CHƯƠNG 1: AN GIA KÝ 1
Editor: Luna Huang
Phất Phong thành là một tòa thành giáp Trạch quốc, Liệt quốc cùng Thương quốc, khá xa Tố thành, dựa vào nước, tứ quý như xuân, mỗi ngày đều có gió nhẹ phất qua trong thành, này đây định danh là Phất Phong, mặc dù không thể so tao nhã giàu có và đông đúc như Tố thành, thế nhưng hi hi nhương nhương rất là náo nhiệt, phòng phòng lầu các cũng cùng Tố thành trầm ổn đoan trang, trái lại lả lướt tinh xảo như tiểu gia bích ngọc.
Thời gian cuối mùa xuân, Phất Phong thành vì nhân khẩu nhiều cuối Trưởng Bình nhai một nhà y quán, trên tấm biển hắc sắc khắc ba đại tự “Vân An Đường”, đồng dạng cửa gỗ hắc sắc không tính là rộng, chỉ có bốn phiến, trong ngày thường chỉ mở hai phiến, gia chi lặng yên tọa lạc tại cuối đường, nếu so với các cửa hàng lục phiến ơ những con phố khác, cực kỳ không chớp mắt.
Nhiên, tiểu y quán này ngày đầu tiên mới mở cửa, liền đưa tới đống người cực lớn vay xem, lại là vì cái gì?
Chỉ vì, ngồi ở đường xem chẩn trong y quán này, là một nữ nhân! Hơn nữa còn là một cô nương quốc sắc thiên hương đẹp như thiên tiên! Không, phụ nhân!
Từ xưa đến nay, nữ tử xuất đầu lộ diện thế nhân khinh thường, nếu không có bất đắc dĩ, không có nữ tử nào nguyện ý xuất đầu lộ diện, huống chi là đi ra kiếm bạc, nữ tử xuất đầu lộ diện thông thường đều là không bao nhiêu tiền, thế nhưng, nữ nhân luôn luôn vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trong y quán thấy thế nào cũng không như người không tiền, tại sao lại tự mình ngồi xem chẩn trong đường?
Người vây xem bắt đầu lớn mật suy đoán, nói nam nhân nàng chết, có lẽ nam nhân tê liệt bị bệnh khó lường để nàng ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, càng ngày càng nhiều người vây quanh Vân An Đường nho nhỏ này xem náo nhiệt nhìn tân kỳ, nhìn một chút, dĩ nhiên là không biết có người nói ra thứ gì không sạch sẽ, có lẽ những người này nhìn y quán không vừa măts nên mới đồn đãi như vậy, có lẽ ngay cả có tiểu nương tử nhân gia tên du thủ du thực muốn phách vương ngạnh thượng cung.
Y quán mở cửa ngày đầu tiên, liền sinh sự.
Thí dụ như, có người cười nhạt nhục nhã tiểu nương tử xem chẩn trong đường, một nương môn đi ra xem chẩn cái gì, chớ đã đánh mất mặt y giả, nhanh lên đóng cửa về nhà giúp chồng dạy con!
Lại thí dụ như, có lưu manh thực sự không quen nhìn một nữ nhân chiếm mặt tiền cửa hiệu của Trường Bình nhai, mặc dù là cuối đường tầm thường nhất, càng nhìn không vừa mắt một nữ nhân đi ra bại hoại phong tục, đá đập y quán, nói nữ nhân cũng dám lăn lộn ở Phất Phong thành?
Lại thí dụ như, có tên du thủ du thực tên du thủ du thực nhìn tiểu nương tử y quán, nói cũng không kiêng, nói, tiểu mỹ nhân, ngươi theo tiểu gia, ngày sau bảo ngươi hưởng phú quý phong lưu bất tận, còn mở y quán cái gì?

Mà tiểu nương tử đẹp như thiên tiên, mặc kệ người nào tới nói đến nháo, bất kể là đập y quán của nàng hay ngôn ngữ đùa giỡn nàng, chung thủy, trên mặt đều là nụ cười thản nhiên nhợt nhạt, tựa hồ sẽ không tức giận, bách tính vây xem trong lòng đều cảm thấy tiểu nương tử cô linh linh, một nữ tắc nhân gia muốn sống cũng không dễ dàng, hà tất làm khó một nữ tắc nhân gia như thế.
Thế nhưng trong lòng bách tính đồng tình thì đồng tình, người tìm tiểu nương tử này bọn họ cũng không dám đắc tội, nếu là xía vào nhàn sự, ngày sau tuyệt đối chịu không nổi! Vì vậy cũng chỉ có thể đồng tình tiểu nương tử ở trong lòng mà thôi.
