CHƯƠNG 138: ĐẠI HÔN, CÕNG NÀNG MỘT ĐỜI
Editor: Luna Huang
Nằm ở trên giường hẹp mềm mại nhìn hồng quang chập chờn trên giấy của cửa sổ, Bạch Lưu Ly mặc dù giác thân thể uể oải, nhưng trong lòng không có nửa điểm ủ rũ, chỉ khinh từ từ nhắm hai mắt.
Một đường từ mãng hoang chi lâm chạy về Tố thành, thời khắc cảnh giác đâm sau lưng không nói, còn phải thời khắc chú ý trạng huống thân thể của Bách Lý Vân Tựu, đến nỗi nàng tựa hồ hồi lâu cũng không có thể như giờ phút này lẳng lặng nằm suy nghĩ vấn đề.
Mặc dù nàng biết thời khắc này sóng ngầm của Tố thành bắt đầu khởi động mưa gió sắp đến, nhiên tối nay có lẽ là một đoạn thời gian rất dài khó được bình tĩnh, mà một đêm tuyết bình tĩnh, chính là thời gian lý thanh chuyện tình cùng vấn đề chưa làm.
Chỉ là, mỗi khi vừa nghĩ tới tâm của Bách Lý Vân Tựu kém chút nữa là bị thương, nàng liền luôn luôn mơ hồ cảm thấy nghĩ mà sợ, thân là sát thủ nhiều năm như vậy, nàng còn thật là lần đầu tiên hiểu rõ tư vị nghĩ mà sợ.
Mà Mục Trì sở dĩ ở mãng hoang chi lâm, nếu nàng không có đoán sai, nghĩ đến chắc cũng là bị Hạ Hầu Nghĩa chi mệnh, nếu không có như vậy, Tào Quế nhìn thấy hắn thì sẽ không mong đợi Mục Trì sẽ cứu hắn, nhiên, Mục Trì cũng giết hắn, Mục Trì làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn phản Hạ Hầu Nghĩa, như vậy Mục gia hôm nay thành hung thủ sát hại Tiêu An Tâm mà bị phong, tra Mục gia làm vậy là dự định gì?
Theo Bách Lý Vân Tựu nói, đoạn đường đến Ngô thành, thẩm đạc quan đi theo hắn là Bạch Trân Châu, mà Tiêu An Tâm còn lại là Mục Chiểu, thân thủ của Mục Chiểu nàng gặp qua, có thể nói thượng thừa, nhiên thân thủ của Tiêu An Tâm nàng cũng gặp qua, một tiêu khúc liền có thể sát nhân vô hình, bởi vậy có thể thấy được, thân thủ của Tiêu An Tâm chưa chắc dưới Mục Chiểu, nàng chưa phát giác ra Mục Chiểu sẽ có phần thắng có thể giết Tiêu An Tâm, chứng minh Tiêu An Tâm bị Mục Chiểu giết chết chỉ có nữ tử tên là Quân Mi kia, nàng là người của Tiêu gia, trong này, lại có bao nhiêu chuyện không muốn người biết lại không thể để người biết.
Bất quá hôm nay cục diện Mục gia bị giam đã thành, nếu thật là Mục Chiểu giết Tiêu An Tâm bỏ chạy, như vậy, mục đích của Mục gia là cái gì?
Mà mục đích của Mục Chiểu, tiếp cận Bách Lý Vân Tựu là cái gì? Lấy thông minh của Bách Lý Vân Tựu, không có khả năng không biết Mục Chiểu trong ngoài không đồng nhất, vậy nguyên nhân Bách Lý Vân Tựu như cũ xem hắn là bằng hữu là cái gì?
Về phần Mục Trì, hắn đúng là biết thân phận chân thật của Bách Lý Vân Tựu? Như vậy, Hạ Hầu Nghĩa có phải cũng biết hay không? Mà nguyên nhân bọn họ nếu muốn giết Bách Lý Vân Tựu, là nhất trí? Hay mỗi người tự có có nguyên nhân?
Thân phận chân thật của Bách Lý Vân Tựu… Hắn cùng với nàng nói việc của U Đô, đây liền chứng minh hắn không có phủ nhận lời của Mục Trì, hắn đúng là huyết mạch U Đô duy nhất còn sót lại trên đời, Mục Trì gọi hắn là —— vương của U Đô?
Vương của U Đô… Bách Lý Vân Tựu tự có nói qua, chí cao vương giả của U Đô, ngoại trừ chính mình có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chim bay cá nhảy, càng có bản lĩnh điều lệnh chim bay cá nhảy, thậm chí còn có… Thiên nhãn.
Hắn mới có thể cùng hải đông thanh vương giả không trung của phương bắc hắc sắc, hắn mới có thể đạm nhiên nói chuyện với lang vương tuyết trắng của mãng hoang chi lâm, người có thể cùng chim bay cá nhảy kết giao bằng hữu ở trong mắt nàng chẳng có gì lạ, nàng đến nay vẫn cảm giác có chút không thể tin tưởng là, ánh mắt của hắn, mắt phải lục sắc như u quang của địa ngục.
Đó chính là thiên nhãn vương giả U Đô mới có? Tự có thiên nhãn, chính là có thể thấy… Cảnh tượng như vậy?
Bạch Lưu Ly chậm rãi giơ tay lên, không có mở mắt ra, chỉ là đưa tay nhẹ che ở con mắt trái của mình, như là cảm thụ cảm giác của Bách Lý Vân Tựu, tay che trên mắt trái là có chút nhẹ nhàng mà run.
Nếu không có nàng tận mắt nhìn thấy, nàng chỉ sợ cho đến đời này cũng chết đi, nàng không có cách nào để cho mình tin tưởng thần, có thể thần một mực tồn tại trên đời này, chỉ là nhân tâm tin hay không mà thôi, mắt thấy là thật tin, mà nàng, đích đích xác xác mắt thấy rồi.
