Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Đêm ấy Diệp Phi ngủ không sâu, giữa chừng còn tỉnh lại hai lần. Cô đột nhiên mở mắt ra trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, chắc là một con cá koi nhảy lên khỏi mặt nước làm mặt hồ dậy sóng vài giây.

Hơi thở của Diệp Phi không ổn định, ánh mắt mê man một hồi. Bỗng cô nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam nằm bên cạnh, cánh tay đang ôm eo của cô vừa rắn chắc vừa ấm áp.

Mùi thuốc lá rất nhạt hòa quyện với nhiệt độ của anh đem đến cho cô một cảm giác rất bình tĩnh và yên lòng.

Nhưng Lê Tiện Nam dường như không cảm thấy yên tâm khi chìm vào giấc ngủ, anh ngủ không sâu và lông mày hơi nhíu lại, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của anh lại trông bình yên đến lạ.

Trái tim Diệp Phi đập dữ dội vì cơn ác mộng vừa rồi, bàn tay đang đặt trên eo cô động đậy, một giọng nói Bắc Kinh trầm thấp rất êm tai vang lên, "Sao em tỉnh rồi, không ngủ được à? Trong ngăn kéo có ba cặp nút bịt tai..."

Nói xong anh xoay người dùng tay trái mở ngăn kéo, rồi đưa nút bịt tai cho cô như một phản ứng theo bản năng.

Sau khi tỉnh dậy Diệp Phi không còn buồn ngủ nữa, ba cặp nút bịt tai nằm gọn trong lòng bàn tay anh, "Em muốn cái nào? Loại thông thường hay giảm tiếng ồn, tôi thấy em nên ít sử dụng mấy cái này…"

Diệp Phi lắc đầu, "Ngủ đi, em không sao."

Lê Tiện Nam cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, anh đặt nút bịt tai lên bàn đầu giường, "Gặp ác mộng sao?"

"Ừ, không sao cả." Diệp Phi sợ anh hỏi tiếp nên nói thêm, "Em thấy hôm đó anh chỉ mua ba cái nút bịt tai thôi mà, em lấy đi hết rồi... Anh mua thêm từ khi nào vậy?"

Lê Tiện Nam nhắm mắt lại, hàng lông mi dài để lại một cái bóng rất nhạt trên hai bên sống mũi.

Anh suy nghĩ vài giây rồi nói: "Vào ngày đầu tiên em đến đây, buổi tối tôi đã thức dậy một lần, tôi sợ em ngủ không ngon nên ra ngoài mua nút bịt tai."

"Mua ở cửa hàng tiện lợi ở góc đường?"

"Ừ."

Giọng mũi rất nhẹ.

Diệp Phi nằm bên cạnh anh, cảm thấy trái tim mình loạn nhịp không rõ lý do.

Ngày cô ở bên cạnh anh, lần đầu tiên cô ngủ một giấc tới sáng.

Gần đây cô mới phát hiện ra sự tồn tại của những chiếc nút bịt tai - lúc Lê Tiện Nam nhờ cô tìm giúp một chiếc bật lửa, cô mở ngăn kéo thì thấy mấy chiếc nút bịt tai còn nguyên trong bao bì.

Rõ ràng chỉ là những thứ nhỏ nhặt, cũng bởi vì là những thứ nhỏ nhặt nên ít người chú ý đến.

Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy khiến Diệp Phi không thể rời mắt, đôi mắt anh dường như sâu hơn bình thường với chiếc mũi cao và hàng mi cong vút.

Diệp Phi chầm chậm tới gần anh, lúc này Lê Tiện Nam đã tỉnh nhưng có lẽ cô vẫn chưa phát hiện ra. Lồng ngực mềm mại áp vào cánh tay của anh, cô cẩn thận nép vào bên cạnh anh.

"Chuyện gì vậy?" Anh không mở mắt, giọng nói ngái ngủ đầy lười biếng và gợi cảm. Anh mỉm cười, âm điệu giống như ngọn lửa chói lọi và tỏa ra ánh sáng ấm áp trong tim cô, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Lê Tiện Nam, em muốn ở bên cạnh anh một lát."

Diệp Phi vùi mặt vào cổ anh rồi hít sâu một hơi.

Lê Tiện Nam định ngủ tiếp, nhưng lời nói của cô khiến suy nghĩ của anh bị hỗn loạn, lời nói của cô dường như có một hàm ý khác.

Anh nhìn xuống thì thấy Diệp Phi An đang lặng lẽ ôm tay anh.

Chỉ có hơi thở lướt qua cổ anh là mỏng manh và ướt át - giống như đang khóc.

Lê Tiện Nam không nói gì, anh chỉ đưa tay ra ôm lấy Diệp Phi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô như muốn xoa dịu nỗi buồn của cô.

