|Chưa beta|
Chiều muộn,Rovka dùng xong bữa tối liền chuẩn bị nghỉ ngơi, thay áo chống đạn liền thân.Đây là Gin vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, nghĩ đến cũng là vì lo lắng cô sẽ không ngăn cản được sát thủ vị Boss kia phái tới.
Nói thật, đối với người của tổ chức,cô nhận thức cũng không nhiều, những nhân viên nghiên cứu kia, nói trắng ra là không có gì khác nhau so với đồng nghiệp bình thường, căn bản không tiếp xúc được với nhân viên trọng điểm của tổ chức.Rovka sẵn sàng tiếp cận bọn người Gin, một là vì hạng mục nghiên cứu có chút đặc thù,hai là vì Gin,và ba là bởi vì hệ thống.
Tư liệu hệ thống cung cấp cô đều giống hệt như tác giả đã cho trong nguyên tác, mà bất đắc dĩ là tác giả đến nay đều không có đem chuyện tổ chức áo đen làm rõ ràng. Loại cảm giác này thật giống như rõ ràng hẳn là chủ tuyến, kết quả tới cuối cùng lại phát triển thành phụ tuyến, trời mới biết lúc Rovka chưa xuyên qua, tâm tâm niệm niệm muốn xem diễn của vai chính và tổ chức áo đen, cố tình mỗi lần muốn xem đều phải chờ ít nhất vài năm.
Bi kịch!
Bây giờ,thậm chí đối tượng được phái tới đây gϊếŧ cô là ai cô cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc những thành viên của tổ chức không sống được đến cuối cùng thì ai cũng không biết, biết được danh hiệu thì có ích lợi gì. Y theo Rovka xem, muốn biết danh hiệu của thành viên trọng điểm của tổ chức, tra tên rượu sẽ biết, còn cần cân não làm gì.
Màn đêm dần buông xuống,ánh sáng ngọn đèn dầu đan chéo vào bóng tối, nguy hiểm chậm rãi tới gần.
Rovka không bật đèn, mà đứng trước cửa sổ nhỏ ở tầng hai, nhìn chăm chú vào những thân ảnh chìm trong bóng đêm chậm rãi tới gần biệt thự.
Nhân số cũng không nhiều, ba người, có ẩn dấu tay súng bắn tỉa hay không Rovka tạm thời chưa thể xác định. Bất quá nhìn động tác hầu như không chút sơ hở của những người này, Rovka không biết trước tiên nên cảm khái một chút vị tiên sinh kia đối hắn coi trọng, hay là nên ngẫm lại như thế nào từ nơi này chạy đi.
Ngoài phòng, ba nhân ảnh lợi dụng lợi thế bóng tối mà chậm rãi tới gần, bọn họ không có lựa chọn vào từ cửa chính, mà là mượn lối từ cửa sau và cửa sổ.
Rovka nghe động tĩnh liền biết có người tới, từ trước cửa chuyển hướng ra cửa sau, dựa vào vách tường, từ từ đi tới.
- Ngươi lên lầu, ngươi ra trước cửa, nếu gặp phải liền trực tiếp giải quyết, càng nhanh càng tốt._ Một thanh âm từ trong bóng đêm vang lên, âm lượng không lớn, nhưng tại căn phòng trống trải này vẫn phá lệ rõ ràng.
Hai người bên cạnh gật đầu, ba thân ảnh nhanh chóng tách ra.
Rovka áp chặt lưng vào vách tường, một tay nắm súng, một tay khác nhẹ nhàng động một cái, trong tay liền xuất hiện thanh đao cỡ nhỏ. Lặng lẽ nhưng sắc bén như một con báo săn mồi,Rovka chậm rãi tiếp cận mục tiêu, thừa dịp kẻ lạ mặt còn chưa kịp phản ứng, gọn gàng cắt đứt yết hầu.
Máu tươi bắn lên tay có chút dính nhớp, nhưng Rovka cũng không có thời gian đi băn khoăn chuyện này. Có lẽ một người như cô lần đầu tiên gϊếŧ người sẽ gặp phải bất ổn tâm lí,nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa con trong bụng, dù có gϊếŧ bao nhiêu người đi nữa cô cũng sẽ không mềm lòng.
Huống hồ,những thủ đoạn trước nay cô học được chính là để gϊếŧ người.
Lắc mình trốn đến một góc an toàn, Rovka liền phát hiện hai kẻ còn lại tựa hồ đã cùng nhau hành động , tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng dựa vào bước chân cùng tần suất hô hấp cô vẫn có thể cảm giác được.
Điểm này, đương nhiên phải cảm ơn hệ thống, còn có Gin luôn bất cận nhân tình* mà cùng cô tập luyện.
Bao nhiêu lần cô bị Gin đánh đến mình đầy thương tích, thậm chí bò cũng bò không được, hiện tại ngẫm lại, nếu không phải hắn không lưu tình, cô sợ là đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được tình hình rằng mình bị truy sát.
