CHƯƠNG 71: MUỐN NÀNG CHẾT, TOÀN DUNG MẠO CỦA LƯU LY
Editor: Luna Huang
Dạ tĩnh như tử thủy, trạng nguyên phủ, thư phòng của Vũ Thế Nhiên.
Một danh hắc y nhân mang trên mặt mặt nạ vô diện đứng chắp tay trong thư phòng, mà vốn nên là chủ nhân của tòa trạng nguyên phủ Vũ Thế Nhiên dĩ nhiên quỳ một gối xuống, quỳ gối trước mặt hắc y nhân!
Chỉ thấy Vũ Thế Nhiên đầu hơi rũ, nhất phó dáng dấp cung kính, tựa hồ hắc y nhân không nói lời nào, hắn cũng không dám nói chuyện trước.
“Trạng nguyên gia, ngươi không phải nói… Bạch Lưu Ly đã chết rồi?” Sau mặt nạ là thanh âm khàn khàn đồng thời trầm thấp của nam nhân, khàn khàn hình như căn bản không phát ra được thanh âm nào, nghe ra được thanh âm của trung niên nam nhân, lỗ mắt xuyên thấu qua trên mặt nạ mơ hồ thấy hai mắt giấu ám của nam nhân, khóe mắt có nếp nhăn sâu đậm, một đôi mắt ưng không lộ ra như ưng lợi hại, như trành con mồi nhìn chằm chằm Vũ Thế Nhiên quỳ trước mặt hắn.
Vũ Thế Nhiên nghe câu hỏi của hắc y nam nhân khàn khàn cố ý thả ngữ tốc ngữ tốc, bỗng dưng đầu cúi càng thấp hơn, thanh âm cung kính đến cơ hồ mang theo một tia vị đạo sợ hãi: “Phi thư cho đại nhân ngày ấy, nàng đích đích xác xác là chết, nhưng không nghĩ bốn ngày sau nàng sống lại xuất hiện.”
“Nga? Người chết còn có thể sống lại? Ta sống lớn như vậy, còn chưa từng nghe nói qua người đã chết còn có thể sống lại, trạng nguyên gia người đây là đang đây là đang ta sao?” Hắn y nam nhân tựa hồ không tin lời của Vũ Thế Nhiên, chỉ lạnh như băng cụp mắt nhìn hắn, “Hay là đang lừa dối chủ thượng?”
“Tiểu thần trăm triệu không dám lừa gạt chủ thượng! Tiểu thần đều nói sự thực, nếu đại nhân không tin, đại khả phái người đi hỏi mỗi người trong Tố thành, Bạch Lưu Ly mà mà phục sinh là một chuyện mọi người đều biết ——” Vũ Thế Nhiên hiển nhiên có chút sợ, luôn luôn ôn nhiên hòa hoãn thanh âm lúc này mang theo khẩn trương cùng cấp thiết, rất sợ bị hắc y nam nhân trước mắt không tin tưởng, nhiên hắn còn chưa có nói xong, liền bị hắc y nam nhân giơ tay lên cắt đứt.
“Chủ thượng cũng không có nói không tin trạng nguyên gia, chủ thượng chỉ là muốn biết, Bạch Lưu Ly là như thế nào sống lại.” Thanh âm của hắc y nam nhân lạnh lùng, phảng phất trong mắt hắn, Vũ Thế Nhiên không phải là một trạng nguyên gia người người hâm mộ, mà là một thủ hạ vi bất túc đạo, “Hy vọng có thể từ chỗ trạng nguyên gia nghe được đáp án rõ ràng, hy vọng trạng nguyên gia đừng nói cho chủ thượng nói người kỳ thực cũng không biết.”
Đầu vai của Vũ Thế Nhiên khẽ run lên, có mồ hôi rịn toát ra từ thái dương của hắn, chỉ nghe hắn tựa hồ là cố lấy dũng khí cực lớn nói: “Tiểu thần, quả thực không biết.”
“Nga?” Hắc y nam nhân tựa hồ bất mãn hết sức đáp án của Vũ Thế Nhiên, sau kho ngồi xuống ghế thái sư sau lưng, ngũ chỉ tay phải một chút một chút gõ trên bàn bên cạnh, “Trạng nguyên gia cũng không biết? Lẽ nào trạng nguyên gia muốn ta trả lời như vậy đi thuyết phục chủ thượng?”
“Không, đại nhân, tiểu thần mặc dù không biết Bạch Lưu Ly là như thế nào sống lại, thế nhưng tiểu thần xác định, nhất định là có người cứu nàng, bằng không nàng dù cho không có chết thấu cũng không có khả năng ly khai được quan tài bị đóng đinh.” Vũ Thế Nhiên nghe thanh âm hắc y nam nhân xao xao cái bàn, mồ hôi rịn ở thái dương thấm càng dày đặc.
