Một lúc lâu sau.
“Ha ha ha!”
Mọi người đều cười phá lên.
“Không ngờ hoa khôi cũng biết kể chuyện cười, cậu mặc đồ thật sao?” Mạnh Lỵ cười đến mức chảy nước mắt, cười ngặt nghẽo.
Quần jean, áo sơ mi trắng này đều là do chính tay thầy Quách làm ư?
Cả thành phố Đông Sơn đều biết, thầy Quách, từ trước đến giờ chưa bao giờ may quần jeans cơ mà.
Tiểu Linh gào lên: “Làm gì vậy? Mạnh Lỵ, cậu đang tìm kích thích đúng chứ? Bọn tôi không đụng đến cậu, trước giờ cậu vẫn luôn gây sự với bọn tôi, cậu thật sự cho rằng nhà cậu có chút tiền thì khá lắm sao?”
“Chúng ta đi! Chúng ta không nên đến buổi tụ họp rách nát này!”
Tiểu Linh nói xong liền kéo Trương Nhược Hi rời đi.
“Đừng đi mà! Mọi người đều là bạn học, không cần phải cãi nhau không vui vẻ như vậy!” Có người đứng lên, sau đó nhìn về phía Mạnh Lỵ: “Cậu cũng vậy, bớt nói lại đi.”
Người đang nói chuyện, bố mẹ trong nhà cũng là giám đốc cấp cao của một doanh nghiệp lớn, Mạnh Lỵ hừ một tiếng, cũng không phản bác, nhưng trong ánh mắt nhìn Trương Nhược Hi toàn là sự khinh thường.
Không chỉ Mạnh Lỵ, ánh mắt của các bạn học khác khi nhìn Trương Nhược Hi cũng đều thay đổi, trở nên có chút bỡn cợt.
Hầu như tất cả mọi người đều nhận định rằng Trương Nhược Hi đang nói dối.
Cô gái nhỏ thấy một màn này, ánh mắt có chút buồn bã, đây là lớp của cô, tất cả mọi người đều là một đám chỉ biết nịnh bợ, ở trong lớp không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.
“Đúng rồi, tôi nghe nói thầy Quách cũng đang ăn cơm ở Mộng Hải Lam Thiên, không bằng mời thầy ấy đến kiểm chứng đi.” Bỗng có người nói.
Mạnh Lỵ nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, cũng giống như những cô gái khác, cô ta cũng muốn có một bộ quần áo do thầy Quách làm ra, nhưng thần long kiến thủ bất kiến vĩ* như thầy Quách, nếu muốn hẹn trước, cũng thực sự rất khó.
*Thần long bất kiến vĩ: nghĩa là “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi” là một câu thành ngữ ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn.
Đây là cơ hội nghìn năm có một.
“Nhưng, không ai trong chúng ta biết thầy Quách, làm sao có thể đi mời được?”
Mạnh Lỵ nghe thấy vậy, hai mắt phát sáng: “Ai nói không có? Không phải hoa khôi Trương của lớp chúng ta đang mặc đồ của thầy Quách sao? Vậy thì họ chắc chắn quen biết nhau rồi, không bằng để hoa khôi của chúng ta giúp mọi người đi mời thầy ấy đi, thế nào?”
“Được!”
Các bạn khác trong lớp đều đáp được, ánh mắt nhìn Trương Nhược Hi đã trở nên chế giễu hơn.
“Để tôi đi, sau khi bộ đồ này đến tay, tôi cũng vẫn chưa cảm ơn thầy Quách!”
Trương Nhược Hi vừa muốn đứng lên, lúc này, An Thanh lại đứng lên chủ động nói.
An Thanh nói xong rồi nhìn về phía Trương Nhược Hi, mong đợi được nhìn thấy ánh mắt cảm kích của nữ thần. Nhưng anh ta lại thất vọng, Trương Nhược Hi căn bản không hề nhìn anh ta.
Ngược lại là Tiểu Linh và Tiểu Phương gật đầu đồng ý.
An Thanh vừa đi đến cửa phòng bao thì lại hối hận rồi, bộ quần áo này là do anh ta khẩn cầu bố mình kiếm về, chứ anh ta nào có quen biết thầy Quách chứ.
Sở dĩ anh ta nói như vậy, chẳng qua là muốn nhận được sự vui vẻ của Trương Nhược Hi mà thôi.
Thấy An Thanh một lần nữa giải vây cho Trương Nhược Hi, ánh mắt Mạnh Lỵ nhìn Trương Nhược Hi càng trở nên đố kị hơn.
An Thanh căng da đầu mở cửa phòng bao, đúng lúc nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp một lớn một nhỏ bước đến, anh ta không khỏi kinh ngạc: “Đó không phải là đại mỹ nhân Hạ Mộng sao?”
“Gì vậy?”
Tiếng nói này vừa vang lên, tất cả chàng trai trong phòng bao này đều lũ lượt xúm tới cửa phòng bao, như ong vỡ tổ.
Thấy mọi người quên mất chuyện để anh ta đi gọi thầy Quách, An Thanh thầm đắc ý, đây đúng là do ông trời muốn giúp mình rồi!
Mãi cho đến khi bóng dáng của Hạ Mộng biết mất khỏi tầm mắt của mọi người, mọi người mới thu lại ánh mắt với vẻ quyến luyến.
