CHƯƠNG 19: SÁT MIÊU
Editor: Luna Huang
Tam gia đoán không sai, lúc này Mộ Dung Tuyết chỉ có thể ngây ngô ở Khiếu vương phủ, cường đại thế lực của mình, thành lập uy tín của mình.
Nhưng, muốn ngây ngô dễ, phản chính tam gia chắc chắn sẽ không đuổi nàng ra khỏi nhà. Cường đại bản thân hơn, thành lập uy tín, vậy khó khăn.
Nên như thế nào chỗ đứng ở chỗ này, có thể quét dọn phản cảm của tam gia đối với mình?
Càng nghĩ nàng mới quyết định đến cung thỉnh an hoàng hậu, tuy rằng không nói gì, nhưng cử động của nàng đã nói cho hoàng hậu, bản thân muốn chứng minh cái gì?
Mà, nàng mất đi trí nhớ lúc trước của Mộ Dung Tuyết, hiện tại biết đại thể đều là tiểu Cẩm tự nói với mình. Như vậy, lúc đó Tử Huân chết, nàng càng không có ấn tượng. Nhưng, trực giác nói cho nàng biết, Tử Huân chết không phải chỉ tranh giành tình nhân đơn giản như vậy.
Bởi vì tiểu Cẩm từng nói cho nàng biết, trước một ngày thành thân Mộ Dung Tuyết đến vương phủ tìm Tử Huân, lúc đó thấy Tử Huân quỷ quỷ túy túy vào ngày thứ hai thành thân động phòng, các nàng đi theo Tử Huân đợi vừa vặn. Không chỉ có như vậy, Tử Huân còn biết võ công, tiểu Cẩm đi vào đã bị đánh ngất, chờ sau khi tiểu Cẩm tỉnh lại, phát hiện mình cầm kỳ lân kiếm giết chết Tử Huân. Không bao lâu tam gia chạy tới.
Truyền thuyết kỳ lân kiếm từng là lúc tứ quốc còn chưa phân, là bội kiếm của hoàng đế Hoa Không Kiến. Lúc đầu quốc sư tính ra quốc chi rung chuyển, vì tránh cho quốc khố bị đoạt khoảng không, hắn mang tất cả bảo bối trong quốc khố đều giấu đi, vẽ xuất địa đồ, đem địa đồ giấu ở trong kiếm. Loạn quân tiến công, Hoa Không Kiến tự sát, kỳ lân kiếm thất tung.
Trằn trọc thiên niên, nàng cũng không vì sao thanh kiếm này đến Mộ Dung gia, hoàn thành đồ cưới của Mộ Dung Tuyết. Trước đây thời gian làm sát thủ, nàng nghe nói rất nhiều tin đồn hữu quan kỳ lân kiếm, Tử Huân chính là đi trộm kiếm, bị Mộ Dung Tuyết đã biết bí mật gì, Tử Huân vốn định diệt khẩu, không nghĩ không địch lại Mộ Dung Tuyết mới mất tính mạng.
Đúng!
Nhất định là như vậy.
Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng cũng suy nghĩ xong, nắn bóp lá cây trong tay, nhìn một chút hoa cỏ héo rũ trong viện, dưới hoàn cảnh như vậy, sợ rằng tâm tình của cũng vô pháp tốt.
“Tiểu Cẩm!” Nàng lớn tiếng kêu một tiếng.
Viện tử cư nhiên không đãng còn kém có thể nghe được tiếng vang, mà, lúc này tiểu Cẩm đang ở sương phòng cuối cùng sửa sang lại, mấy ngày nay Mộ Dung Tuyết đều ở tại nơi này.
Nghe được thanh âm của chủ tử, tiểu Cẩm đáp lời, tiểu bào ra tới cửa bên người chủ tử: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Đi tìm Lương thúc tìm mấy hạ nhân qua đây cho bổn cung, bổn cung muốn chỉnh đốn cái địa phương quỷ quái này.” Mộ Dung Tuyết mỗi chữ mỗi câu phân phó, khẩu khí nghe mang theo vài phần phẫn nộ.