“Vậy ý tứ trạng nguyên gia là, có người cứu nàng?” Nam nhân xao xao cái bàn tốc độ bỗng nhiên thả chậm, nhìn chằm chằm Vũ Thế Nhiên.
“Đứng vậy, đại nhân.”
“Người phương nào?” Nam nhân ngừng động tác trên tay.
“Nếu hạ thần không có đoán sai, xác nhận Vân vương gia không thể nghi ngờ.” Ngoại trừ Bách Lý Vân Tựu không chỉ có ở trước mặt mọi người bang trợ Bạch Lưu Ly đồng thời lặp đi lặp lại nhiều lần cầu thân Bạch Lưu Ly, hắn cũng không nghĩ ra người thứ hai sẽ cứu Bạch Lưu Ly tiện mệnh này.
“Vân vương gia?” Nam nhân tựa hồ nhấm nuốt lời của Vũ Thế Nhiên. Vũ Thế Nhiên nhìn lỗ mắt của hắn, lúc này nhưng không nhìn thấy thần sắc trong mắt hắn, chỉ nghe nam nhân nói, “Trạng nguyên đứng lên ngồi xuống nói đi.”
“Đa tạ đại nhân.” Vũ Thế Nhiên đứng dậy nhanh chóng xoa xoa thái dương, ngồi xuống.
“Có lẽ Hứa trạng nguyên gia nói có đạo lý, chuyện tình đã nhiều ngày, chủ thượng cũng có nghe thấy.” Nam nhân lại lần nữa động ngũ chỉ gõ nhẹ mặt bàn, “Trạng nguyên gia không có làm được chuyện bản thân nên làm, không chỉ có như vậy, hôm nay còn để Bạch Lưu Ly tìm được người trợ giúp, người nói, đây nên làm cái gì bây giờ? Trạng nguyên gia muốn ta làm sao trở lại hướng chủ thượng phục mệnh?”
Hai tay của Vũ Thế Nhiên đặt ở trên đầu gối bỗng dưng căng thẳng, rồi lại rất nhanh buông ra, cúi đầu cung kính nói: “Lần này, tiểu định sẽ không để cho chủ thượng thất vọng!”
“Ân, như vậy cũng tốt, về phần người làm như thế nào, ta không có hứng thú biết, nghĩ đến chủ thượng cũng sẽ không có hứng thú biết, bản thân người nhìn làm là được rồi.” Thanh âm khàn khàn của nam nhân bỗng nhiên trở nên thâm độc, “Nói chung, không thể để cho Bạch Lưu Ly lưu ở trên đời này, càng không thể để cho nàng gả cho Vân vương gia.”

“Vâng, tiểu thần minh bạch.” Vũ Thế Nhiên tựa thấp đầu thật sâu ninh mi, hắn muốn Bạch Lưu Ly chết, là bởi vì nàng cản đường của hắn, nhưng hắn không rõ người kia vì sao cũng nghĩ như vậy muốn mạng của Bạch Lưu Ly, chẳng lẽ là Bạch Lưu Ly phát hiện cái gì, hay là biết cái gì, đến nỗi để nàng không thể không chết, bất quá như vậy tốt, chính hợp ý hắn, có thể đạp thi thể của nàng để hắn càng cao, nhiên hắn biết, sự tình lại không như hắn nghĩ đơn giản như vậy, “Đại nhân, tiểu thần có một chuyện phải bẩm báo đại nhân.”
“Chuyện gì?” Ánh mắt của nam nhân tòng thủy chí chung chưa rời trên người của Vũ Thế Nhiên.
“Thái tử điện hạ, tựa hồ cũng muốn có được Bạch Lưu Ly, nếu là không để nàng chết không được, chỉ sợ. . .” Vũ Thế Nhiên không có nói hết lời, bởi vì hắn biết có một số việc không thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói ra, như vậy chỉ sẽ tai hại vô lợi, huống chi hắn là nói thái tử Hạ Hầu Sâm.
“Thái tử điện hạ cũng muốn có được Bạch Lưu Ly sao? Nam nhân không ngờ rằng Vũ Thế Nhiên bẩm báo là chuyện lớn liên lụy đến liên lụy đến thái tử như thế này, thanh âm khàn khàn càng khàn khàn hớn, “Mục đích ở đâu?”