Nếu nói đó là thiên nhãn? Vì sao để cho nàng, mơ hồ cảm thấy đau lòng.
Tay của Bạch Lưu Ly che ở con mắt trái chậm rãi tăng lực, ngũ chỉ móng tay dần dần khảm nhập trong da thịt chung quanh viền mắt, nàng nhìn thấy nữ nhân mông lung mờ ảo, là oán linh, là mỗi một buổi tối đều gặp phải oán U Đô trong tầm mắt của Bách Lý Vân Tựu, bởi vì oán hận mà chậm chạp không chịu ly khai nhân thế, mỗi đêm mỗi đêm xuất hiện ở trước mắt hắn, dù cho các nàng không có tiếng khóc ô ô, cũng có thể cho người dự đoán được năm đó U Đô là thảm liệt bực nào, để tâm kẻ khác không khỏi khó chịu, khó chịu đến gần như hít thở không thông.
Nàng ít thấy các nàng còn không có dũng khí lao thẳng đến đặt tay lên mắt trái của hắn, mà hắn cũng mỗi ngày thấy, đồng thời máu trong cơ thể hắn là của người U Đô, hắn lại là như thế nào tự xử? Hắn lại là… Làm sao trôi qua mỗi ngày mỗi đêm?
Bách Lý…. Vân Tựu…
Phân nửa máu trong cơ thể hắn là của U Đô, nàng đã không nghi vấn, cũng không quá mức kinh ngạc, nếu là người nàng đã nhận định, mặc kệ hắn là yêu là ma hay quỷ, nàng cũng sẽ không rời hắn mà đi khí hắn không để ý, nhiên nàng không biết, trong cơ thể hắn chảy nửa phần máu kia, có phải là cốt nhục của Vân lão Vương gia hay không?
Càng nghĩ, Bạch Lưu Ly càng cảm thấy có chút hỗn độn trong lồng ngực, đầu có chút đau, luôn cảm thấy hôm nay sóng ngầm của Tố thành cuộn trào mãnh liệt, tựa hồ có lẽ là chuyện trước đây cũng đã là trong kế hoạch, chuyện này dính dấp tam đại quốc của Diệu Nguyệt, thậm chí, dính dấp U Đô đã không còn tồn tại nữa, dính dấp đến Bách Lý Vân Tựu.
Thiếu chủ… Ngươi tỉnh tỉnh a, ngươi còn phải dẫn chúng ta trở về… Ngươi không thể ngủ…
Thiếu chủ, đừng quên chuyện ngươi cần làm…
Trong đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lệnh tâm đau, đây là, đêm đó ở mãng hoang chi lâm, nàng đưa tay đặt tới trên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu nghe được lời đám oán linh nói với hắn, đừng quên chuyện hắn cần làm…mang các nàng…trở về?
Mang các nàng trở về?
Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy tim của mình chợt đập mạnh, thoáng như bị làm kinh sợ bỗng dưng mở mắt ra ngồi dậy!
Lọt vào trong tầm mắt, dĩ nhiên là nắng sớm có chút gai mắt, lệnh nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra trong nháy mắt đó nheo lại, trời đã sáng?
“Đại tiểu thư người tỉnh?” Bên tai, truyền đến thanh âm cung kính lại khó nén vui thích của Sa Mộc.

Bạch Lưu Ly buông tay che ở mắt trái xuống, xoay mặt ngước mắt nhìn về phía Sa Mộc cầm đồng bồn đi tới, “Nô tỳ chỉ là trước đem nước rửa mặt đến, để đại tiểu thư tỉnh lại liền có thể dùng, nô tỳ cũng không phải là muốn quẫy nhiễu đại tiểu thư nghỉ ngơi.”
“Không có gì, ta sớm tỉnh.” Bạch Lưu Ly giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy tâm nhảy thình thịch, “Nếu vậy thì để xuống đi.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Có lẽ là vui mừng trong phủ lây Sa Mộcm chỉ thấy mặt mày nàng luôn luôn vui mừng, nhìn Bạch Lưu Ly không có tức giận, lại nói, “Đại tiểu thư tỉnh thật đúng lúc, nô tỳ lo lắng hôm nay nếu như ngủ say sẽ không tốt, thế nhưng đại tiểu thư mấy ngày nay nhất định là cực kỳ mệt mỏi, nên cần nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”
Sa Mộc quan tâm nói, vừa đi đến bỏ đồng bồn lên giá, sau đó đi tới bên giường, “Nô tỳ hầu đại tiểu thư đứng dậy.”
Chỉ là, khi Sa Mộc thấy mặt của Bạch Lưu Ly, ánh mắt lại trừng to, trong mắt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng, đó là đến thanh âm ra miệng cũng to, “Đại tiểu thư người, xung quanh con mắt trái của người có máu động? Sắc mặt của người thật không tốt, có đúng hay không khó chịu? Có đúng hay không đêm qua ngủ không được ngon giấc?”
“Cái này, cái này sao được, hôm nay là ngày lành của đại tiểu thư. Đại tiểu thư người chờ nô tỳ một chút, nô tỳ đi tìm Thính Phong công tử!” Còn không đợi Bạch Lưu Ly chen vào nói, Sa Mộc liền vẻ mặt lo lắng chạy, hình như là có bao nhiêu điềm xấu xảy ra, liền sợ làm lỡ ngày lành của Bạch Lưu Ly.
Sắc mặt của nàng thật không tốt sao? Đáng giá Sa Mộc nha đầu ngạc nhiên như thế? Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng đặng đặng đặng của Sa Mộc chạy đi, Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ cười cười, xốc đệm chăn trên người xuống giường, đi tới trước bàn trang điểm.
Nhìn sắc mặt trong gương đồng quả thật có chút không tốt, Bạch Lưu Ly càng bất đắc dĩ, bất quá là xung quanh con mắt trái có dấu móng tay, viền mắt có chút thanh ô mà thôi, dấu móng tay sau này sẽ mất, về phần sắc mặt, đắp son phấn là được, đâu cần ngạc nhiên như vậy.