Lý nhị tử bán mứt quả ở Trường Bình nhai còn tinh tường nhớ kỹ, ngày thứ hai y quán còn chưa mở, tất cả người ngày hôm qua đi tìm phiền toái cho tiểu nương tử đều vọt tới y quán, dáng dấp kinh khủng muôn dạng tựa như phía sau bọn họ có mãnh hổ đuổi theo, dẫn tới người vây quanh y quán chưa mở cửa nhiều hơn.
Sau đó người vây xem phát hiện, người tới không một người là không quỳ trước y quán, không phải là mặt mũi bầm dập chính là mắt lệch răng méo, một bên qùy trên mặt đất dập đầu một bên tha “Lão tổ tông tha chúng ta đi! Chúng ta cũng không dám nữa!”
Lý nhị tử nhớ rõ ràng nhất chính là nhị thiếu gia Trương gia đầu quang chiếu sáng, rõ ràng trước một ngày lưu manh này vẫn là tóc đen phiêu phiêu a, thế nào thanhf. . . Hòa thượng? Hơn nữa nhị thiếu gia lưu manh này tựa hồ là thương nặng nhất, hai bên gương mặt sưng đỏ trên mặt bánh bao lớn hồng lượng, con mắt trái sưng đến không mở ra được, khóe miệng còn bị nứt ra nửa tấc, chính ra bên ngoài sấm huyết, nếu không có xiêm y chói mắt trên người hắn, Lý nhị tử cảm giác mình không nhận ra đó chính là nhị thiếu gia lưu manh bảo tiểu nương tử y quán theo hắn về nhà.
Đây đây đây. . . Những người này một buổi tối tất cả đều chiêu tà? Trong ngày thường cũng đều tên du thủ du thực tên du thủ du thực lưu manh chỉ cao khí ngang không ai bì nổi a.
Mọi người ở đây kinh ngạc, y quán đóng chặt từ từ mở ra, vẫn là mở hai phiến cửa, tiểu nương tử tựa hồ sẽ không tức giận đứng ở trung gian, trên mặt như trước cạn tiếu như hôm qua, trước cửa người quỳ đầy đất sưng mặt sưng mũi cũng không kinh ngạc, thậm chí hỏi cũng không hỏi một câu, liền để cho bọn họ tất cả đều đến thính, nói là muốn vì bọn họ nhìn thương thế, bách tính có chút ít kinh ngạc, đều suy đoán tiểu nương tử này có đúng hay không đầu óc không dễ xài là một kẻ ngu si? Nếu không thoáng cái toàn bộ khách khí mời đám tên du thủ du thực này vào trong làm gì? Sẽ không sợ. . .?”
Chỉ là, còn không đợi bách tính tự hỏi cho ra một nguyên cớ, y quán đã khép lại trong truyền ra tiếng kêu gào như giết lợn, một tiếng tiếp theo một tiếng, liên tiếp, mỗi một nam nhân vào phòng như đồ vaạt mỗi người bị ném ra y quán, thẳng đến nam nhân cuối cùng bị ném ra, chỉ thấy tiểu nương tử vỗ vỗ tay ở cánh cửa cười tươi như hoa, còn không cười nói, tùy thời hoan nghênh các vị đến xem chẩn.
Bách tính lập tức toàn bộ chạy như điên, “Nữ, nữ yêu quái a ——”
Ngày thứ ba, Lý nhị tử bán mứt quả phát hiện mặt tiền cửa hiệu của Trường Bình nhai đều mở cửa, y quán cuối đường nhưng vẫn là đại môn đóng chặt, sau đó một hàng nha dịch tri phủ nha môn nắm quan đao bên hông vọt đến, nha dịch cầm đầu một cước đá văng đại môn đóng chặt của y quán.
Chỉ thấy trong y quán rỗng tuếch, đâu còn có nhân anhr.

Ngoài Phất Phong thành, một chiếc mã xa hắc sắc chậm rãi chạy trên quan đạo.
Bạch Lưu Ly ngồi ở trong xe ngựa, khóe miệng câu dẫn ra độ cung tự tiếu phi tiếu, nhãn thần âm trầm đến có chút đáng sợ, chỉ nghe nàng có chút nghiến răng nghiến lợi nói với Bách Lý Vân Tựu đang làm xa phu: “Bách Lý Vân Tựu, ta thế nào tựu thành nữ yêu quái?”
Dáng dấp nàng cười ha ha ngồi ở đó như một nữ yêu quái? Những người đó, ánh mắt gì? Còn có chính là ——
Bạch Lưu Ly nói, không quên trừng Bách Lý Vân Tựu tựa hồ chỉ chuyên tâm đánh xe, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu thản nhiên nói: “Từ một nơi bí mật gần đó nhìn tống sẽ thấy rõ hơn ngoài sáng, ta chỉ dùng mộc kiếm, mà thôi.”