“Thỉnh đại nhân tha thứ tiểu thần vô năng, vẫn chưa tra được mục đích là của thái tử điện hạ cái gì.” Đối phương là thái tử, hắn bất quá là một võ trạng nguyên vừa tễ thân quan liệt, hắn sẽ không ngu xuẩn tự tin lực lượng của chính mình có thể vượt lên trước thái tử mà có can đảm điều tra mỗi một việc của thái tử, trước mắt chuyện đầu tiên hắn cần làm là ở đứng vững chân trong quan liệt, mà không phải là tự cao tự đại.
“Bất luận mục đích của thái tử điện hạ ở đâu, nói chung không thể để Bạch Lưu Ly sống ở trên đời này, đây là mệnh lệnh của chủ thượng, phải chấp hành.” Hắc y nam nhân mõm như mệnh lệnh, sau đó mới có thoáng hòa hoãn, “Về phần điện hạ thái tử điện hạ, ta thì sẽ hướng chủ thượng bẩm báo.”
“Vậy Vân vương gia lại làm sao? Dù sao Bạch Lưu Ly hiện tại toán vị hôn thê của hắn, chủ thượng có hay không muốn đến Vân vương gia cũng ——” Vũ Thế Nhiên lại một lần nữa tự cắt đứt lời của mình, nói xong rồi lập tức cúi đầu không nhìn ánh mắt của hắc y nam nhân.
“Chỉ bằng ngươi?” Ai biết lời của Vũ Thế Nhiên mới rơi, hắc y nam nhân như nghe được thiên đại chê cười gì một dạng lãnh cười ra tiếng, tiếng cười nồng nặc miệt thị, hai mắt như ưng nhìn chằm chằm Vũ Thế Nhiên biết vâng lời, lạnh lùng nói, “Trạng nguyên gia có đôi khi vẫn là không nên tự tác thông minh cho thỏa đáng.”
Nam nhân cười nhạo để Vũ Thế Nhiên không cam lòng nắm chặt quả đấm dưới ống tay áo rộng, ngoài miệng lại chỉ dám cung kính ứng “Vâng”, chỉ nghe hắc y nam nhân lại lạnh lùng nói: “Thực lực của Vân vương gia, không phải người có thể đối phó được.”
Cũng chính vì vậy, chủ thượng mới có thể để Bạch Lưu Ly trước khi gả cho Vân vương gia phải chết, bằng không chỉ sẽ có càng nhiều tai họa.
“Vâng, tiểu thần cẩn tuân mệnh lệnh của đại nhân.” Vũ Thế Nhiên như trước cung kính lên tiếng trả lời.
Hắc y nam nhân lại một lần nữa đem Vũ Thế Nhiên chăm chú nhìn chòng chọc một lần, chậm rãi đứng lên, “Mệnh lệnh của Chủ thượng đã nhắn nhủ, ta liền không quấy rầy trạng nguyên gia nữa, cáo từ.”
Vũ Thế Nhiên lập tức đứng dậy đưa tiễn, hắc y nam nhân lại đang đi ra vài bước dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Thế Nhiên theo phía sau hắn, không nhanh không chậm hỏi: “Không biết ngày tân hôn của trạng nguyên gia qua thế nào? Công chúa còn tốt?”
Nam nhân một câu nói để biểu tình của Vũ Thế Nhiên có chút biến sắc, giữa lúc mở miệng nam nhân trước hắn một bước tiếp tục nói: “Công chúa ‘Bị bệnh liệt giường’, trạng nguyên gia ‘Dốc lòng chăm sóc’ phải không?”
“Đúng vậy.” Vũ Thế Nhiên ngẩn ra, sau đó cười cười, không hề sợ hãi cùng lo lắng, chỉ vì hắn nghe ra được trong lời nói của nam nhân có chuyện.
“Vậy liền thỉnh trạng nguyên gia tiếp tục hảo hảo ‘Chiếu cố’ công chúa đi.” Nam nhân có ý định có ý định đem hai chữ “Chiếu cố” cắn thật nặng.
“Tiểu thần sẽ.” Vũ Thế Nhiên cười đến có chút quỷ dị.
“Không cần tiễn nữa.” Hắc y nam nhân ném bốn chữ lạnh lùng xong, rất nhanh tiêu thất trong tầm mắt của Vũ Thế Nhiên, chỉ thấy phong đăng dưới hành lang mạnh động, rồi lại rất nhanh dừng lại ở an tĩnh, trước cửa thư phòng chỉ có hỏa quang cùng cái bóng ở dưới đất của Vũ Thế Nhiên, không có cái bóng của người thứ hai, càng phảng phất người thứ hai không có xuất hiện qua ở nơi này.
Sau khi nam nhân rời đi, Vũ Thế Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi ôn hòa cười quỷ dị.