Không lâu sau, chỉ thấy Ám Nguyệt hấp tấp chạy tới, ở ngoài cửa truyền báo một tiếng còn không chờ Bạch Lưu Ly đáp ứng liền vọt tới trong phòng, nhìn Bạch Lưu Ly nghiêm túc một mắt liền vô cùng lo lắng nói: “Vương phi, ta nghe lời tiểu nha đầu của ngươi nói nói ngươi có đại sự xảy ra! Khó mà làm được a, ngươi nếu như xảy ra chuyện, gia sẽ lột da toàn bộ chúng ta! Ngươi người khó chịu chỗ nào đau chỗ nào?”
“Ha ha, để Ám Nguyệt cô nương hốt hoảng, ta trước tiên ở nơi này thay Sa Mộc hướng Ám Nguyệt cô nương bồi một không phải, không có chuyện gì, bất quá là đêm qua ngủ không ngon mà thôi.” Ám Nguyệt hấp tấp để Bạch Lưu Ly có chút bật cười, những người này, nghĩ đến trong ngày thường Bách Lý Vân Tựu không có nghiêm khắt ngược lại còn đối với các nàng rất tốt, bằng không thân là giới thuộc hạ, sao có thể lấy từ “Ta” để xưng.
“Ngủ không ngon?” Ám Nguyệt nắm cằm lúc này mới chăm chú quan sát Bạch Lưu Ly, tiện đà sắc mặt ngưng trọng gật đầu, “Hình như cũng đúng, Vương phi, thế nhưng nơi này là giường khó chịu? Nhìn sắc mặt ngươi không tốt như thế, có cần thỉnh đại phu hay không? Hay là cần gia tới xem một chút?”
“Ta còn không có mảnh mai kim quý như thế, không có chuyện gì, ta đây để Sa Mộc hầu hạ là được, Ám Nguyệt cô nương vội vàng đi làm việc trước đi.”
Ai biết Ám Nguyệt lại nghiêm túc lắc đầu, nhất phó đánh chết cũng không đi, “Không được, ta không thể đi, ta lo lắng tiểu nha đầu kia của ngươi một người hầu hạ, nếu như nàng không giúp được giờ lành sắp đến thì phải làm sao?”
“Vậy không biết Ám Nguyệt cô nương đối với son phấn còn quen thuộc? Ta từ nhỏ ít loay hoay mấy thứ này, cũng không lớn làm sao với những son phấn này.” Nếu thật muốn nói dùng son phấn để che đậy sắc mặt thanh bạch, nàng thật đúng là không biết.
“Vương phi đây liền không đúng rồi, trông mặt mà bắt hình dong a? Đừng nhìn ta như thế… Ân…Dạ Dạ nói ta là một lão đại thô không có nữ nhân dạng, nhưng khi bắt đầu để Dạ Dạ thích, ta còn cố ý học mấy thứ này, bảo chứng so với tiểu nha đầu của ngươi cường hơn trăm lần, được, giao cho ta đi, bảo chứng cho gia một tân nương tử thật xinh đẹp.” Ám Nguyệt hơi nâng cằm lên, vẻ mặt tự tin vỗ vỗ ngực của mình.
Biết được Ám Nguyệt cũng không phải là một người câu nghi, Bạch Lưu Ly liền cho dù nàng nói cái gì liền nói cái đó, như vậy cũng tốt, không dáng vẻ kệch cỡm, cũng không phải kẻ khác chán ghét, “Đã như vậy, vậy làm phiền Ám Nguyệt cô nương, về phần người Ám Nguyệt cô nương thích, ta nghĩ hắn định cũng sẽ thích Ám Nguyệt cô nương mới đúng.”
“Dạ Dạ a…” Vừa nói đến Ám Dạ, mặt của Ám Nguyệt liền có chút suy sụp, đem đồ đặt ở trước bàn trang điểm dời dời, giật lại cự ly với bàn trang điểm, có chút nổi giận nói, “Dạ Dạ tựa như một tảng đá thối tảng đá hỏng mềm cứng không ăn, bình thường xa xa thấy ta liền trốn đi, ai ai ai, hôm nay ngày lành câ gia cùng Vương phi, không nói tên Dạ Dạ mất hứng kia, Vương phi trước lau mặt, tới chỗ này ngồi.”
“Làm phiền Ám Nguyệt cô nương rồi.”
“Vương phi, chớ một cô nương dài một cô nương ngắn, cùng gia một dạng gọi Ám Nguyệt là được rồi, Vân vương phủ ta cũng không chú ý nhiều như vậy.” Ám Nguyệt có chút bất đắc dĩ khoát tay áo, đứng ở trước mặt Bạch Lưu Ly bắt đầu chăm chú quan sát mặt của nàng, nhãn thần chuyển qua hồng ấn thật nhỏ chung quanh con mắt trái của nàng không khỏi cau mày nói, “Những thứ hồng ấn này chung quanh con mắt trái của Vương phi, thế nhưng là ngươi tự mình làm?”
Còn không đợi Bạch Lưu Ly nói, Ám Nguyệt liền nặng nề mà thở dài, “Gia đã từng cũng luôn luôn như vậy, tự làm tổn thương con mắt trái của mình.”
“…?” Luôn luôn, tổn thương bản thân? Bách Lý Vân Tựu…
“Ta tại sao lại nói chuyện không nên nói.” Nhìn nhìn Bạch Lưu Ly chỉ là có chút xuất thần, thở dài một hơi đồng thời tự thưởng cho mình một cái tát, “Không nói những thứ này, chúng ta phải nắm bắt chút, nếu lỡ giờ lành thì không tốt.”
Khi Sa Mộc trở về, Ám Nguyệt đang giúp Bạch Lưu Ly phủ son phấn, nhìn Bạch Lưu Ly không có mang bất kỳ dị dạng khó chịu nào, liền ở một bên an tĩnh đợi phân phó, không dám tiến lên quấy rối.
