CHƯƠNG 3: AN GIA KÝ 3
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly mở mắt ra thì ngoài cửa sổ trời u ám âm u, có thanh âm ba tháp ba tháp vang lên ngoài cửa sổ, bình minh rồi? Trời mưa?
Một bên Bách Lý Vân Tựu còn đang ngủ say, nghĩ đến mấy ngày nay quá mệt mỏi, Bạch Lưu Ly muốn đến bên cửa sổ nhìn mưa rơi, bọn họ hôm nay còn phải đi ra cửa tìm xem có trạch tử có thể thuê không, năm mươi lượng bạc trong tay bọn họ có thể mua một tòa trạch tử thông thường còn kém rất xa, phi thường xa, ở khách sạn bình dân cũng không phải biện pháp, có thểm tìm được trạch tử đó chính là tốt nhất.
Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng lấy tay đặt ở thắt lưng mình xuống, đang từ từ đứng dậy, rồi lại bị tay vừa lấy ra lần thứ hai kéo nàng vào trong lòng, một lần nữa nằm xuống trong lòng Bách Lý Vân Tựu, hắn quá mệt mỏi, ngốc tử này, không có nàng bên người là thành thật ngủ không được, liền để hảo hảo ngủ một giấc mới nghĩ chuyện thuê trạch tử đi.
Bạch Lưu Ly mới đối mặt với Bách Lý Vân Tựu nằm xuống một hồi, liền phát giác không thích hợp, chỉ cảm thấy thân thể hắn nóng hổi, đó là đến hơi thở thở ra đều là nóng hổi, Bạch Lưu Ly lập tức khẽ bóp cổ tay của hắn, lại áp tay lên trán của hắn, nóng hổi vậy đủ để đốt tay để cho nàng mới vừa rồi còn cạn tiếu lúc này mặt mày hoàn toàn lạnh xuống, cũng không quản Bách Lý Vân Tựu xiết nàng chặt, đẩy cánh tay hắn ra liền lập tức xuống giường, tìm xiêm y nhanh chóng mặc vào, chỉnh tề xong thậm chí ngay cả cây lược gỗ cũng không dùng, chỉ là dùng mười ngón vuốt lên tóc vài cái, lúc này mới trở lại bên giường.
Trên giường hẹp Bách Lý Vân Tựu cũng đã ngồi dậy, nhìn Bạch Lưu Ly động tác lưu loát một mắt, chính đưa y phục trên cái giá đặt ở đầu giường, lại bị Bạch Lưu Ly đi tới bên giường kéo đi xiêm y trên tay hắn, đè vai hắn xuống hắn một lần nữa nằm trên giường hẹp, không quên dùng đệm chăn nghiêm nghiêm bọc hắn lại, về sau vén sợi tóc trên trán hắn, cúi người dán môi lên trên trán nóng hổi của hắn, giọng nói ôn nhu lại mang theo một loại vị đạo mệnh lệnh: “Ngươi nhiễm phong hàn rồi, trên người ta không có dược có thể dùng, ngân châm không thể thi, ta đi dược đường, đi một lát sẽ trở lại, ngươi nằm đi, ngủ một hồi.”
Trong hai năm qua Bạch Lưu Ly tuy rằng nói càng ngày càng nhiều, nhiên n một câu nói nàng nói cũng không dài, như lần này vậy thời gian nói một câu nói dài lại nói càng ít, trừ phi là Bách Lý Vân Tựu bị linh độc chú dằn vặt, nhiên lúc này nàng nói không chỉ có dài, trong mắt còn mang theo chút khẩn trương, nếu không có nàng chính mồm nói hắn chỉ là cảm nhiễm phong hàn, Bách Lý Vân Tựu đều phải cho rằng bên ngoài có thiên đại sự tình xảy ra.
“Phong hàn?” Thân thể của hắn luôn luôn cường tráng, còn cảm nhiễm phong hàn?
“Ân, có lẽ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.” Bạch Lưu Ly lại đang lau mồ hôi trên trán Bách Lý Vân Tựu một hồi mới đứng lên, không quên căn dặn, “Ngủ tiếp một chút đi, ta lập tức sẽ trở lại, ngươi nếu là dám lộn xộn —— tự gánh lấy hậu quả.”
Bạch Lưu Ly nói ra bốn chữ “Tự gánh lấy hậu quả” xong, khép cửa phòng lại.
Bách Lý Vân Tựu nhìn cửa phòng đã đóng lại có chút kinh ngạc, về sau đưa tay thiếp đến trên trán, vi vi nở nụ cười.

