“Lúc này rồi mới lôi kéo quan hệ, cậu không cảm thấy hơi bị muộn rồi à?”

Nghe thấy lời Trương Hiên nói, Trương Kế Giang lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt ông ta nhìn anh càng tràn ngập sự chế giễu không thèm che giấu.

Còn những người mặc áo vest trắng kia, sau khi nghe thấy câu hỏi của Trương Hiên, sắc mặt lại có chút nghi ngờ.

Đúng vào lúc này, một người trong số đó chuyển động, biến thành bóng hình vút đến nhấc chân định đạp đến Trương Hiên.

Nhưng bóng hình còn lại còn nhanh hơn cả anh ta.

“Bịch!”

Người này bị tốc độ nhanh nhất trước giờ chưa có, bay vút ngã ra.

Người còn chưa rơi xuống đất, máu tươi đã bắn ra tung tóe.

“Phế rồi!”

Trương Hiên nói rất lạnh nhạt, nhưng những lời anh nói ra lại khiến cho người ta không khống chế được thấy rùng mình.

“Anh bạn này, đây có phải làm quá rồi không?”

Những người này nhìn thấy cảnh diễn ra trước mắt, đôi mày chau chặt, sao lại có thể cho phép người trước mắt này đối xử với người cùng bang phái của họ như thế được.

“Các người, ai động tay thì chắc chắn phải chết!”

Câu nói này nói ra thật bình tĩnh, nhưng sự sát phạt suốt năm năm trời, khí chất trên cơ thể của anh, lại khiến những người nghe có cảm giác khó mà kháng cự lại được.

“Anh bạn này, cậu làm như vậy quá đáng rồi đấy?”

Giây sau!

“Răng rắc!”

Người đầu tiên ra tay chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, tứ chi đã bị phế bỏ, cho dù có nối lại thì cả đời này cũng không thể tiếp tục luyện võ được nữa rồi.

“Đại sư huynh, giết bọn họ, mau giết bọn họ! Đệ bị phế rồi, đệ thực sự bị phế rồi!”

Người đó phẫn nộ gào thét, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt bao trùm lên mọi âm thanh khác trong hội trường.

“Cho gã câm miệng lại đi!”

Trương Hiên lạnh nhạt ra lệnh.

“Răng rắc!”

Người này lại tiếp bước của Trương Kế Minh, cằm của anh ta cũng đã bị bóp nát.

“Mày còn dám gây ra tiếng động gì nữa, tao sẽ lấy mạng của mày đấy.”

Vẫn là âm thanh không cảm xúc ấy, nhưng lần này những lời anh nói ra đã khiến cho âm thanh của tất cả mọi người lập tức im bặt.

“Hít!”

Ánh mắt tất cả mọi người có mặt ở đây đều dừng lại trên người Trương Hiên, ai nấy không ngừng hít ngược lại hơi lạnh. Người này có lực sát phạt quyết đoán, là người rất kiên quyết.

“Anh bạn, nếu như anh đã quen biết với chưởng môn phái chúng tôi, thì cũng nên biết ông sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến đệ tử trong phái, đặc biệt là đối xử theo cách như thế này.”

Đồng tử Trương Kiến Thiết co lại, có chút sợ hãi mà nói, anh ta chỉ hy vọng người đàn ông trước mặt này có thể kiêng dè tên của sư phụ.

“Gọi điện thoại cho Chu Hữu Sương đi, nói cho ông ta biết mọi việc ở đây.”

Âm thanh lạnh lẽo lại thoát ra khỏi miệng Trương Hiên.

Ánh mắt Trương Kiến Thiết lóe lên tia hoảng loạn, nhưng vẫn cố hết sức giả bộ bình tĩnh.

Cường giả cảnh giới Hóa Kình – Chu Hữu Sương là nhân vật nổi tiếng hàng đầu ở chỗ bọn họ.