Một canh giờ trôi qua, tại đây một canh giờ, trong mắt của Sa Mộc từng điểm từng điểm kinh diễm, nàng biết đại tiểu thư nàng phục vụ rất đẹp, lại không biết, đại tiểu thư lại có thể xinh đẹp như vậy, đẹp đến tựa như một tiên tử, không, đến tiên tử đều so ra kém đại tiểu thư thời khắc này.
Kho Ám Nguyệt trợ thủ Sa Mộc thối lui vài bước nhìn Bạch Lưu Ly, đúng là chấn kinh đến thật lâu chưa hồi được thần, đừng nói là nàng, đó là một thân trang phục của Bạch Lưu Ly đều là do Ám Nguyệt nàng xử lý cũng xuất thần.
Lúc này Bạch Lưu Ly, bỏ đi nam trang mặc nhiều nắm, tóc ngắn quá vai của nàng không biết Ám Nguyệt dùng phương pháp gì, đúng là oản thành mã kế thật cao, trên búi tóc dán kim điền tế hoa, quỳ phượng kim bộ cắm ở tóc của nàng, hai cánh đại triển, phần đuôi quỳ phượng thật dài dựa nghiêng ở trên trán trái của nàng, theo mỗi một cái động tác của nàng mà nhẹ nhàng đong đưa, để chu sa ở mi tâm của nàng dục dục sinh tư.
Quỳ phượng tầng bảy trên người, phảng phất là đặc biệt vì nàng lượng thân mà làm, để dáng người mơ hồ mạn diệu của nàng càng thêm cao quý, hắc trù kim văn ở đại lưng buột hông phảng phất dịu dàng, làn váy thật dài trên mặt đất, như một đóa mẫu đơn nở rộ, mà nàng, đó là nhụy hoa mê người.
Xa mà ngắm, như ánh bình minh, cận mà nhìn, như hoa sen dưới nước, thắt lưng hẹp, vai như gọt đẹo, duyên tiên tú hạng, hạo chất lộ ra, dung mạo vô gia, duyên hoa phất ngự, vân kế nga nga, tu mi đẹp. Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, đôi mắt thiện lãi, má lúm đồng tiền thừa quyền, côi tư tươi đẹp dật, nghi tĩnh thể rỗi rãnh, phi la y chi thôi sán hề, nhị dao bích chi hoa cư, mang kim thúy đứng đầu sức, chuế minh châu dĩ diệu khu.
(Luna: Đoạn này ta thực sự bó tay, dịch không nỗi =.= mọi người thông cảm nha túm lại là đẹp đến trên trời có dưới đất không có)
Mặc dù nàng chỉ là lẳng lặng đứng ở xa, cũng đã là nhu tình, đẹp đến không thể tả, lệnh Ám Nguyệt cùng Sa Mộc đều là nữ nhân cũng bị kinh diễm đến ngưng thần nín hơi.

Thật là… Quá đẹp… Các nàng chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như thế…
Kinh diễm của Ám Nguyệt so với Sa Mộc càng sâu, nhìn Bạch Lưu Ly suýt nữa chảy nước miếng, “Oa, Vương phi, ngươi thực sự là quá đẹp, ta đã thấy nữ nhân cũng không ít, còn chưa thấy qua có người xinh đẹp như ngươi vậy, gia hưởng diễm phúc!”
Nhắm ngay Vương phi trong ngày thường cùng nàng không có gì khác biệt a, chính là mắt so với của nàng đẹp hơn mà thôi, ân, chính là so với nàng đẹp chút mà thôi, không nghĩ chưng diện lên xinh đẹp như vậy, lẽ nào nàng cũng phải thử một chút? Có thể ăn mặc như vậy Dạ Dạ sẽ thích nàng cũng không nhất định?
Ám Nguyệt cảm thán xong, đột nhiên nhớ ra chuyện gì mạnh vỗ trán của mình, “A nha, ta đã quên ta còn có chuyện muốn làm! Vương phi ta đi trước a, như thế này giờ lành đến gia sẽ tới!”
Ám Nguyệt nói xong, như lúc tới phong phong hỏa hỏa chạy.
“Đại tiểu thư, người trang phục như vậy, cô gia nhất định sẽ thích!” So với Trân Châu tiểu thư đẹp rất nhiều rất nhiều!
Sa Mộc cao hứng khóe miệng kéo thật cao, tựa như xuất giá là bản thân vậy, vẫn như cũ có chút chìm đắm còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
“Rất đẹp?” Bạch Lưu Ly cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, nhìn nhìn lại mình trong gương đồng, đúng là thật xinh đẹp, bất quá nàng không cảm thấy cùng bình thường có khác biệt bao lớn, bất quá chỉ là thay đổi xiêm y chải tóc nữ nhân mà thôi, để Sa Mộc kinh ngạc như nuốt toàn bộ trứng gà, thật là có chút lệnh nàng cảm thấy có chút buồn cười.
“Đúng vậy đại tiểu thư, rất đẹp, rất đẹp!” Sa Mộc dùng sức gật đầu, lúc thấy giá sa trên người Bạch Lưu Ly thì luôn luôn muốn nói lại thôi.
Bạch Lưu Ly xoa bóp hồng san hô vắt chỉ bạc ở hai bên tai, không có nhìn Sa Mộc, rồi lại như có thể nhìn thấu nghi hoặc trong lòng nàng nói: “Ngươi là muốn hỏi, Vương gia vì sao phải chuẩn bị cho ta một kiện giá y hắc sắc, rõ ràng hắc sắc là một loại nhan sắc xui, đúng không?”
“Nô, nô tỳ không dám!” Nghi hoặc trong lòng bị đoán trúng, Sa Mộc có chút sợ hãi, vội vã đến trên mặt đất, cắn cắn môi vẫn là lớn mật nói, “Chẳng qua là cảm thấy, đỏ thẫm tương đối thích hợp với đại tiểu thư.”
