“Cậu Vương, Hắc Lão Tam đến rồi, tôi muốn xem thử xem, ai dám gây phiền phức cho cậu!”

Bên ngoài phòng làm việc, người còn chưa thấy đâu, mà giọng nói đã được truyền đến từ xa.

“Ha ha, được, nhanh qua đây!”

Vương Thuỵ Phàm nói mập mờ không rõ, vừa nói xong, máu tươi đã chảy ra.

“Hắc Lão Tam sao?”

Trương Hiên chau mày, cái tên này rất quen thuộc.

Đột nhiên, hình tượng của một người xuất hiện trong đầu.

Thì ra là ông ta!

Trong ánh mắt của Trương Hiên vụt qua tia lạnh lẽo.

Nếu như anh không nhớ nhầm, Hắc Lão Tam lúc này nên ở trong ngục tù mới phải.

Xem ra có một số người không đem lời của anh đặt trong lòng!

“Tùng!”

Cánh cửa của văn phòng bị người ta đạp vô từ bên ngoài.

Một chiếc xe lăn bị người ta đẩy vào.

Mà người ngồi trên xe lăn vừa hay chính là Hắc Lão Tam mà hôm đó đã gặp.

Ở đằng sau Hắc Lão Tam, một đám người đứng bu kín mít, ít nhất là năm sáu mười người.

Tuy là Hắc Lão Tam đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn khó mà sửa được dáng vẻ bệ vệ kiêu căng.

Vương Thuỵ Phàm nhìn thấy Hắc Lão Tam, lập tức bò dậy, chạy đến phía sau lưng Hắc Lão Tam, tức giận chỉ vào Trương Hiên lớn tiếng hét: “Đánh cho tao, đánh chết cho tao, có chuyện xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Được, các anh em, đánh...” Hắc Lão Tam cười hung ác.

Chỉ có điều ông ta chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Hắc Lão Tam, nếu tôi không nhớ nhầm, bây giờ ông nên ở trong tù mới phải.”

Trương Hiên kéo Hạ Mộng ra sau lưng mình, điềm đạm nói.

Giọng nói tuy nhẹ, nhưng lại làm cho Hắc Lão Tam cảm thấy không rét mà run.

Giọng nói này, cả đời này ông ta cũng không quên được.

Những tên đàn em ở sau lưng ông ta đã xông ra.

Nhìn thấy cảnh này, Hắc Lão Tam đã bị dọa cho ngây ra: “Dừng tay! Trở lại đây hết cho ông!”

Lần trước, bọn họ có súng trong tay mà vẫn bị hạ gục, huống hồ chi lần này ông ta đến gấp như vậy, cũng không mang theo bất cứ cái gì.

Mà đối mặt với loại không giống người này, súng thật sự có tác dụng sao?

Nghe đại ca nói, những người xông ra há hốc mồm, sau đó chạy về lại.

“Hắc Lão Tam, ông có ý gì? Lời mà Vương Thuỵ Phàm tôi nói có phải không có tác dụng gì không? Chẳng lẽ bắt tôi phải gọi cho em rể tôi một cú điện thoại hay sao?”

Vương Thuỵ Phàm tức giận thét lên.

“Ông muốn tự gọi cho bên Công an, hay tôi đưa ông đi?”

Trên mặt Trương Hiên mang theo một nụ cười ôn hòa, cười mỉm nói.

Hạ Mộng: “...”

Tiểu Phương: “...”

Vương Thuỵ Phàm: “...”

Bị ngốc hả?

Anh để một tên tàn nhẫn trong giang hồ đi tự thú?

Phải biết là, Hắc Lão Tam là do gia đình của em rể anh ta dùng rất nhiều sức lực mới kéo ra được.

Giây khắc sau mọi người đã ngây ra.

Chỉ thấy Hắc Lão Tam mới nãy còn oai phong lẫm liệt, run lẩy bẩy gọi điện cho bên Công an.

“Đây là bên Công an đúng không? Tôi là Hắc Lão Tam, tôi muốn tự thú, tôi...”

Mọi người nghẹn họng nhìn cảnh này một cách trăn trối.

Một câu nói, làm cho một đại ca phải chủ động đi tự thú.

Tất cả mọi người không thể tin được nhìn Trương Hiên.

Người này là ai?

“Đi, đẩy tao đến chỗ Công an đi.”

Hắc Lão Tam không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, còn ở đây thì cảnh tượng hôm đó sẽ xuất hiện lại một lần nữa trước mặt ông ta.

Hạ Mộng cùng những người khác ngây ngốc nhìn đám người chán chường rời khỏi.

“Lần sau, nếu như tôi mà còn gặp được ông ở những nơi khác, ông sẽ chết, ông có tin không?”

Một câu nói nhẹ như mây, nhưng nội dung câu nói lại làm cho Hắc Lão Tam vừa mới đi ra khỏi cửa phòng không rét mà run.

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi tổng giám đốc Hạ, hứa là sau này sẽ không xuất hiện nữa, bằng không, tôi sẽ cho anh biết, tại sao Hắc Lão Tam lại làm như vậy.”