Đêm kế, ngày thứ ba Bách Lý Vân Tựu trúng truy ái chi độc, cách phát đưa hắn biến thành khôi lỗi của Bạch Trân Châu thời khắc chỉ còn lại có mấy canh giờ cuối cùng.
Bạch Lưu Ly ngồi ở trên giường đằng trong phòng ở dược các, dựa lưng vào tường, thực vật vừa lúc đón gió đêm trên song đài ở đầu nàng “Ngoắc”, gió đêm luồng qua song linh phất đến trên người nàng, rối loạn sợi tóc trên vai của nàng, chỉ thấy nàng giơ tay lên đem sợi tóc trên mặt nhẹ nhàng vén sau tai, cũng không ngẩng đầu, chỉ là lẳng lặng nhìn trang sách phát hoàng trong tay, khi thì khiếp sợ, khi thì cảm thán, coi như trong sách có cái bảo tàng lớn gì vậy.

Quyển cực vật chi thư này thật đúng là bảo bối thực sự, không chỉ có ghi chép các thức binh khí, thậm chí ghi lại mỗi một phương pháp chế tạo binh khí, mỗi một bước đều phân tích đến cực kỳ rõ ràng, không chỉ có như vậy, còn hợp với đồ kỳ, quả thực tất cả thần binh lợi khí của Diệu Nguyệt đều có thể tái tạo được, chẳng qua là lấy vấn đề của tài liệu cùng vấn đề kỹ thuật công tượng mà thôi, cũng khó trách Bạch gia đem sách này cho rằng sách quý chỉ truyền cho lịch đại gia chủ, không chỉ có là chỉ truyền gia chủ, đó là đến sự tồn tại của nó cũng không thể để thế nhân biết, chỉ vì Diệu Nguyệt đủ kỳ tài, như vậy một quyển sách nếu là bị thế nhân biết, tất nhấc lên sóng to gió lớn, đến lúc đó cũng tất dẫn tới máu chảy thành sông.
Không nghĩ đễ Vũ Thế Nhiên đã biết lại chưa nghiêm túc tương kì lật xem hoàn, chỉ đem xích ngọc trong sách nói làm bảo đem sách này xem là giấy vụn, trong trí nhớ, còn nhớ rõ khi đó Bạch Lưu Ly còn mắng to Vũ Thế Nhiên một trận, mắng hắn không nhìn được hàng, cũng chính vì vậy, sách này lúc này vẫn còn ở Bạch phủ, còn ở trên tay của nàng.
Bất quá nàng chung quy không phải là linh hồn của thời cổ này, yêu kiếm cũng không có thiên phú cùng tâm sử dụng kiếm, cũng bởi vì kiếp trước thân là, cũng không quá mức rêu rao vũ khí thấy được, cùng với so sánh, nàng chung tình với ám khí nhỏ mà nhanh nhẹn hơn, có thể hủy người trong vô hình, sát nhân không tiếng động, có thể đây là bản chất trong khung sát thủ của nàng.
Trong cực vật chi thư này, có một món khác cực kỳ phù hợp tâm ý của nàng, đoán phương pháp chế với nàng mà nói cũng không khó, duy nhất khó, chính là tài liệu cần đoán chế, xuệ cương(Thép giòn), ở thời đại này phải như thế nào chế, trong sách đều không ghi chép, nàng không phải là kỳ tài đoán chế, còn làm không được trình độ mọi thứ đều thông, nàng hôm nay ở thế giới này có thể nói là người người xa lánh, nếu là muốn biết người phương nào có thể đánh có thể đánh xuệ cương, lại không biết có thể hướng ai hỏi.
Một cái tên, một cái tên ở trong đầu Bạch Lưu Ly chợt lóe lên, Bạch Lưu Ly chớp mắt chớp mắt, Bách Lý Vân Tựu?
Tựa hồ, nàng có thể nghĩ tới ngưới có thể giúp nàng, cũng chỉ có Bách Lý Vân Tựu mà thôi.
Bách Lý Vân Tựu, sao? Nghĩ đến Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly đem sách bỏ lên trên đùi, ngước mắt, tựa đầu vào bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ lá cây tròn của thực vật xanh đậm rũ xuống phát đến cái trán của nàng, Bạch Lưu Ly không khỏi giơ tay lên khẽ vuốt lá xanh rũ xuống, như có điều suy nghĩ, tối nay là mấy canh giờ cuối cùng Bách Lý Vân Tựu trúng truy ái độc, Bạch Trân Châu cũng không biết độc trong cơ thể hắn đã giải, nếu nàng thực sự yêu Bách Lý Vân Tựu, tối nay tất nhiên sẽ có điều cử động.