Tiểu Cẩm biết chủ tử biệt khuất mấy ngày nay, cũng không dám hỏi nhiều, nghe được phân phó liền hướng viện môn chạy. Nhưng, còn chưa chờ nàng xuất môn, lại Lương thúc mang theo một đám hạ nhân đã đi tới.
Không bao lâu, Lương thúc mang theo hạ nhân đi tới viện môn, nhìn tiểu Cẩm muốn đi ra ngoài liền hỏi một câu: “Tiểu Cẩm này là muốn đi đâu a?”
Tiểu Cẩm tiến lên hai bước khom người hồi lời: “Chủ tử vừa nói để nô tỳ đi tìm người, muốn mời người phái hạ nhân qua tới bên này hỗ trợ thu thập viện tử.”
Ha hả…
Lương thúc cười cười, quay đầu lại phân phó đám người theo tới: “Nghe rõ, còn không thu thập viện tử cho chủ tử các ngươi.”
“Vâng!” Đám người nghe được phân phó của Lương thúc, đều viện tử, đi trước thỉnh an Mộ Dung Tuyết đứng ở vườn hoa đờ ra.
Mộ Dung Tuyết đối với Lương thúc đến cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, nhìn những hạ nhân này vào viện tử, cũng nhìn hiểu ý tứ của Lương thúc, vẻ mặt vui vẻ nghênh đón: “Nguyên lai là Lương thúc tới.”
Không biết vì sao Lương thúc tuy rằng không nói nhiều, nhưng mỗi lần thấy hắn, để nàng cảm thấy thập phần thân thiết. Nghe tiểu Cẩm nói, nhiều lần đều là Lương thúc cho người đưa thức ăn đồ uống đến cho các nàng, nàng đối với Lương thúc trong lòng còn có mấy phần cảm kích, càng cực kỳ tôn trọng.
“Thỉnh an nương nương!” Lương thúc cung cung kính kính chắp tay.
“Để Lương thúc phí tâm.” Mộ Dung Tuyết vẻ mặt mỉm cười, nghĩ không ra cùng bản thân thần giao cách cảm lại là một trưởng bối.
Lương thúc đang muốn mở miệng nói, đột nhiên từ trên lướt phòng lương lướt qua một thân ảnh màu trắng, thân hình mập mạp linh mẫn từ phòng lương nhảy xuống, bất thiên bất ỷ rơi vào trên vai của Lương thúc.
“Tiểu Bạch mau xuống đây!” Mộ Dung Tuyết lo lắng, Tiểu Bạch sẽ làm Lương thúc bị thương, bình thường tiểu Cẩm tới gần nó, nó cũng sẽ tràn ngập địch ý gầm nhẹ vài tiếng, huống chi là Lương thúc.
Nhiên, chuyện kỳ quái xảy ra, Tiểu Bạch không chỉ có không phát sinh tiếng hô đối với Lương thúc, trái lại thân mật liếm mặt của Lương thúc, chọc cho Lương thúc cười ha ha.
“Mèo này nhìn qua rất thích ta.” Lương thúc trơn truột bạch mao nhu thuận trơn truột, lại thuận thuận đuôi to xinh đẹp.
“Đúng vậy! Nó rất ít để người xa lạ thân cận.” Mộ Dung Tuyết thuận miệng nói rằng.
Tiểu Bạch đều là sinh ra vật tiến, làm sao sẽ?
Nghi hoặc ở trong lòng xoay quanhm Mộ Dung Tuyết đi về phía trước vài bước sờ sờ bạch maom hít một hơi thật sâum ngửi được mùi đàn hương nồng nặc trên người Lương thúc truyền đến.
Không phải là hắn!
Trên thân người đí tán phát mùi dược thảo, loại đàn hương này tuy rằng mang theo mùi hoa, nhưng cùng thảo dược hoàn toàn bất đồng.