Xác thực, Gin dạy chính là về thủ đoạn gϊếŧ người, nếu cô thậm chí còn không dám giơ tay chém xuống, dựa vào tính tình của hắn sợ là sẽ không do dự vứt bỏ cô.
-
Sao lại thế này?_ Một thanh âm vang lên làm Rovka lập tức thu hồi tươi cười bên khóe miệng,cả người nhẹ nhàng tránh ra cửa.
-
Chúng ta quá thiếu cảnh giác.Rovka lạnh lùng nã một súng từ nơi phát ra âm thanh, ngay sau đó liền nhận được một loạt đạn bắn trả. Cô trốn ra sau tường cũng không thoát được bị ăn đạn.
Đầu ngón tay cô không tự giác mà vuốt ve cò súng, tiếng vang gây nên từ loạt đạn đánh vỡ tường và gia cụ tựa như tiếng tử thần triệu hoán,vô cớ làm cho cảm xúc trở nên căng chặt,Rovka có thể cảm giác được trái tim mình không ngừng gia tốc,trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trong cơn hoảng hốt,cô cảm giác như có thứ gì lăn về phía mình, vừa kịp định thần, đã thấy là lựu đạn.
Trong lòng kinh hãi,Rovka bất chấp tất cả,lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, vừa rơi xuống đất liền cảm giác được một tiếng vang lớn, một ít đồ vật vì nổ mạnh mà nện lên người cô, trầy da và một vài vết thường không tính là gì,mấu chốt là đằng sau.
"Phanh" một tiếng, bàn tay chống đỡ thân mình của Rovka run lên,cả người thiếu chút nữa là nằm sấp xuống,cũng may cô phản ứng không chậm,lật người một cái liền tìm được một chỗ trốn thích hợp,vì có áo chống đạn nên cánh tay chỉ có chút nhức nhối.
Quả nhiên,trừ bỏ người trong phòng còn có mai phục ở bên ngoài.
Cũng may cô phản ứng rất nhanh,nếu không,sợ là hôm nay bỏ mạng tại nơi này.
Nhanh chóng xoay người,Rovka chuyển tới gara,mặc dù ăn vài viên đạn, nhưng dựa vào quỹ đạo của đường đạn cô cũng tìm được chỗ đối phương ẩn thân,giơ tay nã hai phát súng,tuy rằng không biết trúng hay không,nhưng thời gian đủ cho cô rời đi biệt thự.
-
Con yêu,kiên cường thêm chút nữa,đừng để nỗ lực của mẹ đổ sông đổ biển._ Rovka từ khu biệt thự thoát ra,ngoặt vào một ngõ nhỏ liền nghe được tiếng còi cảnh sát, nghĩ hẳn là do cư dân ở phụ cận nghe được tiếng nổ mà báo tới.
Xuyên qua ngõ nhỏ,bởi vì không có mục đích, Rovka có thể nói là mù quáng mà đi về phía trước, chờ đến khi cô hoàn hồn mới phát hiện, chính mình đã đi đến nhà của Kudo Shinichi.
Cũng đúng, không biết là do định luật vai chính không thể trái hay vẫn là trùng hợp, tóm lại, bất luận là chung cư hay biệt thự, nơi mà Gin có thể tìm đến nếu không gần văn phòng của Mori thì cũng là gần nhà Kudo Shinichi. Nhưng nơi này thật ra là cách khá xa, với trạng huống hiện tại của thân thể, không thể tin được là cô có thể chạy đến đây.
Haibara Ai? Okiya Subaru?
Chẳng lẽ thật sự do vận mệnh an bài...
Thôi, đêm nay vị Boss kia đã hành động, nếu cô thật sự không làm gì, cũng không phải là cô. Rút cuộc, Rovka một thân cũng không phải vô tư lự, ngược lại, cô từ trước đến nay vẫn luôn rất hẹp hòi.
...
Nhà Kudo.
Okiya Subaru bưng chén rượu đứng bên cửa sổ,theo thói quen đặt ánh mắt lên ngôi nhà cách vách,hay nói đúng hơn,là lên bóng hình nhỏ nhắn của Haibara Ai ở trong nhà.
Bảo hộ Haibara Ai là việc cuối cùng mà hắn có thể làm cho Miyano Akemi.
Một kẻ bình tĩnh,không chấp nhận sai sót như hắn,lại nửa đường xảy ra gián đoạn kế hoạch—— hắn yêu cô gái tên Miyano Akemi kia, thậm chí vì cái chết của cô ấy mà không ngừng dằn vặt,áy náy..
Nheo mắt giấu đi thần sắc thống khổ, Okiya Subaru bỗng nhìn đến một thân ảnh cách đó không xa, tuy rằng không phải rất rõ ràng, lại làm cho hắn rõ ràng cảm giác được không đúng.
Địch nhân?