Hắn đã không phải là tiểu nhi rồi, đâu còn cần khẩn trương như vậy, bất quá phong hàn nho nhỏ mà thôi, hắn đã nhớ không rõ hắn có bao nhiêu năm không nhiễm qua phong hàn rồi, hôm nay là tâm buông lỏng, đến thân thể đều yếu đi sao?
Bách Lý Vân Tựu vẫn là ngồi dậy xuống giường, khoác xiêm y đi tới bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ đóng chặt ra.
Mưa thu rơi ướt mặt đất, đó là đến địa phương dưới mái hiên cũng không có một tấc khô, nghĩ đến trận mưa này đã rơi không ngắn, trên đường phố tuy rằng bởi vì trời mưa mà ít đi rất nhiều người đi đường, mặc dù trời u ám cho người không phân rõ canh giờ, nhưng như trước có thể nhìn thấy được chính là canh giờ náo nhiệt nhất trong một ngày.
Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên đè mi tâm, hắn luôn luôn dậy cực sớm, hôm nay là càng ngày càng muộn, đây… Không phải là dấu hiệu tốt.
Giữa lúc Bách Lý Vân Tựu xoay người ly khai bên cửa sổ, bỗng nhiên chỉ nghe dưới lầu một trận tranh cãi ầm ĩ, một người mặc trung niên mập mạp một người mặc áo choàng hạt sắc kim sắc tương biên đội mưa hừng hực đụng địa phương nhiều người, áo choàng theo hắn chạy mà động, ướt nước mưa dính vào trên người thêu đầy đồng tiền của hắn, run lên theo phì nhục cả người hắn, dáng dấp thập phần hoạt kê, phía sau hắn, còn theo ba năm gia đinh đồng dạng.
Chỉ nghe gia đinh vừa chạy vừa gọi phía sau hắn, “Lão gia người chậm chút chậm chút !”
Trung niên mập mạp tựa hồ cả người đều tản ra mùi tiền như là không có nghe được gia đinh điên cuồng gào thét phía sau hắn, chỉ liều mạng chạy đến địa phương nhiều người nhất mới dừng lại, đứng ở trong mưa thu vẻ mặt lo lắng hô: “Cầu các vị phụ lão hương thân mau cứu tiểu nữ! Nếu là cứu được tiểu nữ, Vạn mỗ, Vạn mỗ lấy số tiền lớn tạ ơn!”
Trong lúc nhất thời, dưới lầu bu đầy người, từ trên lầu nhìn xuống, mấy cây dù to dưới mưa như nấm.
Bách Lý Vân Tựu cảm thấy quá ồn, đưa tay kéo cửa sổ, lầu dưới tranh cãi ầm ĩ vẫn đang tiếp tục, xen lẫn thanh khóc cầu của trung niên nam nhân mập kia.
Thời gian Bách Lý Vân Tựu chỉ kém một đường may liền đóng chặt cửa sổ thì dừng động tác lại, cụp mắt xuyên thấu qua một đường may kia nhìn thoáng qua gương mặt của nam nhân mập đầy nước mưa nước mắt, đem cửa sổ nghiêm nghiêm đóng lại, sau đó bắt đầu mặc y phục, vốn là cầm lên ngoại bào, nhưng ở lúc khoắc lên trên cánh tay lại đem áo choàng bỏ vào trên giường, mở bao phục lấy ra bố y hắc sắc cuối mùa thu năm ngoái mặc trên người, dùng dây oản tóc thành một bó, liền rửa mặt trong nước lạnh ở đồng bồn, uống xong vài hớp trà nguội, cầm lấy mộc kiếm hắn thường dùng, kéo cửa phòng ra, đi xuống lầu.
Dưới lầu, tiểu nhị của khách sạn bình dân bị náo nhiệt bên ngoài hấp dẫn lực chú ý, cũng tham gia náo nhiệt, Bạch Lưu Ly mới vừa rồi trước khi đi giao cho hắn chiếu cố Bách Lý Vân Tựu cũng quên luôn, cũng không có chú ý tới Bách Lý Vân Tựu đi xuống lầu ra khách sạn bình dân, chỉ thấy một nam nhân cao mặc bố y hắc sắc trên đầu mang mũ sa tiến lên ứng cầu thác của nam nhân mập mạp kia, nghe xong nam nhân mập khóc nói sau một lúc quay đầu đến cửa tây.
Người góp vui tĩnh lặng một lát sau bộc phát ra .

“Đây chính là bá vương sơn phỉ sơn đến tri phủ nha môn cũng không triệt a! Hắn hắn hắn, hắn chỉ đi một mình?” Một thư sinh gầy yếu nhìn bóng lưng hắc sắc trong mưa tiệm hành tiệm viễn, có chút nói lắp.
“Ngươi cho là người người đều giống như ngươi một dạng vô dụng sao?” Có người khinh bỉ.