Bạch Lưu Ly ngồi thẳng thân, nếu là như vậy, như thế trò hay nàng không xem không được, mặc kệ nói như thế nào, hắn đã coi như là nam nhân trên danh nghĩa của nàng, nàng cũng không có rộng lượng còn mắt mở trừng trừng nhìn nam nhân của chính mình cùng nữ nhân khác lén “Hẹn hò”.
“Sa Mộc,” Một tiếng đem sách giấu kỹ dưới đáy giường, gọi Sa Mộc đang ở ngoại đường thay nàng chỉnh lý sách một tiếng.
“Tới, đại tiểu thư.” Sa Mộc nghe được thanh âm của Bạch Lưu Ly lập tức đem sách trong tay buông xuống, bước nhanh đi tới buồng trong, nhìn Bạch Lưu Ly hỏi, “Đại tiểu thư gọi nô tỳ chuyện gì?”
“Thay ta tìm xiêm y có thể di chuyện tiện lợi chútđến đây, nhìn một cái bộ trên người này, vướng chân vướng tay, có chút rườm rà.” Bạch Lưu Ly nói xong cố ý run lên ống tay áo bán rộng trên tay.
“Canh giờ đã khuya lắm rồi, đại tiểu thư đây là cònmuốn xuất môn sao?” Sa Mộc quan tâm nói.
“Ân, có việc phải đi ra ngoài một hồi, rất mau trở lại, không cần phải lo lắng, đi giúp tìm xiêm y đi, tự ta chải tóc.” Bạch Lưu Ly hướng Sa Mộc khoát tay áo, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Nói Sa Mộc không lo lắng chỉ sợ cũng là giả, nhưng nàng chung quy chỉ có thể bất an nhìn Bạch Lưu Ly một lát sau nghe lời ngầm đi tìm xiêm y, trong lòng suy nghĩ đại tiểu thư dưới mắt của Vân vương gia còn có thể sống, sẽ không có nguy hiểm gì, sẽ không sẽ không.
Bạch Lưu Ly nhìn thần tình của Sa Mộc tự nhiên biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, nhưng chỉ là bất đắc dĩ cười vẫn chưa giải thích cái gì, sau đó bắt đầu chải vuốt sợi tóc của mình, lại phát hiện lại phát hiện tóc nàng hiện nay không dài mặc kệ chải kiểu gì cũng xấu, thẳng thắn cứ như vậy rũ tự nhiên đi.
Bạch Lưu Ly thay xong xiêm y tay áo hẹp Sa Mộc mang đến, đi tới trước mộc cách tường phía bắc diện, gở xuống một bình sứ hai tấc lớn, mở lấy ra khuyên tai, đeo vào rồi xoay người đi ra buồng trong, đi ra dược các.
Một trận gió đêm phất qua, rơi xuống rơi xuống hắc sa trên mặt Bạch Lưu Ly, cùng ở sau lưng nàng Sa Mộc liền vội vàng đem hắc sa rớt xuống đất nhặt lên, đang muốn tiến lên đưa Bạch Lưu Ly, lại giương mắt trong mắt đâu còn có thân ảnh của Bạch Lưu Ly, lệnh nàng không khỏi ngẩn người.
Đại tiểu thư không đeo mạn che mặt rồi? Thương trên mặt đại tiểu thư lành chưa?
Cùng lúc đó, một đạo cái bóng màu đen từ trắc môn Bạch phủ cấp cấp lược xuất, cấp tốc hướng phương hướng của Vân vương phủ.
Còn kém một canh giờ, lẽ nào hắn tình nguyện biến thành khôi lỗi không bị khống chế tư tưởng, cũng không muốn nàng sao?

Tại sao lại như vậy? Vì sao hắn tình nguyện chọn Bạch Lưu Ly mà không chọn nàng? Rõ ràng nàng mới là người chân chính yêu hắn!
Vì sao, vì sao?
Bạch Trân Châu một đường đạp đỉnh các nhàn hướng Vân vương phủ của Bách Lý Vân Tựu bay đi, tóc đen ở trong gió liệt liệt phi dương, như đố kị trong lồng ngực nàng, rung chuyển không ngừng.
Trong Vân vương phủ, trên Ngân Ngọc hồ, một chiếc thuyền nhỏ ô mui trên mặt nước, vô nhân diêu tưởng, chỉ có một ngọn phong đăng treo đầu thuyền.
Trên thuyền nhỏ, tay Bách Lý Vân Tựu phủng trà trản, ngồi ở mũi thuyền, Thính Phong còn lại là đứng ở phía sau hắn, đem mi tâm ninh quá chặt chẽ, chặt đến tựa như không giải được, tựa như lúc này trong lòng hắn tư tự vặn.