Nhiên, Mộ Dung Tuyết tìm tòi nghiên cứu trên người trên người Lương thúc là lúc, Lương thúc cũng đã nhận ra. Vẫn duy trì bình tĩnh cười, hắn tiếp tục chơi cùng mèo con.
“Linh nhi, Chiêu nhi, tiểu Cổ, Đông tử còn không mau một chút gặp qua nương nương!” Lương thúc lấy Tiểu Bạch từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực vuốt ve bộ lông của nó, hướng về phía mấy hạ nhân cách đó không xa thét.
“Thỉnh an nương nương!” Bốn hạ nhân chạy tới, đồng thời thỉnh an Mộ Dung Tuyết.
“Đứng lên! Đứng lên! Bổn cung bên này không có quy củ nhiều như vậy, có cái gì không biết vấn tiểu Cẩm là được.” Mộ Dung Tuyết hướng tiểu Cẩm nháy mắt, tiểu Cẩm qua đây cao hứng mang người qua một bên.
“Bốn người này sau này lưu lại hầu hạ nương nương, đám người khác vì người chỉnh lý xong viện tử, lão nô còn phái những chuyện khác cho bọn hắn.” Lương thúc nói rõ ý của mình, nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt hiền lành.
Tiểu Bạch nghịch ngợm chớp chớp mắt, cặp mắt lục sắc kia đặc biệt khôn khéo nhìn Lương thúc, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết chống lại ánh mắt của Tiểu Bạch, cảm giác vật nhỏ này tựa hồ là ám chỉ cái gì/. Lại lần nữa nghi hoặc rơi vào trên người Lương thúc,”
Tựa hồ cảm giác được khôn khéo của Tiểu Bạch, Lương thúc đem Tiểu Bạch đưa đến trong tay Mộ Dung Tuyết, đó là mượn cớ nói rằng: “Nương nương, lão nô còn có chuyện cần phải xử lý, lui xuống trước đi. Nếu là có gì phân phó, người có thể để tiểu Cẩm đi tìm lão nô là được.”
“Vậy làm phiền Lương thúc rồi.” Mộ Dung Tuyết không giữ lại nhiều, mỉm cười nhìn Lương thúc rời đi, cúi đầu nhìn một chút Tiểu Bạch trong ngực.
Nghe nói, trên đời có trên đời có mèo thông linh, có chút thậm chí so với người còn thông minh. Nhìn ánh mắt của mèo con ban nãy nhìn Lương thúc, tựa hồ bản thân may mắn như đụng phải vậy.
Ha hả…
Cao hứng cười cười, nàng nhẹ nhàng mà vuốt bộ lông nhu thuận của nó, lẩm bẩm: “Tiểu Bạch a! Tiểu Bạch, nếu là ngươi thật có linh tính, giúp bổn cung tìm ra ân nhân cứu mạng kia.”
Meo meo…
Tiểu Bạch trong trẻo kêu một tiếng, thanh âm này thanh thúy không gì sánh được, tuy rằng không chấn động, lại xuyên thấu mấy tòa viện phụ cận.
Trong Điệp viên, Phượng Điệp đang ngồi ở trong đình đánh đàn, hưởng thụ giai điệu ưu mỹ, lại bị một tiếng mèo kêu này hoàn toàn phá hủy nhã hứng. Khí cấp bại phôi phất tay áo đứng lên, hét lớn một tiếng: “Người đến!”
Mẫn nhi không dám quấy rầy nhã hứng của chủ tử, vẫn đứng viện môn, ban nãy thanh mèo kêu nàng nghe được rõ ràng hơn, đang buồn bực mèo con của viện nào có thể có giọng lớn như vậy, nhất thời chưa hồi thần.
Phượng Điệp không có nửa điểm tính nhẫn nại, mấy ngày nay không chiếm được sủng ái của tam gia trong lòng vốn là đến mức hoảngm thật vất vả tạm thời quên không hài lòng nàym dùng tiếng đàn mê hoặc bản thân, không nghĩ đến đã bị mèo kêu phá hư nhã hứng. Đây lại, Mẫn nhi nửa ngày không đáp ứng, để cho nàng khí càng không chỗ thông, bước nhanh ra đình, đi tới cố sức ninh cái lỗ tai của Mẫn nhi.