“Trước đừng cười, thư sinh nói là thật, man tử tây sơn này người nào dám trêu a, ai chọc sẽ hỏng luôn tám đời nhà đó!”
“Nếu không ta còn không sớm xông lên cứu người lấy tiền thù lao còn để người khác xứ đi?”
“Ngươi trước chớ ước ao như người khác xứ kia, hắn có còn mệnh trở về hay không còn là một chuyện.”
“Điều này cũng đúng, ai, tám phần mười là không trông cậy vào cứu được người ra, xin nha môn cũng không nên trông cậy vào.”
Vốn nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu đen kia nghe nói như vậy, nam nhân mập tiến lên kéo vạt áo nam nhân nói chuyện, cả người phì nhục đều khẩn trương đến run lên, đến liên thanh đều là chiến chiến, không biết là bị mưa thu đông lạnh, hay là sợ, “Ngươi, các ngươi nói cái gì? Ý của các ngươi nói là tiểu nữ cứu không được?”
“Ngươi mập mạp chết bầm này! Dám kéo xiêm y của lão tử, đừng tưởng rằng ngươi có mấy đồng tiền dơ bẩn lão tử liền sợ ngươi! Cút ngay!” Nam nhân một tay huy khai nam nhân mập, giọng nói căm giận nhưng không có ác ý, “Lão tử nói là sự thực, ngươi nhất định cũng biết chính là nha môn đứng ra cũng vô dụng, nếu không ngươi tới trên đường khóc làm gì?”
Phì nhục trên người mập mạp run lên, vẻ mặt phì nhục trắng bệch trắng bệch.
Có người nhìn hắn đáng thương lại không giống gian thương người xấu, liền nghĩ kế nghĩ kế nói: “Mập mạp, ta khuyên ngươi vẫn là đến nha môn một chuyến đi, để nha môn tổ chức điểm thanh tráng lên núi giúp ngươi cứu nữ nhi ngươi trở về, ngươi cứ như vậy ở chỗ này gọi không được mấy người, yên tâm, người của Liễu thành ta cái khác không có, có là nhiệt tâm cùng dũng khí còn kém một người tổ chức mà thôi, nhanh đi nhanh đi, để tránh khỏi trì hoãn canh giờ cứu nữ nhi ngươi.”
Nam nhân mập hiển nhiên không ngờ rằng người của Liễu thành thực sự như vậy, rõ ràng sửng sốt nhất, sau đó hướng đám bách tính ăn mặc giản dị bái một cái, xoay người cấp cấp chạy đi nha môn.
Trong đám người lại nghị luận, “Xem ra thương nhân bên ngoài tới cũng không nhất định tất cả đều là gian thương kẻ xấu.”

“Được rồi được rồi, mau về nhà chuẩn bị một chút đi, đợi nha môn tìm chúng ta lên núi cứu người.”
“Đúng đó, đừng ở chỗ này nữa, nhanh!”
Bạch Lưu Ly trở lại khách sạn bình dân nhìn thấy bách tính làm thành đàn đều tán đi, vì quan tâm Bách Lý Vân Tựu bị phong hàn, không có để ý những thứ này, thu dù giấy đem dược mua về giao cho điếm tiểu nhị hỗ trợ nấu, thuận tiện cho hắn mười đồng tiểu phí, điếm tiểu nhị vui sướng đáp ứng, vội vã đi sắc thuốc, Bạch Lưu Ly lúc này mới lên lầu.
Mà khi nàng đi vào trong phòng rỗng tuếch đâu có bóng người, sắc mặt âm trầm đến so với ngày mưa ngoài cửa sổ còn đáng sợ hơn, nhìn ngoại bào đặt lên giường một mắt, liếc mắt nhìn huyền băng kiếm được cột thật tốt, cái gì đều ở đây, duy chỉ có mộc kiếm không ở
Tay của Bạch Lưu Ly xuôi ở bên người nắm chặt rồi buông ra, nắm chặt lại vừa buông ra, cuối cùng hít sâu một hơi, cố sức mở cửa phòng, chậm rãi đi xuống lầu.
Thế nhưng, khi Bạch Lưu Ly xuống đến lầu, vẫn là nhẫn không được tức giận trong lòng lạnh lùng rống lên một tiếng, “Tiểu nhị!”
Tiểu nhị đang ở hậu viện tiên dược nghe thanh âm đáng sợ thế, tay run một cái thiếu chút nữa làm đổ dược bảo cầm trong tay, cất xong dược bảo mới vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy Bạch Lưu Ly đẹp đến dường như thiên tiên lại mang đôi mắt sắc bén có thể đâm chết người, thiếu chút nữa chân mềm, nhưng vẫn là nơm nớp lo sợ cười hỏi: “Vị này, vị nương tử này, ngươi còn có cái gì phân phó?”