“Gia, thực sự để nữ nhân kia vào phủ?” Thính Phong cuối cùng không hiểu của của Bách Lý Vân Tựu, “Nếu là Thính Phong đoán không sai, chính là nữ nhân kia hướng gia hạ độc.”
“Lẽ nào Thính Phong không muốn thấy thân thủ của nàng?” Bách Lý Vân Tựu đạm nói.
“Không muốn.” Mi của Thính Phong ninh chặt đến bất năng chặt.
“Độc của Phong quốc từ mười năm trước tiêu thất ở Diệu Nguyệt, không nghĩ còn có thể tái kiến, hôm nay trên đời này người biết dùng Phong quốc chi độc chỉ sợ là lác đác không có mấy lác đác không có mấy, hôm nay khó gặp, ta nghĩ Thính Phong nên cảm thấy hứng thú mới phải.” Bách Lý Vân Tựu đạm giải thích rõ.
Thính Phong cau mày không nói, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu như là lẩm bẩm: “Như vậy chẳng phải là vừa lúc, Vân vương phủ cho tới bây giờ chỉ là một địa phương hữu tiến vô xuất.”
“Đi nói cho Vọng Nguyệt, muốn chơi thế nào liền chơi thế đó.” Đem đem mặt nạ hơi nhấc lên, khẽ hớp khẽ hớp trà nóng trong ly, Thính Phong hiểu rõ, lên tiếng trả lời lui ra.
Bạch Trân Châu trăm triệu thật không ngờ, Vân vương Vân vương trong miệng người ở bên ngoài không đúng tý nào, sẽ có cơ cơ quan quan trọng sát ý trọng trọng, nàng rõ ràng bố cục của Vân vương phủ, nàng chỉ là nhất tâm muốn gặp được người nàng nhớ thương mà thôi, nhưng không ngờ nàng sẽ ở trong phủ đệ này nửa bước khó đi, đến nỗi nàng khó tránh khỏi hối hận lần trước không có chăm chú quan sát cách cục của Vân vương phủ, như vậy miễn nàng thời khắc này trắc trở.
Nhiên địa hình cách cục là chuyện nhỏ, khó đối phó chính là hắc y nữ tử lạnh như băng diện vô biểu tình trước mắt nàng, nàng tựa hồ sẽ không há mồm nói, chỉ sẽ lần lượt đem lợi kiếm mãn đái sát ý đâm về phía nàng.
Đối mặt với công kích lạnh như băng của Vọng Nguyệt, Bạch Trân Châu ứng đối chi tế tâm trạng khó tránh khỏi khiếp sợ, nàng chưa hề bên người của hắn có người thân thủ như vậy, hơn nữa còn là nữ nhân!
Một cái chớp mắt, đáy lòng Bạch Trân Châu bị đánh của Bạch Lưu Ly cùng Vọng Nguyệt đánh gần như điên cuồng, kiếm trong tay đồng dạng từng chiêu thẳng lấy mạng Vọng Nguyệt, nhãn thần phẫn hận, hận không thể đem Vọng Nguyệt loạn kiếm đâm chết mới cam tâm.
Thế nhưng, cách thời gian hắn phát độc, nàng không có thời gian ở chỗ này cùng nữ nhân lạnh như băng này hao tổn!
“Ta là tới cứu Vân vương gia.” Bạch Trân Châu vững vàng tiếp được một chiêu sắc bén của Vọng Nguyệt lạnh lùng nói, ai biết Vọng Nguyệt đúng là thờ ơ, tiếp tục phát động thế tiến công, chiêu thức càng lúc càng cứng cỏi, Bạch Trân Châu ứng phó dần dần có chút mệt, thân thủ quá mạnh mẽ!
“Nghĩ đến ngươi là của của Vân vương phủ đi, thân là ám vệ, không biết bảo hộ tính mạng của chủ nhân trọng yếu nhất sao?” Hơn mười chiêu, hô hấp của Bạch Trân Châu bắt đầu trở nên có chút gấp, chỉ nghe nàng giễu cợt nói, “Lẽ nào ngươi không biết Vân vương gia lúc này chính bản thân trúng độc người đến cứu sao?”
Chiêu số của Vọng Nguyệt không giảm, Bạch Trân Châu tâm đã gấp, thân thủ cũng không loạn, “Chỉ có ta có thể giải độc trên người của hắn, ngươi đây là muốn đem giải dược của chủ nhân ngươi cự chi thiên lý sao?”
