*Warning: Có thịt,nhưng chỉ là thịt vụn,cực vụn nhé :3
Những ngày không có Gin, Rovka tuy rằng mỗi ngày đều siêng năng luyện tập, nhưng sinh hoạt lại càng ngày càng giống một người bình thường.
Buổi sáng đi ra ngoài chạy bộ, sau khi trở về thì làm bữa sáng, lại đi siêu thị một chuyến, buổi tối thì tùy theo hứng thú, hoặc là tản bộ, hoặc là về nhà xem bộ phim yêu thích.
Rõ ràng chính Rovka lựa chọn những ngày nhàn nhã lại thoải mái như vậy, nhưng đối với cô hiện tại mà nói lại có vẻ vô cùng dày vò.
Mỗi buổi tối, Rovka đều sẽ đắm chìm trong ác mộng. Trong mộng không phải là gì xa lạ, mà chính là hình ảnh cha mẹ vì giúp cô chứng minh trong sạch mà khắp nơi bôn ba vấp phải trắc trở. Mỗi lần xem là mỗi lần tâm Rovka thống khổ, nhưng cô lại không có cách nào, cô khống chế không được đầu óc mình, tựa như một cái lục bình không rễ, nước chảy bèo trôi.
Đột nhiên mở bừng hai mắt, ngồi dậy, Rovka bỗng dưng phát hiện cô thế nhưng bắt đầu nhung nhớ mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Gin.
-
Tỉnh rồi?_Giọng nói của Gin truyền đến, Rovka theo bản năng mà hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Gin vận một thân đồ đen đứng ở cửa phòng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt thanh lãnh mà nhìn cô.
Rovka yên lặng, nhìn chằm chằm hắn.
Nói không nên lời, là vì cô lúc này yếu đuối, hay là cô thật sự động tâm với Gin, cô không biết. Thế nhưng, Rovka không tự giác mà đứng dậy đi vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn, vùi đầu vào ngực hắn.
Biết rõ sẽ không có an ủi, nhưng trước mũi phất qua mùi thuốc lá cùng mùi máu tươi hỗn loạn và hơi thở lạnh mạc độc hữu của hắn lại làm tâm nóng nảy chậm rãi bình tĩnh trở lại.
-
Em nhớ tôi?_Ngón tay Gin nhẹ nhàng đem lọn tóc rơi bên má cô vén ra sau tai, trong đôi mắt sáng ngời của Rovka phản chiếu nụ cười lạnh lẽo nhưng lộ một tia ôn nhu hiếm hoi của hắn.
Cô ngửa đầu chống lại ánh mắt hắn, thản nhiên nói:
-
Ân, em nhớ anh.Ở trước mặt Gin, Rovka chưa bao giờ nói dối, bởi vì cô biết rõ kĩ năng nhỏ bé này của mình căn bản lừa không được hắn. Thay vì làm điều thừa dẫn tới Gin hoài nghi, còn không bằng bộc lộ tương đối. Chỉ là lúc này thổ lộ làm Rovka hơi hơi cảm thấy có chút kham không nổi, dù sao là một cô gái, ở phương diện cảm tình luôn sẽ hy vọng nhà trai chủ động, cho dù đây là nhiệm vụ của cô.
Bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, Rovka hơi hơi quay đầu, cần cổ trắng nõn non mịn liền trực tiếp bại lộ trước mắt Gin, bởi vì gần sát, Gin còn có thể ngửi thấy trên người cô nhàn nhạt hương thơm.
Hắn đột nhiên cúi đầu, há mồm liền ngậm lấy cổ cô, tinh tế hôn.
-
Gin... A..._Rovka theo bản năng mà bám lấy bả vai Gin, cả người dựa vào trong ngực hắn.
Động tác của hắn từ khẽ hôn dần biến thành gặm cắn, cảm giác tê tê dại dại chiếm cứ thần kinh cô, đôi tay bám vào bả vai hắn càng dùng sức, gương mặt nguyên bản bởi vì ác mộng mà trở nên có chút tái nhợt cũng dần dần đỏ ửng.
Giữa cô và hắn, từ lúc bắt đầu xấu hổ đến bây giờ thân mật khăng khít, quả nhiên đúng như câu kia của hắn, "làm nhiều lần tự nhiên thành thói quen".
Một đêm này, bọn họ cực hạn triền miên, phân không rõ rốt cuộc ai yêu ai, có lẽ bọn họ chỉ muốn gắt gao ôm lấy đối phương, tại khoảnh khắc này.
Gin cho người ta cảm giác giống như hắc ám, nơi có hắn tựa hồ bị bao phủ bởi vô tận bóng đêm, cho dù ánh mặt trời chiếu khắp nơi, một người như hắn, nhất định là một tia nắng cũng chiếu không đến.