Hắc sắc… Tựa như, tựa như nhan sắc người chết a…
“Thật không, ta cảm thấy hắc sắc so với đỏ thẫm thích hợp với ta hơn.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, tiếp tục đùa bỡn hồng san hô, “Cái này cũng Cái này cũng thích hợp với ta cùng Vân vương gia hai người không được thế nhân nghênh đón, không phải sao?”
“Đại tiểu thư, không phải như thế ——” Đại tiểu thư mới không phải ác nữ mới không phải người xấu!
Bạch Lưu Ly tựa hồ khẽ thở dài một hơi, xoay người nâng Sa Mộc quỳ trên mặt đất dậy, giọng nói thường thường, nhiên nghe vào trong tai Sa Mộc giác ôn hòa, “Ta biết ngươi là nghĩ cho ta mà thôi, bất quá thế tục ánh mắt mà thôi, hà tất lưu ý, trong lòng ngươi nghi hoặc ta cũng biết, ngươi bất quá là suy nghĩ cho ta mà thôi, không có chuyện gì, không cần lo lắng cho ta.”
“Ta cũng biết trong lòng ngươi khẳng định đã nghĩ, ta nên ở Bạch phủ chờ Vương gia nghênh thân mới đúng, mà không phải cứ như vậy vào trong Vân vương phủ, chung quy phải không nghi.” Bạch Lưu Ly như là lẩm bẩm vậy, “Đây là lễ nữ tử nên thủ, bất khả lung tung vượt qua.”
“Ngươi cũng không tất cho ta cảm thấy ủy khuất, lễ trước cho Bạch phủ cũng đã đầy đủ mọi thứ, đây bất quá là tiếp tục lễ chưa hoàn thành lần trước mà thôi.” Tam cô lục bà, tam chải đầu và vân vân, nàng không thèm để ý, cũng không cần, ở trong mắt nàng bất quá đều là nghi thức xã giao mà thôi.
Sa Mộc cắn thật chặt môi, không biết nên làm sao trả lời, tựa hồ là nội tâm từ chối một lát, nặng nề mà gật đầu.
Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ nhẹ đầu vai, cạn tiếu nói: “Quy củ mà thôi, hà tất lưu ý cho ta như vậy, thực là hôm nay Tố thành, cũng không tĩnh mịch, ở chỗ này, không thể so với Bạch phủ.”
Ở chỗ này, nếu xảy ra đột nhiên thay đổi, Bách Lý Vân Tựu làm ra toàn bộ quyết định liền sẽ không bó buộc, bất quá danh tiếng mà thôi, thứ này, Bạch Lưu Ly sớm không nghĩ đến, nàng có gì cái gì lưu ý.
“Đại tiểu thư, người gặp nguy hiểm sao?” Sa Mộc mặc dù tuổi không lớn lắm, tâm tư vẫn là nhanh nhẹn, Bạch Lưu Ly chỉ bình thản một câu nói, lại làm cho nàng nghe được không thích hợp, lập tức khẩn trương đến đến thanh âm cũng đều căng thẳng lên.
Bạch Lưu Ly chỉ là vỗ nhẹ nhẹ vai của nàng, “Không, ta rất khỏe, không cần lo lắng, đi xem trong phủ còn có chuyện gì cần phải giúp một tay, đi phụ một tay đi, ta đây không cần hầu hạ, tự ta ngồi một chút.”
Chủ tử không nói, hạ nhân cũng không tiện hỏi nhiều, mặc dù Sa Mộc nội tâm bất an, lại vẫn gật đầu một cái, cáo lui.
Sa Mộc đi rồi, Bạch Lưu Ly xoa xoa huyệt Thái Dương bản thân có chút buồn ngủ, vốn định đến giường nằm một cái, thế nhưng nhìn thoáng qua mình trong gương liền bỏ qua cái ý nghĩ này, kiểu tóc như vậy nếu như làm tán loạn, nàng không có bản lãnh làm lại.
Bạch Lưu Ly vốn cũng nghĩ đến đi trong viện một chút, lại nghĩ đến thời cổ này, trang phục dày nên chờ ở trong phòng đợi hỉ đến dẫn ra kiệu đến nam phương gia, không thể tùy ý đi lại lung tung, cố kỵ có thể nói một dạng, nếu không phải lo lắng Bách Lý Vân Tựu là người của thế giới này, nàng sẽ không cố kỵ những thứ này, thế nhưng…
Quên đi, bỏ đi.
Bạch Lưu Ly khẽ thở dài đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ đóng chặt ra một khe hỡ.
Mùa đông gió lạnh lập tức đập vào mặt, tuyết đã ngững, vài ánh dương quang chiếu xéo, để trong viện độ một tầng kim quang thật mỏng, khí trời, tình hảo.

Trong viện có thanh âm sàn sạt quát quát vang lên, nghĩ đến là có hạ nhân quét tuyết ở trong viện, cả đêm đốt hồng đăng lung, thay vào đó mãn viện hồng lăng biên hoa, hồng trù treo trên cây, nhìn về nơi xa, như nhiều loại hoa đỏ tươi nỡ rộ vào đông, trong tiểu viện này còn như vậy, toàn bộ phủ đệ lại là cảnh tượng như thế nào?
Bất quá thời gian chỉ một đêm mà thôi, Bách Lý Vân Tựu, thật đúng là có lòng.
“Bùm bùm…” Coi như vang lên nhìn nhiều đóa hồng lăng treo ở dưới hành lang đến xuất thần, bỗng nhiên nghe có tiếng nổ vang ở phía xa vang lên, vì cách quá xa, thanh âm như trước rất là nhỏ bé yếu ớt, nếu không phải cái lỗ tai nàng nhạy cảm, nghĩ đến cũng sẽ không nghe được.