“Không, ta chỉ ta chỉ là dựa theo phân phó của gia, cho ngươi chạy không thoát phủ đệ này mà thôi.” Vọng Nguyệt như băng lạnh hồi Bạch Trân Châu một câu, nhãn thần băng lãnh, tuy là như vậy, nhưng trong lòng thì nàng khiếp sợ thân thủ của Bạch Trân Châu, nàng nghe được hô hấp của Bạch Trân Châu có biến, nhưng Bạch Trân Châu bởi vì lòng tràn đầy khiên đều là Bách Lý Vân Tựu, đến nỗi nàng không có phát hiện tay nắm chuôi kiếm của Vọng Nguyệt bắt đầu có chút hơi run.
Đối với trả lời của Vọng Nguyệt, Bạch Trân Châu có một cái chớp mắt chinh lăng, không chỉ là bởi vì nàng cho nàng là người câm, càng là bởi vì ý tứ trong lời nói, hắn để cho nàng không ra phủ đệ này. . . Đó chính là nói, hắn muốn nàng chết ở chỗ này sao?
A, ha ha, nàng không tin! Hắn khẳng định đang chờ nàng vì hắn giải độc, dù cho hắn hận nàng hạ độc hắn, chỉ cần hắn hảo hảo mà sống, nhất định sẽ chờ nàng giải độc, tại sao sẽ trước lúc giải độc sẽ giết nàng? Không thể nào!
“Không tin phải không.” Thanh âm của Vọng Nguyệt lạnh lùng nghe không ra bất kỳ vị đạo nghi vấn nào.
“Ta giải dược là của hắn, hắn cần ta!” Bạch Trân Châu cắn răng nói, hắn là cần nàng, hắn nhất định là cần nàng!
“Phải không, vậy ngươi trước khi chết để ngươi xem một chút cần mà ngươi muốn.” Vọng Nguyệt lạnh lùng nói hết lời, đúng là thu hồi thanh kiếm, mặt không thay đổi nhìn Bạch Trân Châu một mắt, xoay người hướng Ngân Ngọc hồ bay đim “Muốn gặp gia liền đi theo ta, cho ngươi tận mắt nhìn ngươi xứng hay không.”

Một nữ nhân dám hạ độc trên người gia, không xứng đứng ở bên người gia, thậm chí ngay cả đánh vào hắc lao cũng không xứng.
Như vậy thì để cho nàng trước khi chết thống khổ một chút.
Trên Ngân Ngọc hồ, thuyền nhỏ đang từ từ tới gần bờ hồ, thuyền nhỏ gần cặp bờ thì, Bách Lý Vân Tựu chợt cầm nắp trà trản trong tay bay về phía chỗ đen sẫm trên bờ, chỉ nghe thanh âm của nắp bôi rơi xuống đất vỡ vụn vang lên, trong tầm mắt của hắn nhiều hơn một nhan sắc.
Bách Lý Vân Tựu vốn là tâm tình thường thường, nhưng ở nhìn về phía một màn nhan sắc kia thì giật mình.
Chỉ vì, lúc này Bạch Lưu Ly xuất hiện ở trước mắt hắn, trên mặt không hề che mạn che mặt, nguyên bản vết sẹo ngang dọc trên mặt nàng toàn bộ biến mất, tựa như mặt của nàng chưa hề bị bất luận cái gì thương.
Mày như thúy vũ, cơ nhược nõn nà, khí nhược u lan, vai nhược tước thành, eo nhược ước tố, tu hạng tú cảnh, thanh mâu lưu quang, liễm diễm như hoa xuân, mặt không thi phấn trang điểm lại nhan sắc như ánh bình minh ánh tuyết, quỳnh tư hoa mạo, đẹp như tranh, tóc ngắn sóng vai sóng vai nàng không ảnh hưởng chút nào đến dáng vẻ như hoa của nàng, ngược lại cho nàng thêm một phần vị đạo khả ái, vậy không bất kể nàng bất kể nàng bất luận xiêm y gì cũng sẽ ở trong mắt Bách Lý Vân Tựu bày biện ra đồng nhất loại nhan sắc noãn đạm duy nhất, đem hai gò má của nàng có chút hơi nộn hồng, nhất thời để Bách Lý Vân Tựu sửng sốt, đến nỗi Bạch Lưu Ly gọi hắn hai tiếng hắn cũng không có nghe được.
nhan sắc nhàn nhạt trên gò má nàng, gọi là hồng sắc đi, hai gò má sinh hồng, nghĩ đến phải là hồng sắc, vậy nhan sắc trên người nàng cùng hai gò má nàng không kém là bao nhiêu, vậy cũng có thể là hồng sắc đi?