...
Dường như trải qua rất lâu, Rovka mới tỉnh lại.
Cô bị Gin ôm vào trong ngực, cánh tay bên hông gắt gao siết chặt, làm cô có chút thở không nổi.
Từ khi vừa mở mắt ra, trong phòng có chút tối tăm, cũng không biết bức màn kéo lại khi nào, nhưng từ khe hở có thể nhìn đến một tia ánh sáng, nói vậy hiện tại nếu không phải giữa trưa thì chính là buổi chiều.
Nhiệt độ trong phòng có chút thấp, Rovka cầm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa đi, khẽ động đậy muốn gỡ ra cánh tay như gọng kìm khóa lại bên hông, nhưng Gin một chút cũng không buông tay.
-
Đi đâu?Thanh âm bên tai mang theo một chút trầm thấp cùng khàn khàn, Rovka không cần quay đầu cũng biết người đàn ông ôm cô đã tỉnh.
-
Em muốn đi rửa mặt.-
Không được._Gin lập tức bá đạo ra lệnh, không cho cô rời đi.
Cái ôm của Gin cũng không ấm áp, thậm chí làm người cảm thấy có chút lạnh, nhưng chính một cái ôm như vậy làm Rovka từ lúc bắt đầu kháng cự đến bây giờ đã quen thuộc.
Cảm giác dính nhớp không thoải mái trên người làm Rovka hơi hơi nhăn mi, ôm cổ Gin dụi đầu vào ngực hắn, yêu cầu:
- Nếu không anh ôm em đi đi.Lần đầu tiên thấy Rovka làm nũng, cả người Gin ngẩn ra.
Chưa từng có người nào... nói chuyện với hắn như thế...
Chỉ có cô, luôn tùy ý như vậy nhưng lại phá vỡ luật lệ của hắn. Đáng lẽ theo tác phong hành sự của mình, hắn nên sớm diệt trừ cô, nhưng hắn lại mạc danh mà luyến tiếc loại cảm giác này.
Rovka cuộn tròn trong lồng ngực Gin, thấy hắn bất động, đang nghĩ ngợi có nên đẩy hắn ra tự mình đi hay không, liền thấy hắn đột nhiên ngồi dậy ôm cô lên, hướng phòng tắm mà đi đến.
...(Một chuyện gì đó đã xảy ra mà tác giả đã không viết tiếp...)
Từ trong phòng tắm đi ra, Rovka vận một bộ váy ngủ tơ tằm rẽ qua phòng bếp. Trong khoảng thời gian không có Gin, ngay từ đầu cô ăn cơm hộp, sau này ăn ngán liền tự mình động thủ, dù sao bây giờ thứ cô không thiếu nhất là thời gian.
Nấu chút cháo, làm mấy cái sandwich, hai đĩa rau trộn, chờ đến khi Gin ra tới, Rovka trực tiếp vẫy hắn tới ăn bữa sáng.
Thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự không nhiều lắm, đại bộ phận thời gian của Gin đều dùng để chạy khắp thế giới, dù có trở về thì cũng chỉ là một hai ngày, mà Rovka có công tác nghiên cứu của chính mình, nơi hai người bên nhau nhiều nhất chính là ở trên giường, giống như bây giờ lẳng lặng cùng nhau ngồi ăn bữa sáng, thật đúng là lần đầu tiên.
Rovka rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ bình thường, mặc dù ích kỷ, mặc dù thông qua hệ thống huấn luyện đã hiểu biết rất nhiều mặt hắc ám trước kia chưa từng tiếp xúc qua, nhưng trong tận xương tủy, cô vẫn hi vọng mình là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.
-
Buổi tối có nhiệm vụ, lần này em cùng đi._Gin ăn xong bữa sáng chỉ nói một câu như vậy.
Rovka nghe vậy hơi hơi sửng sốt, cô cho rằng làm một nhà khoa học, chức trách của cô chỉ là nghiên cứu, lại không nghĩ đến có một ngày cô cư nhiên còn phải tự thân tới chiến trận, cảm giác này ngược lại không biết phải hình dung như thế nào.
Đương nhiên, Rovka cũng không phải mù, không có hỏi loại vấn đề ngu ngốc rằng có thể không đi hay không, cô biết Gin đối xử với cô không tồi, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi nhất định, cô không cho rằng mình thực sự có tư cách cùng so sánh với tổ chức trong cảm nhận của Gin.
-
Để em chuẩn bị một chút._Dùng tốc độ rất nhanh mà thu dọn bàn ăn, rửa sạch chén đữa,Rovka xoay người vào phòng ngủ.
Gin nhìn theo bóng dáng cô, khóe miệng lại giơ lên một mạt ý cười thị huyết, tựa hồ không khí trong nháy mắt trở nên lạnh băng.