Tất cả mọi người đều biết, chưởng môn phái Bát Quái là Chu Hữu Sương rất bảo vệ đệ tử, nghe thấy Trương Hiên nói gọi điện cho sư phụ bọn họ, ánh mắt mấy người sau lưng Trương Kiến Thiết còn lộ ra mong chờ.

Trương Kế Giang đã thấy sợ hãi rồi, ông ta mới có tiếp xúc làm quen với mấy người của phái Bát Quái này thôi đã thấy tài giỏi lắm rồi. Người phái Bát Quái ra một quyền là có thể vỡ cả một bức tường, trong suy nghĩ của Trương Kế Giang chỉ cần bọn họ đến đây, sẽ phải nhanh chóng xử lý được Trương Hiên mới đúng chứ.

Nhưng… nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trong lòng ông ta không còn nắm chắc được nữa, cảm giác sợ hãi đang len lỏi, bao chặt lấy ông ta.

“Ông còn hai phút nữa thôi đấy.”

Âm thanh lạnh lẽo trong lời nói của Trương Hiên ngay tức khắc khiến sắc mặt Trương Kế Giang biến đổi, ông ta hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trương Kiến Thiết.

Trương Kiến Thiết nhìn thấy vậy, vội vàng gọi điện thoại cho sư phụ.

“Sư phụ, đệ tử đang ở thành phố Đông Sơn, đây là…”

Đang nói, Trương Hiên đã cướp lấy điện thoại trong tay anh ta.

“Tôi là Trấn Võ Quân – Trương Hiên.”

Đầu dây bên kia truyền đến một loạt âm thanh “gà bay chó sủa”, thậm chí mọi người còn nghe được cả tiếng “huỳnh huỵch”, dường như có người vừa bị ngã xuống đất.

Nghe thấy một loạt âm thanh, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Trương Hiên, mọi người đã nghĩ đến câu chuyện sắp diễn ra rồi.

“Tướng quân Trương, là ngài đấy sao?”

Giây sau, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói cung kính.

Nghe được giọng nói quen thuộc đang truyền đến từ điện thoại, trong lòng đám người Trương Kiến Thiết “lộp bộp” lo lắng.

Bọn họ thầm nghĩ, không hay rồi, người trước mắt này có vẻ là quen biết với sư phụ, hơn nữa nghe từ giọng nói của sư phụ thì dường như ông ấy rất sợ người này.

Nhưng lúc này, người còn thấy sợ hãi hơn tất cả mọi người là Trương Kế Giang.

Ông ta không thể ngờ đến sự việc lại thành ra như thế, hai chân run rẩy.

Khung cảnh này, sao lại quen thuộc đến như thế?

Bỗng chốc, ông ta nhớ đến buổi tối của năm năm trước, ông ta đứng trước mặt anh cả, cũng chính là bộ dạng cao ngạo như thế. Chỉ là lúc này… vai người đã đổi mà thôi.

“Là tôi đây, đệ tử của ông ở thành phố Đông Sơn giết người, bọn họ còn định ra tay với tôi nữa đấy. Ông xem, chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Đầu dây bên kia im lặng mất một lát, rồi giọng nói cung kính lại cất lên một lần nữa: “Tướng quân Trương, gây phiền phức cho ngài rồi, ngài cứ đưa mấy đứa nó đến cho bên Công an xử lý đi.”

Nghe giọng nói của cường giả cảnh giới Hóa Kình danh tiếng vang khắp Giang Bắc là Chu Hữu Sương lúc này, giường như trong một giây thôi đã già đi cả mười mấy tuổi.

Đám người Trương Kiến Thiết nghe ra được trong giọng nói của ông ấy thực sự đã coi bọn họ là con của mình, nhưng cũng rất rõ ràng, bọn họ đã phụ lòng kỳ vọng của sư phụ.

“Tướng quân Trương, phiền ngài đưa điện thoại cho Trương Kiến Thiết.”

Trương Hiên vứt điện thoại cho Trương Kiến Thiết.

“Sư phụ, là con, con đã phụ lòng kỳ vọng của người rồi!”