Ánh mắt của Bạch Lưu Ly để tâm điếm tiểu nhị run bắn cả người, nhìn tiểu nương tử này không giống người, cảm tình cô nương xinh đẹp bên ngoài sao lại đáng sợ dử dội như vậy?
Bạch Lưu Ly tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng điếm tiểu nhị, bất quá một cái tát đánh mặt nhỏ, thấy tiểu nhị có chút chiến chiến căng căng, Bạch Lưu Ly tự biết suy nghĩ trong lòng cũng không nên đi tát người khác, liền thay đổi giọng nhàn nhạt hỏi: “Người ta dặn người chiếu cố lúc ra cửa, ngươi có thấy hắn ra khỏi khách sạn bình dân?”
“A?” Điếm tiểu nhị ngẩn người, kinh ngạc nói, “Vị quan nhân kia của tiểu nương tử không ở trong phòng sao?”
“Nếu là ở trong phòng ta còn phải hỏi ngươi sao?” Bạch Lưu Ly nỗ lực tiêu tức giận.
Điếm tiểu nhị có chút xấu hổ gãi đầu một cái, “Xin lỗi, xin lỗi a tiểu nương tử, ban nãy ta, ta quang cố náo nhiệt bên ngoài, không chú ý vị quan nhân kia của người đi xuống lầu…”
“…” Bạch Lưu Ly nhìn điếm tiểu nhị nhất phó thành thật, cũng không muốn làm khó, chỉ khoát tay áo, “Không có việc gì, mới vừa rồi dược ta bảo ngươi đun lấy ra đi.”
“A?” Điếm tiểu nhị lại sửng sốt.

Bạch Lưu Ly phiền táo mặc mặc, lại nói “Quên đi, giữ đi, trước không vội đun.”
“Ai, tốt.” Điếm tiểu nhị sờ không được ý nghĩ trong lòng của nữ nhân, chỉ có thể lại gãi gãi đầu của mình.
Bạch Lưu Ly đi tới cạnh cửa, mở dù giấy, đang muốn bước ra cánh cửa, điếm tiểu nhị chạy tới bên người nàng, có chút cẩn cẩn dực dực quan tâm hỏi: “Tiểu nương tử đây là muốn xuất môn tìm ngài vị quan nhân kia của người?”
Bạch Lưu Ly không muốn nói chuyện, tuy rằng nàng cũng không phải dự định đi ra ngoài tìm Bách Lý Vân Tựu, lại vẫn gật đầu một cái.
Điếm tiểu nhị bên này bắt đầu cằn nhằn: “Vị tiểu nương tử này, mới vừa có một phú thương lớn lên mập mạp đến trên đường đi cầu mọi người giúp hắn cứu nữ nhi hắn bị bắt lên tây sơn đó cũng đều là đạo tặc giết người không chớp mắt a, mọi người không ai dám ứng tiếng, cuối cùng là một nam nhân mặc bố y hắc sắc trên đầu mang hắc sa mạo đáp ứng, sau đó ứng với liền một thân một mình đi phương hướng tây sơn.”
Điếm tiểu nhị nói có chút kích động, cũng khẩn trương, hình như hắc y nam nhân không sợ chết trong miệng hắn là cái gì của hắn vậy, “Ta thấy… Thân hình của hắn cùng vóc người của vị quan nhân kia của tiểu nương tử có chút giống, nga nga, còn có, bên hông hắn còn có một tthanh mộc kiếm!”
“Mộc kiếm kia là cái gì a, những người ở tây sơn cũng đều đáng sợ như hổ báo sài lang một dạng.”
Đuôi lông mày của Bạch Lưu Ly run lên, giơ cao dù đi vào trong mưa, sau lưng điếm tiểu nhị vẫn còn cằn nhằn.
“Ai ai! Tiểu nương tử! Ta không nói đó chính là quan nhân của người a, người cũng đừng đi tây sơn tìm a!” Điếm tiểu nhị đứng ở cửa khách sạn hướng nàng hô, rất sợ nàng sẽ không muốn sống vọt tới tây sơn tìm nam nhân một dạng.
Bạch Lưu Ly một cước đạp phải vũng nướcm văng lên vô số bọt nước,
Tốt, rất tốt, phong hàn còn chưa lui đi học anh hùng cứu mỹ nhân!
—— đề lời nói ngoài ——
Đề cử nhất thiên làm ruộng văn 《 cẩm tú nông môn chi xung hỉ nương tử 》 văn / trường thiên vừa kêu, cầu thu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play