Bạch Lưu Ly tự nhiên không biết sau mặt nạ Bách Lý Vân Tựu vì nàng mà thất thần, chỉ là chưa phòng Bách Lý Vân Tựu âm tình bất định, vì vậy hướng hắn khóe miệng cong cong, thật thật như một đường triều ửng đỏ, phất má hồng đào, hai gò má cười, sáng mờ nhộn nhạo, để Bách Lý Vân Tựu tựa hồ đối với nụ cười của nàng hoàn toàn không có sức đề kháng ngây người càng sâu.
Bạch Lưu Ly không có nhìn ra của của Bách Lý Vân Tựu, Thính Phong đi theo bên người Bách Lý Vân Tựu vài chục năm rõ ràng đã nhận ra hắn phân thần, không khỏi tiến lên, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng tay hắn một cái, lúc này mới gọi thần của Bách Lý Vân Tựu trở về.
“Không biết đêm khuya đêm khuya đến thăm tệ phủ có chuyện gì?” Phục hồi tinh thần lại thanh âm của Bách Lý Vân Tựu có chút bất đồng bình thản trong ngày thường, khó tránh khỏi để Thính Phong mục trừng khẩu ngốc, nguyên lai gia thấy nữ nhân xinh đẹp cũng sẽ cùng nam nhân tầm thường một dạng sẽ ngây người, nguyên lai gia cũng không phải đối với nữ nhân không có cảm giác!
Bất quá như đã nói qua, mặt của đại ác nữ cư nhiên khôi phục, hơn nữa khôi phục tốt như vậy, không chỉ có nhìn không ra bất luận cái vết tích bị thương gì, đích xác xem như là xinh đẹp, thế nhưng cách hình tượng mỹ nhân trong lòng hắn còn kém một đoạn, có lẽ là bởi vì tóc ngắn của nàng cùng một thân nam trang, không biết gia tại sao lại nhìn đến xuất thần.
(Luna: Nghĩ không ra Phong ca cũng có hình tượng nữ nhân trong lòng @@)
” Lo lắng dư độc trên người có Vương gia chưa thanh, tối nay chỉ còn vài canh giờ cuối cùng, đặc biệt đến xem, mong rằng Vương gia chớ hiềm Lưu Ly không biết cấp bậc lễ nghĩa mới tốt.” Bạch Lưu Ly nói rất là khách khí, cụp mắt nhìn tay trái của Bách Lý Vân Tựu còn đang cầm trà trản, khó có được ôn hòa nói, “Không biết tay trái của Vương gia có thể để Lưu Ly xem.”
Bạch Trân Châu lúc này phải là ở phụ cận đây, nếu là lần thứ hai thấy dáng dấp của nàng cùng Bách Lý Vân Tựu vô cùng thân thiết, nàng còn có thể hay không lần thứ hai nhịn xuống, a. . .
Bách Lý Vân Tựu đem trà trản cầm trong tay đưa cho Thính Phong, đem tay trái đưa cho Bạch Lưu Ly đứng ở bờ hồ, nhãn thần cũng nhìn về phía ở chỗ sâu trong hắc ám sau lưng nàng.
Bạch Lưu Ly đem tay phải nâng lên đổi phong đăng đổi sang tay trái, bắt tay hướng Bách Lý Vân Tựu, đầu ngón tay khó khăn lắm đụng tới mu bàn tay Bách Lý Vân Tựu thì bị hắn nắm cổ tay lôi kéo trong ngực hắn, động tác đột nhiên có thể để cước bộ của nàng không bị khống chế lảo đảo lên trước, đạp lên lên thuyền bản, cũng rơi vào trong lòng của Bách Lý Vân Tựu! Có thể để thuyền nhỏ chợt đung đưa trái phải.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa kinh ngạc, chỉ là dựa lòng của Bách Lý Vân Tựu khóe miệng gợi lên.
Không thấy bóng người, chỉ cảm thấy một đạo kiếm khí ngoan lệ bay tới, tước phong đăng cột ở đầu thuyền.
Bạch Trân Châu, tới sao? Không thể nhịn được nữa sao?
Ở đây không phải là Bạch phủ, cũng không phải ban ngày, dù cho đệ nhất giai nhân Trạch quốc ở chỗ này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng sẽ không có người biết.
Ha hả ——
Luna: Ta thấy bộ này cũng hay lắm mà sao ít nàng xem nhỉ. Hay các nàng thích thể loại tâm kế nhiều, trạch đấu cung đấu chằng chịt???
—— đề lời nói ngoài ——
Hừng đông 3 điểm 18 phân, a a a, thúc không được, hoa mắt, canh hai ở hai giờ chiều tiền dâng, thúc bả máy vi tính khiêng đáo phòng làm việc khứ, canh hai tới tựu cú vạn chữ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play