đi một buổi tối cũng không thấy trở về, ngươi đi đâu?” Phượng Điệp thấy Băng nhi cũng không muốn nói dối, lúc này mới hơi chút bình tĩnh hạ cơn tức.
“Hồi chủ tử, tối hôm qua Băng nhi theo Mẫn nhi, thấy Mẫn nhi vào Mộng viên, vừa dự định vào xem đến tột cùng, đã bị người đánh ngất đi. Khi tỉnh dậy Băng nhi phát hiện mình nằm ở Tử viên, nhanh lên trở về.” Băng nhi mang nguyên do nói một lần cho chủ tử, vuốt mặt đây chính là vẻ mặt ủy khuất.
(Luna: Tử Huân có phải còn sống không? Hay là Tư Huân chết bởi tay Hương Như hoặc Mẫu Đơn?)
Mắt thấy Băng nhi vẻ mặt ủy khuất, Phượng Điệp tiến lên nâng dậy nàng: “Chủ tử quá mức nóng ruột, ủy khuất ngươi. Đến, để chủ tử nhìn.”
“Chủ tử, Băng nhi đối với người trung tâm như một, người cũng đừng đuổi Băng nhi đi mới đúng.” Băng nhi sớm thành thói quen tính tình của chủ tử, thân là cô nhi không chỗ nương tựa, thầm nghĩ cùng chủ nhân có tiền, sẽ không giống cái loại cô nương khác mệnh này bị bán vào kỹ viện là được.
Phượng Điệp cũng sẽ không vào lúc này đánh đuổi Băng nhi, bên người nàng đã không có người tín nhiệm có thể dùng. Huống hồ, Mẫn nhi thường ngày thích a dua nịnh hót, tìm niềm vui cho bản thân, nhưng lá gan lại không lớn như Băng nhi. Huống chi lần này Mẫn nhi phái ra, nàng sẽ không nghĩ tới nha đầu này có thể còn sống trở về.
“Chủ. . . Chủ tử, nghe nói Mẫn nhi. . . Mẫn nhi nàng. . . Nàng đã chết.” Băng nhi tiểu tâm dực dực hỏi, có chút sợ nhìn chủ tử.
Phượng Điệp gật đầu, mặt lộ vẻ ưu thương nói: “Nghĩ không ra Mẫn nhi nha đầu này mệnh ngắn như vậy, ta nhất định phải để cho tam gia trả cho Mẫn nhi một công đạo.”
“Băng nhi thay Mẫn nhi tỷ tỷ chủ tử chủ tử, tin tưởng Mẫn nhi tỷ tỷ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ đối với chủ tử vô cùng cảm kích.” Băng nhi học hình dạng nói chuyện của Mẫn nhi, nịnh hót chủ tử vài câu.
“Rất đau đầu, hầu hạ ta tắm rửa thay y phục.” Phượng Điệp không muốn nhiều lời, kéo thân thể mệt mỏi vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play