Tiểu Phương nghe thấy lời này của Trương Hiên, đôi đồng tử cũng sắp trở thành hình trái tim nhỏ rồi.

Đây chính là anh Trương mà cô ấy thích.

Thật tốt quá.

May là cô ấy đến công ty của chị họ thực tập, bằng không làm sao có thể có được cơ hội hiếm có như vậy?

Mà Hạ Mộng ngây ngốc nhìn người đàn ông chắn trước mặt chị ấy, đột nhiên cảm thấy mùi hương trên người Trương Hiên rất thơm, cho người ta một cảm giác rất an tâm.

Lúc này, Vương Thuỵ Phàm cũng biết Trương Hiên không phải là một người bình thường, e rằng trên người phải có bản lĩnh gì đó, bằng không Hắc Lão Tam sẽ không sợ hãi như vậy.

“Khốn nạn, em rể còn khoe khoang với tao, Hắc Lão Tam là người tàn nhẫn như thế nào, kết quả bị một câu nói của người ta làm cho ngoan ngoãn đi tự thú.”

Vương Thuỵ Phàm tức giận đến nỗi mặt mũi xanh xao.

“Tên nhóc, em rể của tôi là người của nhà họ Trương, chẳng lẽ cậu còn dám động đến tôi?”

“Nhà họ Trương?”

Trương Hiên nghiền ngẫm nói.

Trong ánh mặt vụt qua một tia lạnh lão.

Anh còn chưa nghĩ ra làm cách nào để chơi đùa với nhà họ Trương, cho nên khoảng thời gian này không có xử lý nhà họ Trương ngay. App TYT tytnovel.com

Nhưng nhà họ Trương bây giờ lại tập hợp lại, vậy thì anh cũng không để bụng tiện tay xử lý luôn chuyện của nhà họ Trương.

“Ha ha, tên nhóc, tôi tưởng rằng cậu trời không sợ đất không sợ, thì ra cậu cũng có lúc kinh sợ, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.”

Vương Thuỵ Phàm cười hung ác, trong lòng càng cảm thấy Hắc Lão Tam không biết xấu hổ.

“Tên nhóc, bây giờ chắp đầu cho ông đây, lần...”

Hạ Thuỵ Phàm còn chưa nói hết câu, đã bị “cắt” ngang.

“Bốp!”

Trương Hiên đưa tay đánh một ra một cái tát, trên mặt Vương Thuỵ Phàm lập tức có thêm một dấu tay, mắt thường có thể thấy được cả mặt nhanh chóng sưng lên.

“Cậu...” Vương Thuỵ Phàm không dám tin nhìn về phía Trương Hiên.

“Bốp!”

Lại là một bạt tai!

Một lần nữa mạnh tay giáng lên mặt của anh ta.

“Quỳ xuống, xin lỗi! Bằng không anh sẽ chết!”

Trương Hiên nhàn nhạt nói, chậm rãi đi về phía anh ta, mỗi một bước đi đều toát ra một luồng sát khí mà người bình thường khó mà chống lại.

“Anh muốn làm gì?” Vương Thuỵ Phàm sợ tím mặt, kinh hãi vô cùng.

Điều này làm sao có thể?

Ở thành phố Đông Sơn, sao có thể có người không sợ nhà họ Trương?

Người này đi ra từ trong hẻm núi sao?

Đó là nhà họ Trương đó!

“Cậu còn qua đây, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Cảm nhận được khí thể do Trương Hiên truyền đến, Vương Thuỵ Phàm làm gì còn một chút sức lực nào?

Nói xong, thuận thế lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Công an.

Biết được điều này, Hạ Mộng mới phản ứng lại.

Xong rồi!

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Có thể là Trương Hiên mới trở về thành phố Đông Sơn, vốn không hề hiểu rõ, nhà họ Trương có ý nghĩa gì với thành phố Đông Sơn.

“Đừng báo cảnh sát!” Hạ Mộng nhanh chóng nói với Vương Thuỵ Phàm, trên khuôn mặt tuyệt đẹp toàn là sự lo lắng.

Cô ấy không sợ nhà họ Vương, ông cụ Vương nhập viện rồi, kinh doanh trong gia tộc rơi xuống ngàn lần, quyền nói chuyện ở bên ngoài cũng không được lớn như trước đây.

Nhưng nhà họ Trương không phải vậy, như mặt trời cao! Bọn họ đứng nhất ở thành phố Đông Sơn.

Trương Hiên từng làm lính, tính khí thẳng thắn như vậy, làm sao có thể chịu được sự tức giận của nhà họ Trương?

“Em đang lo cho tôi sao?”

Trương Hiên mỉm cười nhìn Hạ Mộng, trong lòng ấm áp nói: “Hạ Mộng, có tôi ở đây, dù cho trời có sập, tôi cũng có thể chống đỡ được cho em.”

“Con người anh...” Hạ Mộng vào lúc này, làm gì còn tâm trạng để tức giận với lời châm chọc của anh?

“Ha ha, muộn rồi, Công an đã đến rồi! Tên nhóc, kiếp sau cứ đợi ăn cơm tù đi!”

Trong mắt Vương Thuỵ Phàm vụt qua vẻ tức giận.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play