Chỉ là tiếng pháo này vang lên tựa hồ sẽ không có dấu hiệu ngừng, hình như muốn làm cho người của cả Tố thành đều biết Vân vương phủ đốt pháo, hình như muốn làm cho người của cả Tố thành đều biết Vân vương phủ hôm nay làm đại hỷ sự.
Nhìn phương hướng cửa phủ càng lúc càng khói trắng nùng, lòng của Bạch Lưu Ly bắt đầu có chút khẩn trương, bắt đầu đến canh giờ sao? Bách Lý Vân Tựu đây là muốn mượn pháo thu hút sự chú ý của mọi người sao?
Giữa lúc Bạch Lưu Ly không tự chủ được hơi kéo khóe miệng, Sa Mộc vội vội vàng vàng chạy tới thân ảnh chạm đến tầm mắt của nàng, Sa Mộc nha đầu này, luôn luôn không đổi được tính tình hấp tấp.
“Đại tiểu thư đại tiểu thư!” Người còn ở trong viện, Sa Mộc đã cao giọng hô lên, thở hồng hộc, nhiên lại nghe ra nàng chạy rất kích động cùng hưng phấn, “Cô gia qua đây… Hô, tới đón người!”
Tuy rằng dự đoán được Bách Lý Vân Tựu có lẽ sẽ tự mình qua đây, thế nhưng đang nghe Sa Mộc nói như vậy, tay của Bạch Lưu Ly đỡ song linh vẫn là không bị khống chế run lên.
Là bởi vì quá mức kích động, Sa Mộc còn chưa chờ Bạch Lưu Ly đáp ứng liền vọt vào, thấy Bạch Lưu Ly đúng là đứng ở bên cửa sổ đờ ra không khỏi kéo nàng, đem nàng kéo đến mép giường ngồi xong, sau đó lập tức đóng kỹ cửa sổ bị Bạch Lưu Ly mở, lộn trở lại xem Bạch Lưu Ly, thở dốc liên tục cũng hưng phấn nói: “Nô tỳ giúp đại tiểu thư xem búi tóc có loạn hay không, hoàn hảo hoàn hảo, không có loạn.”
Mặt của Sa Mộc hồng phác phác để Bạch Lưu Ly khẽ cười, “Sa Mộc, lúc này ngươi không cảm thấy Vương gia tự mình tới đón ta không hợp lễ pháp sao?”
Không đúng không đúng, phải nói mặt nạ của cô gia hôm nay bất đồng, không giống mặt quỷ như trong ngày thường, mà là một mặt nạ khắc hoa xinh đẹp!
Chỉ là, Sa Mộc còn chưa đổi giọng, thanh âm của Thính Phong ở ngoại phòng vang lên “Nghênh —— thân ——”
Thính Phong vừa dứt lời, một chiếc hài hắc sắc tú kim tuyến bước vào cánh cửa, Sa Mộc lập tức thức thời lui qua một bên.
Bách Lý Vân Tựu bước vào ngưỡng cửa một khắc kia, gió lay động tay áo hắn, nhẹ nhàng dương động, rõ ràng giấu diếm chân nhan, lại đủ để mê mắt của người bên ngoài.
Hôm nay hắn, mực phát chải chỉnh tề, thành một bó thật cao oản lên đỉnh đầu, đỉnh đầu đội mặc ngọc quan bảy tấc, tóc đen ở trên vai, còn để cổ hắn thêm trắng, xương quai xanh che đậy ở dưới vạt áo hoàn mỹ không tỳ vết, một kiện nho sam chấm đất hắc trù, khoắc thân thể của hắn cao ngất, một cái quỳ long kim tuyến tú thành xoay quanh trên đó, tại ngoại tại ngoại áo lụa hạt sắc cũng có mãnh long như ngủ đông từ một nơi bí mật gần đó, tùy thời cũng có thể phá tan tầng thật mỏng này gào thét bay lên không trung, lệ khí như vậy tựa hồ tùy thời có thể dâng lên.
Mà chính theo như lời Sa Mộc, mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu hôm nay rất đẹp, cũng rất đặc biệt, không còn là mặt quỷ dữ tợn, trên mặt nạ đào mộc chế điêu khắc nhiều đóa hoa đào, tầng tầng lớp lớp, tinh điêu tế mài, vẫn duy trì bản sắc của đào mộc, nhiều đóa hoa đào cũng không phải là tán loạn mà bố, mà là hợp lại tựu thành mặt của nam tử, quỷ dị, lại vừa đẹp.
Khăn voan che để Bạch Lưu Ly không cách nào thấy rõ Bách Lý Vân Tựu chậm rãi đi đến chỗ nàng, khăn voan trên đầu nàng, đồng dạng cũng để cho Bách Lý Vân Tựu nhìn không thấy khuôn mặt nàng, nhiên mặc dù như thế, màu hồng nhạt nhuộm trên người nàng, như cũ để Bách Lý Vân Tựu mỗi một bước chân có chút tim đập rộn lên.
Nội tâm khẩn trương, nghĩ đến không chỉ là một mình Bách Lý Vân Tựu, bởi vì, hai tay của Bạch Lưu Ly khẽ đặt ở trên hai chân cũng có chút hơi run, là nàng muốn khống chế cũng không cách nào khống chế hơi run rẩy, thực sự là… Cảm giác kỳ quái.
Ngay Bạch Lưu Ly oán não hai tay mình luôn luôn nhẹ nhàng phát run, bàn tay to thô ráp của Bách Lý Vân Tựu áp đến trên tay của nàng, nắm tay dài nhỏ bé của nàng, tiện đà giọng ôn hòa của hắn nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, “Lưu Ly, ta tới đón nàng.”
Lưu Ly, ta tới đón nàng. Một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, để lòng của Bạch Lưu Ly bỗng dưng ấm áp, bắt được ngón cái của Bách Lý Vân Tựu, gật đầu, “Ân.”