Trong khoảng thời gian qua, Lê Tiện Nam không cố gắng tìm hiểu cô và cô cũng không nói gì về việc riêng của mình, nhưng anh có thể nhìn ra một vài điều.

Khi bị tổng biên tập chèn ép, cô sẵn sàng làm việc đến một hai giờ dù công việc này hiển nhiên khác với mong muốn của cô. Anh chỉ cảm thấy rõ ràng là một cô gái tốt đang tự đặt mình vào sai vị trí.

Lê Tiện Nam không nói gì, cứ như vậy vuốt ve lưng cô rồi để cô khóc trong im lặng một lúc.

Chính sự im lặng của anh đã khiến cho những cảm xúc phức tạp của Diệp Phi dâng trào.

Cô luôn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ không hề trong sáng.

Anh có thể được coi là dịu dàng với cô đến từng chi tiết, cách sống chung thì giống như bạn tốt nhưng "bạn bè" không thể hôn và ngủ cùng nhau.

Nếu là một mối quan hệ khác... Không có câu trả lời vì anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, thậm chí anh còn hỏi ý kiến của cô trong lần đầu tiên hai người hôn môi.

"Lê Tiện Nam, tại sao anh lại tốt với em như vậy?" Cô cúi đầu rồi đặt cằm lên cổ anh, giọng nói như nỉ non vì cô đã khóc, "Anh luôn kêu em đừng không muốn gì cả? Nhưng ngay cả anh cũng có muốn cái gì đâu…"

Những lúc yếu đuối ít ra cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô gần như không thể phân biệt được.

"Phi Phi, giữa tôi và em đâu cần phải rạch ròi như vậy, em muốn tôi phải làm sao... Tôi nghĩ kỹ rồi..." Lê Tiện Nam ôm cô, đau khổ nói, "Em cứ sống nhẹ nhàng, đừng tự trách móc bản thân và hãy thành thật với lòng mình. Có một số điều em không muốn nói với tôi, nhưng tôi mong em biết phải xử lý như thế nào, cũng đừng phớt lờ những mong muốn và sở thích của mình, đừng quá khắt khe với bản thân."

"..."

"Em không cần phải tính toán chi li với tôi, lỗ vốn thì lỗ vốn, nếu có thể đổi bằng khoảng thời gian có em ở bên cạnh thì tôi thấy cũng đáng. Phi Phi, trên đời này không có vị Bồ tát nào được cúng bái vĩnh viễn, nhưng đèn ở đây sẽ luôn sáng lên vì em, em đừng quên điều này."

Sợ cô không hiểu, Lê Tiện Nam ôm cô vào lòng. Khi anh cúi đầu làm môi anh chạm vào trán cô, vài sợi tóc lòa xòa của cô rơi trúng trên môi anh, anh nói, "Tôi không suy xét nhiều điều như vậy, tôi chỉ biết khi em ở bên cạnh tôi sẽ không phải chịu bất kỳ uất ức nào."

"..."

“Thiếu nợ thì thiếu nợ, chúng ta đừng tính toán rõ ràng quá." Lê Tiện Nam xoa đầu cô, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó?

"Dạ."

Diệp Phi im lặng, thấy anh đã buồn ngủ, cô ngẩng đầu nhìn anh nhưng vẫn không nói gì.

—— đừng ngây thơ như vậy, cũng đừng trong sạch như thế, khiến anh cảm thấy đã làm hoen ố một cô gái tốt.

Diệp Phi nhìn anh vài giây, sau đó đột nhiên cúi người hôn anh. Cô vốn định hôn lên cằm anh, nhưng dường như anh đã nhận ra nên nụ hôn cứ vậy rơi xuống trên môi.

Lê Tiện Nam cười, vuốt ve gáy cô rồi ôm cô vào lòng.

"Vậy ngày mai anh tới đón em đi, có thể sáu bảy giờ mới xong."

"Được."

"Lê Tiện Nam"

"Hửm?"

"Quên đi, không nói nữa, ngày mai em đi ăn cơm với anh."

Diệp Phi thấp giọng nói, Lê Tiện Nam vỗ về gáy của cô rồi đáp đồng ý.

Thực sự không thể tính toán rõ ràng, vì vốn dĩ ngay từ đầu đã như vậy.

Nhưng cô có hối hận không? Diệp Phi tự hỏi chính mình, kết quả một giây cũng không hối hận. Cô chỉ biết rõ một điều, dù cuộc đời nhiều trắc trở nhưng cô vẫn rất may mắn vì gặp được Lê Tiện Nam.

Trên đời này không có vị Bồ tát nào được cúng bái vĩnh viễn, nhưng đã có một Lê Tiện Nam hứa với cô rằng sẽ luôn thắp sáng đèn vì cô.