Mà thôi? Có từng thấy người cầm một thanh mộc kiếm mãnh quất người khác thẳng đến người khác cầu xin tha thứ mới thôi sao? Có từng thấy dùng mộc côn quét người như quét rác ra ngoài sao? Hết lần này tới lần khác hắn làm điều này bách tính không nhìn thấy, cũng khó trách bách tính xem nàng là yêu quái.
Nhìn Bách Lý Vân Tựu như cũ tựa hồ sẽ không vì bất cứ chuyện gì giật mình gợn sóng, đáy lòng Bạch Lưu Ly trọng trọng thở dài.
Nàng muốn tìm một chỗ an định lại, an định lại giải hết linh chú trên mặt hắn, năm tháng lâu, muốn thanh trừ không phải là chuyện một ngày hai ngày, dù cho hai năm đều không nhất định có thể thanh trừ sạch sẽ, nên, bọn họ nhất định phải an định lại.
Bọn họ cần một gia đình yên ổn, không có khả năng vẫn luôn lang bạc kỳ hồ, nhưng Phất Phong thành đã là địa phương thứ ba từ lúc bọn họ ly khai bắc địa muốn an cư lạc nghiệp, nếu không. . .
Bạch Lưu Ly vén rèm xe lên khom người đi ra, ngồi song song Bách Lý Vân Tựu, nhìn mặt bên phải không có mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu, thay đổi trọng tâm câu chuyện cũng thay đổi giọng nói ngữ trọng tâm trường nói: “Bách Lý Vân Tựu, Phất Phong thành là chúng ta đặt chân lần thứ mấy?”
“Lần thứ ba.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt.
“Ban đêm dùng mộc kiếm đánh người khác đã ba nhóm người, cảm giác thế nào?” Bạch Lưu Ly cảm thấy, ngoại trừ trong quyền lực âm mưu quỷ kế đầu óc của ngốc tử không phải là không thông minh, thế nhưng đối với một ít việc nhỏ tầm thường, hắn tựa hồ chính là ngây ngô đến không được!

Bách Lý Vân Tựu tựa như nhớ tới cái gì mặc mặc, sau đó mới nói: “Nếu Hắc Vũ ở, tròng mắt này nó nhất định thích.”
“. . .” Bạch Lưu Ly có xung động đỡ trán, chiếu tình huống phát triển tiếp của ngốc tử này, chỉ sợ bọn họ đến sang năm đều tìm không được địa phương an cư.
Bạch Lưu Ly nhịn xung động đỡ trán xuống, lại nói: “Chúng ta bây giờ cũng không có bạc tiêu.”
Bọn họ có thể đi lâu như vậy thay đổi ba địa phương có thể an cư, tất cả đều là lúc đó ly khai bắc địa mạo hiểm trở về Tố thành một chuyến, bọn họ vốn không nên thời gian Tố thành trạm kiểm soát giữ nghiêm quan binh tầng tầng trở lại, thế nhưng ai bảo ngốc tử này nói tiền bạc của hắn đều đặt ở chiếc xe ngựa nàng ngồi lúc đầu, mà nàng sở dĩ muốn mạo hiểm như vậy, hoàn toàn là bởi vì ngốc tử nói hắn ngoại trừ lấy bổng ngân triều đình cấp trong phủ sống ra đó là tiền bạc đất phong hàng năm thượng cống. . .
Nàng suýt nữa đã quên, hắn tuy rằng có thể bày mưu nghĩ kế, nhưng thủy chung là một công tử ca cẩm y cho tới bây giờ không cần vì không có ngân lượng mà sống không nổi, nào biết đâu rằng ngày không có tiền có bao nhiêu đáng sợ.
Mà chính nàng, cũng chưa từng chánh nhi bát kinh kiếm tiền, ăn mặc chi phí của đời trước tất cả đều là tổ chức cung ứng, vì nàng chỉ cần tiếp được nhiệm vụ hoặc trị được một người, liền có thể có một khoản thù lao lớn, chưa bao giờ sẽ vì sinh hoạt phát sầu, sau khi sống lại, Bạch gia tuy rằng nghèo túng, nhưng nuôi được một phủ hạ nhân, đại tiểu thư như nàng tự nhiên nghĩ muốn cái gì đơn giản có được, lại không biết vì chuyện của dầu muối củi gạo phiền não, hôm nay ——
Hôm nay là nàng muốn cùng công tử ca đồng dạng không có khái niệm kiếm tiền sống, phối hợp này. . .
(Luna: Haha)
Vì vậy, nàng lúc đó lấy được hai ba bạc vụn trong tay hắn, quyết định mạo hiểm hồi Tố thành một chuyến, bằng không đừng nói an cư lạc nghiệp, chết đói chết lạnh ở trên đường cũng có thể.
Chỉ là tiền bạc bọn họ mạo hiểm cầm về chỉ giảm không tăng, Bạch Lưu Ly cảm thấy, không thể lại để cho Bách Lý Vân Tựu cầm mộc kiếm ban đêm đi đánh người nữa, bỏ qua chuyện bị nha môn tìm tới một bên không nói, thuê của hiện là bạc, mua đồ cũng là bạc, thuê trạch tử cũng là bạc, ăn dùng bạc, mọi thứ đều là bạc, còn hành hạ như thế, bạc của bọn họ sớm muộn sẽ hết.
Lời của Bạch Lưu Ly để Bách Lý Vân Tựu lại mặc mặc, mà lần này lại là trầm mặc đến cuối cùng, tựa hồ suy nghĩ sâu xa vấn đề gì, tựa hồ cũng không phải.
Bạch Lưu Ly lạnh mặt, hung hăng trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt, giọng nói bất thiện: “Ngốc tử, ngươi đây là muốn cho trọng thao cựu nghiệp?”
Đúng lúc này, Bách Lý Vân Tựu đột nhiên ghìm ngựa, sau đó mặt nghiêm túc đối mặt với Bạch Lưu Ly, nghiêm túc đến độ để Bạch Lưu Ly cảm thấy trên lưng có cảm giác mao mao, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu dùng giọng nói cực kỳ ngữ trọng tâm trường: “Lưu Ly, ta đều đã quyết ý cùng nàng sống ngày bình thường, vì sao lại muốn nhắc lại chuyện cũ đao liếm huyết kia, Lưu Ly nếu là cảm thấy ta làm chuyện không nên, chỉ để ý trách cứ ta là được rồi, ta sửa là được, ta ——”

“Ngừng ngừng ngừng!” Bách Lý Vân Tựu còn chưa có nói xong liền bị Bạch Lưu Ly giơ tay lên cắt đứt, cau mày nhất phó biểu tình “Đại ca cầu ngươi đừng niệm nữa”, “Chớ niệm! Như một hòa thượng!”
Không chỉ nói Không chỉ nói như nàng làm chuyện thiên lý bất dung gì, ngốc tử này, mỗi lần làm chuyện mình không nên làm ngược lại nhất phó ta ủy khuất hay ta có lý thao thao bất tuyệt với nàng, quả thực chính là hòa thượng, không, Đường Tăng!
Bạch Lưu Ly vừa nói một bên che cái lỗ tai, vén rèm xe một lần nữa chui vào trong mã xa, cách hòa thượng xa một chút, nàng không muốn dằn vặt lỗ tai của mình nữa, trước nàng vì sao sẽ không phát hiện ngốc tử này có thể nói như thế?
“Hòa thượng?” Mặt mày của Bách Lý Vân Tựu hình như có không giải thích được, sau đó tỉnh ngộ, vén màn xe sau lưng lên tiếp tục nói, “Lưu Ly hiểu lầm, đây không phải là đang niệm kinh, ta chỉ cùng Lưu Ly nói một chút đạo lý mà thôi.”
“A a a a!” Bạch Lưu Ly rốt cục không thể nhịn được nữa, phác tiến lên đây ôm lấy cổ của Bách Lý Vân Tựu hôn một lên má hắn, cười khanh khách tán dương, “Tướng công đại nhân, ngươi làm tốt lắm, làm tốt nhất! Thành tiếp theo tiếp tục đánh!”
Trên gương mặt Bách Lý Vân Tựu hiện lên phi sắc đỏ ửng, trong mắt cũng không có vẻ ngượng ngùng, ngược lại tràn đầy cạn tiếu hài lòng.
Bạch Lưu Ly buông cổ của Bách Lý Vân Tựu ra có chút cắn răng nghiến lợi hạ màn xe, Bách Lý Vân Tựu, khóe miệng vung lên độ cung nhẹ nhõm thoải mái, huy mã tiên, móng ngựa đát đát đi về phía nam, hai vết bánh xe trên quan đạo.
Bách tính vội vàng vào thành nhìn thấy một màn thở dài bình luận, đồi phong bại tục, không biết cảm thấy thẹn, thế phong nhật hạ a!
—— đề lời nói ngoài ——
Chuẩn Vương phi của cách gọi tựa như sắp là con dâu, sắp là con rể như vậy của cách gọi, không phải nói Vân Tựu là cái gì chuẩn vương, cái này rất khó lý giải?
Luna: Ám Nguyệt thượng gọi Bạch Lưu Ly là Chuẩn Vương phi, thế nhưng ta chỉ edit là Vương phi thôi.
XIN LỖI CÁC NÀNG NHÉ, LÚC CHUYỂN SV TA UP THIẾU PHẦN HẬU ĐỌC, MỚI PHÁT HIỆN NÊN GIỜ BÙ ĐÂY

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play