Nắm tay nhẹ nhàng này của Bạch Lưu Ly nắm vào ngón cái của Bách Lý Vân Tựu, đúng là đầu quả tim của hắn kích động, tiện đà cũng rút tay về, ngay khi Bạch Lưu Ly không giải thích được hắn đây là vì sao, hắn xoay người, đưa lưng về phía Bạch Lưu Ly nửa ngồi xổm xuống!
Sa Mộc cả kinh lấy tay che miệng để cho mình không phát sinh thanh âm kinh ngạc, đây chính là đường đường Vương gia a, tuy rằng đáng sợ chút, địa vị lại thấp hơn những Vương gia khác chút, nhưng cũng là Vương gia a, dĩ nhiên, lại muốn cõng đại tiểu thư sao?
Khăn voan không lớn để Bạch Lưu Ly nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, nhiên từ phía dưới của khăn voan, nàng có thể tinh tường thấy lưng rộng rắn chắc của Bách Lý Vân Tựu, trong lòng ấm áp, đứng lên ngã ra trước, giơ hai tay lên, hai tay ôm cổ của Bách Lý Vân Tựu cả người cũng thiếp trên lưng rộng của hắn.
Trên lưng đột nhiên mềm mại tới để thân thể của Bách Lý Vân Tựu như tao điện lưu cứng một chút, tiện đà nâng hai tay ra sau, khoác lên chân của Bạch Lưu Ly, chậm rãi đứng lên, “Phải đi rồi, Lưu Ly ôm chặt chút.”
“Ân.” Bạch Lưu Ly chăm chú ôm cổ của Bách Lý Vân Tựu, đem cằm đặt lên trên vai của hắn, khẽ gật đầu một cái, lông đuôi rũ xuống của quỳ phượng kim bộ diêu bên trán nàng lúc nàng gật đầu nhẹ nhàng cong đến bên tai Bách Lý Vân Tựu, lại như chạm đến tim hắn vậy, làm hô hấp của hắn trở nên có chút bất bình ổn, mới đi ra khỏi vài bước hình như có chút bất đắc dĩ nói bất đắc dĩ nói, “Lưu Ly đừng sợ, ta sẽ không để Lưu Ly ngã.”
Chỉ vì, song chưởng mảnh khảnh của Bạch Lưu Ly ôm cổ của hắn quá chặt chẽ, coi như rất sợ hắn làm nàng ngã, cùng nàng không sợ thiên địa trong ngày thường hình thành tương phản cực đại.
“Ân.” Bạch Lưu Ly lần thứ hai gật đầu, nhiên song chưởng của nàng không chỉ có không có buông cổ của Bách Lý Vân Tựu ra, trái lại càng chặt hơn, trong lòng Bách Lý Vân Tựu tuy có không giải thích được, cũng không có nghi hỏi ra, chỉ đem trọng lượng nho nhỏ trên lưng nhẹ nhàng cõng nàng đi, tiếp tục đi ra ngoài phòng, vượt qua chậu than ở ngoài cánh cửa, đi vào trong viện.
Lúc này Bạch Lưu Ly, không phải là Tu La độc y, cũng không phải ác nữ làm xằng làm bậy, chỉ giống một nữ nhân bình thường, một nữ nhân bình thường cần người khác bảo vệ.
Kỳ thực, nàng không phải là sợ nên mới ôm chặt Bách Lý Vân Tựu như vậy, nếu thật muốn nói, trong lòng nàng lúc này cảm giác vậy không biết hình dung, chắc là, cảm động cùng vui mừng đi.
Hai thế là người, bất luận là tuổi nhỏ hay lớn, từ chưa từng có người ôm qua nàng, chớ nói chi là có ai ôm qua nàng, té ngã chỉ có thể tự mình đứng lên, coi như là hấp hối, cũng chỉ có thể là tự mình đứng lên, chưa từng có người nào vươn tay với nàng, chớ nói chi là ôm, duy nhất ôm qua nàng, cũng chỉ có hắn trước mắt.
Mà giờ khắc này, hắn không phải là ôm lấy nàng, mà là cõng nàng lên, cõng trên lưng…
“Bách Lý Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly chôn hõm cổ của Bách Lý Vân Tựu, nhẹ nhàng bật hơi, tiếng như tiếng như dăng khinh tế, là có chút vị đạo nghẹn ngào.
“Ân?” Hơi thở ở hõm cổ để Bách Lý Vân Tựu tim đập rộn lên.
“Hôm nay chính ngươi cõng ta lên, ngày sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể buông ta xuống.” Hắn đã cõng nàng, như vậy liền phải đời, nếu hối hận ——
Bạch Lưu Ly nói càng túm chặt vạt áo trước ngực của Bách Lý Vân Tựu, tay nho nhỏ tựa hồ đang nhẹ nhàng run, toàn bộ thân thể của nàng, tựa hồ cũng đều đang nhẹ nhàng phát ra run.

“Sẽ không, mặc kệ ngày sau phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không buông Lưu Ly xuống.” Cảm thụ được run rẩy của Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu chỉ cảm thấy tim của mình có chút đau, tim của hắn, đã cực kỳ lâu không có cảm giác đau đớn, “Ta sẽ, cõng Lưu Ly cả đời.”
Bạch Lưu Ly không nói gì thêm, cũng không có dời mặt ra khỏi hõm cổ của Bách Lý Vân Tựu, như trước ôm rất chặt cổ của hắn.
Dưới mặt nạ Bách Lý Vân Tựu mâu quang nặng nề, cô nương trong ngày thường thoạt nhìn cứng cỏi như nam nhi vậy, nguyên lai cũng có một mặt yếu ớt như vậy, hình như yếu ớt vừa đụng liền nát, yếu ớt làm hắn đau lòng, yếu ớt muốn đem nàng hảo hảo che chở cả đời.
Thành như nàng nói, hắn quyết định, cõng nàng, hắn không bao giờ buông xuống, bất luận trời sập địa hãm.