“Đừng nói mấy lời vô dụng ấy, con, hãy tự mình đến chỗ Công an mà tự thú đi, đừng nghĩ có thể trốn chạy, hãy nghĩ đến người nhà mình nhiều chút. Người mà tướng quân Trương muốn bắt, không ai có thể trốn thoát được đâu.” Chu Hữu Sương dặn dò.

“Sư phụ, con muốn biết, anh ta là ai?”

Trương Kiến Thiết vẫn không cam lòng, uy danh sư phụ vang khắp Giang Bắc được ví như một vị thần tiên trong thiên hạ. Mặc dù ở đây không phải là Giang Bắc, nhưng muốn cứu vớt mấy người bọn họ cũng phải được chứ. App TYT tytnovel.com

“Trấn Võ Quân, Trấn Thiên Vương, Trương Hiên!”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến cho toàn thân Trương Kiến Thiết cứng nhắc, mặt mũi xám xịt như tro tàn.

“Bình bịch!”

Trương Kiến Thiết quỳ xuống, những người khác nhìn thấy vậy cũng lục tục quỳ theo.

“Tôi… ngài! Trương Kiến Thiết bái kiến Tướng quân.”

Cả đời này của Trương Kiến Thiết chỉ kính trọng có bốn người, đầu tiên là bố mẹ, thứ hai là sư phụ mà anh ta coi như bố ruột, thứ ba là vị Trấn Thiên Vương nổi danh khắp thế giới.

Cả đời này anh ta nằm mơ cũng muốn được gặp mặt Trấn Thiên Vương lấy một lần, giờ đây anh ta gặp được rồi, nhưng lại là trong hoàn cảnh như hiện tại.

Như vậy mà anh ta lại để vị Trấn Thiên Vương bảo hộ nước H phải tự tay đối phó với mình, Trương Kiến Thiết cười khổ, khóe môi hơi động, nhưng cũng chỉ nói được một câu như thế.

“Tự mình đi đi!”

Mặt mũi đám người Trương Kiến Thiết xám xịt, đứng ở nơi đó một lát, rồi tự đi tìm Công an của thành phố Đông Sơn.

“Bịch!”

“Huỳnh huỵch!”

Tiếng động vang lên, mọi người chỉ nhìn thấy bóng hình như đốm lửa lóe lên, đem theo Trương Kế Giang bay vút ra ngoài.

Máu tươi bắn tung tóe khắp sàn nhà, khung cảnh giống như đóa hoa tươi thắm nở rộ.

“Bố ơi!”

Trương Phong sau lúc bất ngờ, mới vội vàng chạy về phủ phục bên cạnh thi thể Trương Kế Giang, khóc đến xé gan xé phổi.

Thế là bầu trời của anh ta đã sụp đổ rồi.

Gương mặt Trương Hiên lạnh lẽo, quát: “Đuổi theo!”

Thanh Long đạp bước lên không, dưới ánh mắt nhìn bất ngờ há hốc miệng của mọi người, bay mình lên không, vậy mà… anh ta lại bay lên.

Tất cả mọi người đều đờ đẫn cả ra, nhìn cảnh này, hai mắt mở tròn không chớp.

Mấy người Trương Kiến Thiết vừa ra khỏi nhà hàng, lại nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ ngã ngồi ra đất.

Bọn họ chỉ biết Trấn Võ Quân rất lợi hại, nhưng lợi hại đến mức độ nào thì lại không ai được biết, bởi vì những người được chứng kiến sự lợi hại ấy đều đã chết cả rồi.

Nhưng bây giờ bọn họ được chứng kiến rồi!

Sư phụ của bọn họ vẫn là cường giả Hóa Kình, là người tài giỏi bậc nhất không hổ danh ở thành phố Giang Bắc, cũng chỉ còn thiếu một bước rất nhỏ thôi đã đến địa vị Tông sư mà ai ai cũng phải sùng bái.

Thế nhưng… người đi theo Trương Hiên kia, lại chính là Tông sư!



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play