-

Ngày hôm sau, Diệp Phi dậy rất sớm. Do hôm qua ngủ muộn nên cô không đánh thức Lê Tiện Nam, nhưng cô biết anh đã từng thức dậy vì ở ngoài sân có một chiếc ô tô đang đậu, và đó chính là Kha Kỳ.

Kha Kỳ đưa cô đến nhà máy in, lúc lên xe y còn đưa cho cô một chiếc túi có một ít bánh sừng bò và một ly cà phê.

Không cần hỏi cũng biết là yêu cầu của Lê Tiện Nam.

Diệp Phi uống cà phê, gắng gượng dậy tinh thần.

Vị trí của nhà máy in nằm ở khu vực rất hẻo lánh, trên xe kéo chất đầy những chồng giấy trắng.

Nhân viên đưa Diệp Phi đến một văn phòng chỉ có mỗi bộ bàn ghế, bởi vì không gian quá rộng nên máy sưởi cũng vô dụng. Tiếp đó, nhân viên rót cho Diệp Phi một cốc nước nóng rồi xé một tờ giấy để làm miếng lót ly...

Diệp Phi mở điện thoại xem bức ảnh chụp chữ ký mà Hoàng Linh gửi cho cô. Do Sấu Kim Thể rất khó viết, nên Diệp Phi nắn nót rất lâu mới xong một cái, mặc dù hôm nay Hoàng Linh muốn cô ký hết 3000 trang.

Diệp Phi cẩn thận ký từng cái một, do cúi người một hồi lâu nên eo và cổ đều đau nhứt không chịu nổi.

12 giờ sáng, Kha Kỳ đến đưa cho cô một hộp cơm được chế tác tinh xảo.

Kha Kỳ giải thích, "Sáng nay ngài Lê và ngài Triệu cùng nhau dùng bữa, kêu tôi mang đến cho cô."

Diệp Phi gật đầu, lịch sự hỏi y có muốn ăn cùng không nhưng Kha Kỳ khéo léo từ chối.

Bàn làm việc không lớn nên Diệp Phi chọn một góc trống để ăn cơm, cô vừa mở hộp thức ăn ra thì thấy tôm bóc vỏ và thịt cua bóc sẵn.

Trong đầu Diệp Phi chợt lóe lên một suy nghĩ thật vô lý, cô gửi một tin nhắn cho Lê Tiện Nam, chỉ vài giây sau Lê Tiện Nam đã trả lời lại.

Diệp Phi đùa bỡn hỏi: [Anh bóc hả?]

[Không tôi chứ ai? Địa điểm ăn là do Triệu Tây Chính chọn, tôi chọn được mấy thứ em thích, sợ em không có thời gian bóc và đúng lúc tôi cũng rảnh.]

Diệp Phi ngồi trong nhà máy in lạnh lẽo, nhưng lại cảm thấy có chút ấm áp.

Thực ra Lê Tiện Nam không hề nhàn rỗi, trong bữa tiệc của Triệu Tây Chính toàn là những người có địa vị cao, sau khi bàn luận những vấn đề cao siêu thì họ sẽ cùng nhau dùng bữa rồi nói chuyện hợp tác. Do Triệu Tây Chính không giỏi ăn nói, nên mới kéo Lê Tiện Nam đi theo.

Trong căn phòng riêng kiểu Trung Quốc, được trang trí cùng những chiếc gối tựa lưng bằng lụa vàng rất trang trọng và tao nhã.

Lê Tiện Nam không có hứng thú, cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi sáng màu bên trong gọn gàng ôm lấy eo với cổ tay áo xắn lên. Anh dường như không tập trung lắng nghe, mà chỉ lo cầm dụng cụ để bóc thịt cua.

Thỉnh thoảng có người hỏi anh một số câu, nhưng Lê Tiện Nam vẫn có thể trả lời lại.

Triệu Tây Chính nghiêng người hỏi có muốn tìm người phục vụ bóc cua không?

Lê Tiện Nam cười và đáp không cần thiết, nhưng cần kêu người mang đến hộp cơm giữ nhiệt.

Một lát sau, anh kêu Kha Kỳ mang hộp cơm đi đâu đó.

Triệu Tây Chính nghe thấy địa chỉ xa xôi hẻo lánh, cho nên trong tiềm thức hắn nghĩ đến người đã đi cùng Lê Tiện Nam ngày hôm đó.

"Anh Nam." Triệu Tây Chính cảm giác tình huống phát triển theo hướng không tốt lắm, nên muốn dành chút thời gian để nói gì đó.

Lê Tiện Nam cầm khăn ăn trên bàn lên, lau ngón tay rồi dựa lưng vào ghế, "Tây Chính, lúc tôi chống lưng cho cô ấy, không cần ai xen vào."

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play