Vân vương phủ tuy rằng nơi chốn lộ vẻ hồng đăng lung cao, nơi chốn treo hồng lăng biên hoa đại đóa đại đóa, nhưng mà cả tòa phủ đệ cũng yên lặng, ngoại trừ pháo thanh to ở cửa phủ bên tai không dứt, phủ đệ to như vậy, đúng là không có tiếng hoan hô chút nào, Bạch Lưu Ly thấy không rõ tình hình quanh mình, nhưng nàng biết, mặc dù phủ đệ này an tĩnh như thường, nhưng tâm tất cả mọi người trong phủ, lúc này nhất định là vui thích như Sa Mộc.
Cũng đúng như Bách Lý Vân Tựu nói, chưa thấy bất kỳ ngoại nhân tới tham gia hôn lễ của bọn họ, thực sự chính là mọi người người trong phủ vui một chút mà thôi.
Kỳ thực, như vậy cũng tốt, khó được ngày lành, không thể để cho người luôn luôn tâm mang ý xấu phá hỏng, hắn không có thân bằng hảo hữu, nàng cũng như vậy, nói thật ra, bọn họ thực sự là rất xứng đôi.
Chỉ là, Bạch Lưu Ly nghĩ lầm một điểm, phủ đệ này, kỳ thực cũng không an tĩnh, bất quá là giả bộ an tĩnh mà thôi, khi Bách Lý Vân Tựu cõng nàng đi tới hoa đình treo đầy hồng đăng lung cùng hồng biên hoa, trong nháy mắt an tĩnh hóa thành có tiếng hát vang đinh tai nhức óc.
“Chúc mừng gia thú được mỹ kiều nương ——!” Một tiếng bạo hô dẫn đầu, nếu là không có nghe theo quan chức, xác nhận thanh âm của Thính Phong, hơn nữa còn là hàm chứa tiếu ý tràn đầy.
Tâm trạng của Bạch Lưu Ly cảm thấy buồn cười, Thính Phong này trong ngày thường thoạt nhìn luôn luôn kính kính cẩn cẩn, lại cũng có thể cười đến lớn tiếng như vậy, chỉ bất quá chỉ là một tiếng hô, nàng trái lại nghe không ra là ai, chỉ là nghe được mọi người bọn họ, đều là thành tâm thành ý vì Bách Lý Vân Tựu vui vẻ mà thôi.
“Chúc mừng gia ôm mỹ nhân về —— ”
“Chúc mừng gia gạt được mỹ nhân về —— ”
“Chúc mừng gia lừa mỹ nhân về —— ”
“…” Đây đều cái gì cùng cái gì, nghe lời hô không đồng nhất, khinh khẽ cười ra tiếng, tiến đến bên tai Bách Lý Vân Tựu, sẵng giọng, “Uy, ngốc tử, ngươi còn không thả ta xuống, không muốn cùng ta bái thiên địa sao?”
Cười khẽ của Bạch Lưu Ly lệnh Bách Lý Vân Tựu nhất ấp úng, nhiên chỉ bất quá trong chốc lát mà thôi, liền lập tức để nàng xuống, chỉ là hắn mới buông Bạch Lưu Ly xuống, xung quanh bạo phát ra cười vang.
“Gia cõng mỹ nhân trên lưng nghiện rồi, không muốn buông xuống ——”
“Gia muốn cứ như vậy cõng mỹ nhân bái thiên địa ——”
“Gia quả nhiên là không giống tầm thường!”
“…” Những thứ này nghĩ đến đều là người suốt năm ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó trong phủ đi, trong ngày thường nàng thấy những gia đinh kia đều là hàm hậu đàng hoàng, thành thật nói không nên lời như vậy, dù cho nói ra, chỉ sợ bọn họ cũng không có lá gan này, dù sao cũng là thân phận nô nhân.
Những người lâu không thấy minh quang này, hôm nay chắc là muốn phong thượng một hồi đi
“Được rồi được rồi các ngươi đám điên hán này, muốn nháo qua giờ lành để gia vẫn không có thể cùng Vương phi của chúng ta bái thiên địa có phải không?” Có người đứng ra quát lớn.
“Đúng đó! Đừng làm rộn! Khó có được gia rốt cục không phải chọn bầu trời tối đen bầu trời tối đen địa ám làm hỉ sự, vạn bất năng trì hoãn canh giờ tốt của gia!”
“Ngừng! Chớ ồn ào! Vừa ra tới, xướng lễ!” Thanh âm nữ nhân, nghe lạnh như băng cường điệu, xác nhận Vọng Nguyệt không thể nghi ngờ, đã trở về sao?
Mà trải qua Vọng Nguyệt vừa nói như vậy, hoa đình vốn là tranh cãi ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, tiện đà chỉ nghe một giọng nam rất cung kính nói: “Vâng, Lẫm ti mệnh.”
Vạn vật trong nháy mắt đều yên lặng, chỉ nghe thanh âm của lễ quan cao giọng xướng, hai người đều là không có thân bằng hảo hữu, lấy thiên địa vi cao đường, lấy hoa đình vi đường, thế giới này là làm chuyện khác với người bình thường, Bạch Lưu Ly mặc dù nhìn không thấy, tâm trạng cũng mừng rỡ, phu thê đối bái cùng Bách Lý Vân Tựu cười nói câu, “Ta thật thích thành hôn như vậy.”
Một câu nói này, chưa người biết, lòng của Bách Lý Vân Tựu, như hoa nở rộ.
“Đưa vào động phòng ——”
“Tiễn động phòng mau mau!”
“Gia, đã lâu không có cùng ngươi uống một chén, đừng nghĩ lúc này muốn đi động phòng!”
“Vương phi, người chờ một chút a! Chờ ta một chút sẽ đem gia trả lại cho người!”
“Sai, không phải là chờ một chút, là chờ đến toòi.”
“Lưu ly, chờ ta.”
“Ân.”
(Luna: Hy vọng chương sau có thịt, đừng như bộ T_T đợi mãi cũng không có.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play