“Chủ… Chủ tử tha mạng! Chủ tử tha mạng!” Mẫn nhi đau đến đau khổ cầu xin tha thứ.
“Ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi? Lần sau gọi ngươi nếu không lên tiếng trả lời, bổn tiểu thư sẽ để người cả đời này cũng không thể đáp ứng nữa.” Phượng Điệp bỏ qua thu tay, Mẫn nhi té quỵ trên đất liên tục tạ ân: “Tạ ơn chủ tử, tạ ơn chủ tử, tiểu Mẫn cũng không dám nữa.”
Hừ!
Phượng Điệp khó chịu liếc Mẫn nhi một mắt, bán híp mắt quét cửa, khẩu khí lạnh như băng hỏi: “Ngươi cũng biết vật kia là của viện tử nhà ai.”
“Hình… Hình như… Hình như là…” Tiểu Mẫn nói đầu lưỡi thắt.
“Nói!” Phượng Điệp một tiếng hét nặng.
“Là Vương phi… Không… Là con tiện nhân Mộ Dung Tuyết kia nuôi, ngày ấy nô tỳ qua đó đi tìm hiểu tin tức, vừa vặn thấy nàng ở trong sân uy mèo.” Tiểu Mẫn bị vừa hô này, nói trái lại có thứ tự không ít. Bất quá, nàng đâu biết được là mèo nhà ai, chỉ là thấy trong viện Mộ Dung Tuyết có một con, cũng chỉ có thể mang ra nói đại.
Phượng Điệp nghe xong thở hổn hển khẩu đại khí, bất mãn thầm thì trong miệng: “Thật đúng là cho rằng vị trí của Vương phi ngồi vững vàng? Có bổn tiểu thư ở, tuyệt sẽ không cho tiện nhân kia có ngày lành qua.”
Mồ hôi, từ cái trán của Tiểu Mẫn chảy xuống, nàng tiểu tâm dực dực ngẩng đầu, mắt thấy trong con ngươi chủ tử mọc lên sát khí, dự cảm khẳng định không phải chuyện tốt, một lòng nhắc tới giữa không trung.
“Cho ngươi đi làm một chuyện để bổn cô nương cao hứng, ngươi có nguyện ý?” Dụ dỗ cười, ánh mắt của Phượng Điệp di động trên người tiểu Mẫn.
Trong lòng Tiểu Mẫn tất cả đều là oán khí, trên mặt vẫn là biểu thị dáng dấp tích cực: “Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý! Chỉ cần chủ tử vui vẻ, để tiểu Cẩm đi tìm chết đều nguyện ý!”
Khóe miệng Phượng Điệp kéo một cái, nhãn thần hiện ra khinh bỉ, ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài viện, ánh mắt khinh bỉ lại bị sát khí thay thế được nói nói: “Vậy cũng không cần, ngươi chỉ cần để con mèo kia từ nay về sau tiêu thất là được.”
“Giết… Giết mèo?” Tiểu Mẫn thanh âm run, cả người thẳng nổi da gà.
Bình thường nàng tuy rằng cáo mượn oai hùm, nhưng làm chuyện gì đều là để phân phó những người ở khác. Muốn nàng tự mình động thủ đi giết mèo, liền sợ mèo không có giết chết bị thủ đoạn độc ác của Mộ Dung Tuyết chờ được, vậy khẳng định sẽ bị đánh hơn mấy chục bản.
“Nghĩ không ra ngươi đến chút can đảm này cũng không có, ai… Xem ra, ta thực sự là nhìn lầm ngươi.” Phượng Điệp nói xong mũi hừ lạnh một tiếng, đi ra viện tử.
Tiểu Mẫn ngồi dưới đất, biểu tình kia tựa như thiên kim quả cân đè xuống, phảng phất đã thấy Diêm vương gia đối với mình ngoắc tay.