“Không biết ai có thể may mắn như vậy, có thể cưới mỹ nhân như Hạ Mộng làm vợ, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có rất nhiều tiền nữa chứ!” Có người trong lớp cảm thán.
“Đừng nằm mơ nữa, người có bản lĩnh như Tổng giám đốc Hạ sẽ để mắt đến các cậu sao?” Có cô gái khịt mũi coi thường.
Mạnh Lỵ đợi đến sốt ruột, cô ta còn đang chờ xem trò cười của Trương Nhược Hi, cô ta vội vàng nói với An Thanh: “Lớp trưởng, không phải cậu muốn đi mời thầy Quách sao? Mau đi đi!”
Nghe Mạnh Lỵ nói vậy, mọi người mới phản ứng lại, bọn họ vội vàng bảo An Thanh đi mời người.
An Thanh liếc nhìn Mạnh Lỵ, người phụ nữ này thật đáng ghét.
Mạnh Lỵ thấy ánh mắt của An Thanh, còn tưởng rằng An Thanh đang cảm ơn cô ta, dù sao thì nếu như thật sự có thể mời thầy Quách đến, thì đây cũng là một việc rất nở mày nở mặt cơ mà.
Mạnh Lỵ tự mình đa tình nháy mắt ra hiệu với An Thanh, tỏ ỷ An Thanh không cần cảm ơn cô ta.
An Thanh căng da đầu, một lần nữa đi về phía phòng bao của thầy Quách với vẻ buồn bực.
Trùng hợp là, phòng bao của thầy Quách nằm ở phía chếch đối diện với phòng bao của bọn họ. App TYT tytnovel.com
An Thanh lo lắng không yên, gõ cửa.
“Ai vậy?”
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn phát ra từ phòng bao.
Nghe thấy giọng nói này, An Thanh có ý muốn lùi về, có thể mời được thầy Quách, tất nhiên địa vị cũng không thấp. Ít nhất cũng phải lợi hại hơn bố anh ta nhiều.
Nghe giọng nói là biết người ở bên trong không phải là người có tính tình dễ chịu, anh ta không muốn gây phiền phức cho bố mình.
“Cậu là ai?”
Tuy nhiên, ngay khi anh ta muốn rời đi thì cửa phòng bao mở ra, một người mặc tây trang mang giày da bước ra.
“Xin chào! Bố tôi là An Văn Bác của Công ty Thương mại An thị, bố tôi may mắn mua được quần áo của thầy Quách nên tôi đặc biệt đến đây để tạ ơn.” An Thanh
Trong lòng đã hạ quyết tâm, lúc trở về sẽ nói rằng thầy Quách có việc bận, dù sao thì anh ta cũng đã đến đây, sau khi trở về, chỉ cần nói rất thân quen với thầy Quách, mọi người trong lớp cũng không nói được gì.
“Là ai vậy?”
Lúc này, một trong nói uy nghiêm hơn vang lên từ trong phòng.
An Thanh lộp bộp một tiếng, hóa ra người mở cửa không phải là chính chủ.
Người mở cửa nghe thấy vậy liền cung kính mở cửa, rồi nói với người ở bên trong: “Thưa chủ tịch, là con trai của “Cá chạch” An Văn Bác của Công ty Thương mại An thị, cậu ấy nói là đến để cảm tạ thầy Quách.”
Nghe thầy người này gọi biệt hiệu của bố mình, An Thanh cũng không dám phản bác, chỉ cười ngượng ngùng.
Quách Ngọc Quần đang ăn cơm, thuận theo giọng nói nhìn qua, vừa vặn thấy được tình hình trong phòng bao ở phía chếch đối diện.
Liếc nhìn một cái, lúc đang định tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên, một ánh mắt nhìn qua đây.
Nhược Hi? Sao Nhược Hi lại ở đây?
Quách Ngọc Quần lập tức đứng lên, nhìn thấy anh ta đứng lên, những người trên bàn đều sững sờ.
Quách Ngọc Quần bước đến cửa, hỏi An Thanh một cách rất lịch sự: “Họ Quách tôi vô cùng cảm ơn vì cậu đã tán thưởng tay nghề của tôi.”
Thấy thầy Quách giản dị dễ gần như vậy, An Thanh sững sờ, sau đó gần như nhảy lên vì phấn khích, chuyện này cũng đủ để khiến cho anh ta khoe khoang cả một năm rồi.
Ma xui quỷ khiến, An Thanh lấy hết can đảm nói với Quách Ngọc Quần: “Thầy Quách, có rất nhiều người trong lớp tôi rất ngưỡng mộ thầy Quách, thầy có thể qua đó một chuyến không?”
Mấy người trong phòng bao nghe thấy lời nói của An Thanh liền sững sờ, sau đó bật cười khoa trương.
“Cậu nhóc, cậu coi thầy Quách là gì vậy? Cậu muốn khoe khoang với mọi người trong lớp sao?” Trong lòng An Thanh nghĩ gì, làm sao có thể qua mắt mọi người ở đây.
Mọi người khịt mũi coi thường, lạnh lùng lên tiếng.
Lòng An Thanh run lên, mặt nóng bừng, ngay lúc này, quần áo anh ta giống như bị người khác lột sạch ngay tại chỗ vậy.
“Không sao, đi thôi, chúng ta qua đó!”
Lúc này, mọi người ngớ ra!
Thầy Quách trước giờ có tiếng là xấu tính, lại có thể gật đầu đồng ý…
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT