- Chỉ là, Gin, nếu chúng ta có con, anh muốn để con giống anh sao?
Gin hơi giật mình.
Chẳng lẽ con của chính mình cũng phải đi theo con đường như vậy sao?
Đầu ngón tay Gin lướt qua da thịt mềm mại của Rovka, trong mắt mang theo một tia mê mang.
- Tôi sẽ mau chóng tìm ra kẻ giở trò quỷ._Bàn tay Gin đặt trên eo cô không tự giác mà siết chặt, trong thanh âm lộ ra kiên định_Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.
- Gin, chỉ cần anh không buông tay em, em cũng sẽ không chủ động rời đi anh._Rovka ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Trong lòng Gin xẹt qua một dòng nước ấm, môi khẽ tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói:
- Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ kết hôn.
- Kết hôn?_Rovka sửng sốt, ngẩng đầu chống lại ánh mắt nghiêm túc của Gin, vẻ mặt không dám tin tưởng.
-
Tôi muốn có một gia đình, Rovka._Gin cúi đầu hôn cô, giọng nói phiêu lãng, mang theo niềm mong chờ, lại phảng phất nỗi cô tịch vô tận.
Rovka vươn tay, dùng sức ôm chặt hắn, trong lòng đau nhói, đau lòng cho nguyện vọng nhỏ bé của người đàn ôn này. Rõ ràng mỗi người đều có một mái ấm, mà đối với hắn mà nói, khái niệm mang tên "nhà" ngay từ khi bắt đầu đã không tồn tại.
Cũng chính vì không tồn tại, hắn mới có thể giống như gió như mây, vĩnh viễn không có thời điểm dừng lại, vĩnh viễn du đãng trong không gian, không nơi nương tựa.
-
Nếu anh tặng hoa và mua nhẫn, em sẽ suy xét việc gả cho anh._Rovka ra vẻ không thèm để ý.
Gin cúi đầu dùng sức cắn một ngụm trên cánh môi cô:
-
Em muốn chết sao?- A...Có ai bức hôn như anh sao?_Rovka khẽ vung tay đấm ngực hắn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi bị cắn suýt bật máu.
Gin khẽ cười một tiếng, ôm cô nói:
-
Thời gian tới hạn chế ra ngoài, đợi sau khi xử lí hết mọi chuyện rồi tính.- Vân..._Âm tiết cuối cùng đã bị nụ hôn của hắn nuốt lấy.
Rovka cũng không rõ có phải là do đề tài "đứa con" này đến quá mức đột ngột mà xúc động đến nội tâm của Gin hay không, tóm lại, mấy ngày kế tiếp, hắn bắt đầu điên cuồng, lúc nào cũng có thể bộc phát thú tính, dường như rất trông mong cốt nhục chưa thành hình của mình.
Đợi đến khi hắn rời khỏi, làm việc mình cần làm, Rovka liền rất ít khi ra cửa, nếu có thì chỉ là đi siêu thị ở phụ cận mua một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản.
Đối với một người đã từng nếm trải mùi vị của cái chết như cô, không có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của mình, hơn nữa, cô xem ra, thế giới bên ngoài cũng không xuất sắc như cô thường nghĩ, khả năng là vì cô hi vọng người kia vẫn luôn ở bên cô đi!
Hơn một tháng sau, Rovka mới phát hiện, nguyên bản thời kì sinh lý rất đúng giờ, không biết từ khi nào đã trở nên không chuẩn. Cả tháng này, và tháng trước... đều chưa tới.
Việc này làm cô có chút ngờ ngợ, chỉ là, cô và Gin ở bên nhau đã lâu như vậy, vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra, làm sao vừa nhắc truyền thuyết lại ập đến?
Có một phút như vậy, Rovka cũng không biết là do Gin ra sức mà thành công, hay là do vận khí* của mình tốt nữa...
Tuy rằng năng lực tự vệ của cô và Gin không có vấn đề gì, nhưng có đứa bé này, hành tung của cô khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân. Rút cuộc, Rovka có thể đánh đổi sinh mệnh của mình để liều mạng, lại không đành lòng để máu mủ mình lâm vào nguy hiểm.
Chỉ là, vì sao hết thảy lại trùng hợp như vậy?
Ngồi ở chung cư, nhìn que thử thai mới mua về ở trước mặt, Rovka khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là cầm lấy đi vào nhà vệ sinh. Trước khi có kết quả, có một số việc không nên đoán bừa.
Trên thực tế, nói lời này cũng không phải là vì cô không chào đón đứa trẻ này, cô chỉ là lo lắng vị boss kia ngầm hạ lệnh truy sát cô, vậy càng phiền toái. Đến lúc đó nếu không có Gin bên người, một mình cô có thể ứng phó một hai lần, nhưng càng về sau, cô cũng không thể cam đoan đứa bé này có thể giữ lại.
Có lẽ cô nên cùng hệ thống tìm hiểu một chút về phương pháp chạy trốn, càng nhiều cách thì phần trăm sống sót càng cao.
Nhưng trước đó, cô cảm thấy nên đi bệnh viện một chuyến, rút cuộc tự mình kiểm nghiệm cũng sẽ không thuyết phục bằng kết luận chuyên môn.
========================================================================
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Gin đặc biệt trở về tổ chức một chuyến, giải quyết thành viên tình báo tin tức giả nào đó, rồi bỏ ra chút thời gian thuyết phục boss. Rút cuộc, mục tiêu cuối cùng của chủ nhân hắn không phải là gϊếŧ bao nhiêu người, mà là đạt đến ngưỡng trường sinh.
Sự tình lần này nhìn như đã được giải quyết, nhưng thật ra cất giấu không ít tai họa ngầm, mà Gin hiển nhiên đã nhìn thấu, nên mới âm thầm tính toán một mưu mô khác.
...
Trở lại chung cư, Gin vừa mở cửa liền nhìn đến Rovka bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra. Hình ảnh kia vừa quen vừa lạ, nhưng thập phần ấm áp. Trong một khoảnh khắc, lòng hắn dấy lên niềm tin vào tương lai phía trước.
Trước kia, hắn chưa bao giờ cho rằng mình cần một thứ gọi là "nhà", nhưng hiện tại, cảm giác thỏa mãn mà một từ "nhà" mang đến lại không cách nào thay thế được.
- Gin, anh về rồi. Đi rửa tay đi, vừa kịp lúc ăn cơm._Rovka nhìn đến Gin đứng ở cửa, trên mặt không khỏi lộ ra nét cười rực rỡ.
Gin cúi đầu, dùng sức in một cái hôn bên môi cô, khẽ cười:
- Tạm thời không có việc gì, nhưng boss dường như có tính toán khác.
Rovka hừ nhẹ một tiếng, cánh tay vòng qua eo hắn, chôn mặt trong lòng hắn, cười nói:
- Boss luôn có tính toán của riêng mình. Nhưng Gin à, nếu gã vẫn kiên trì muốn gϊếŧ em, anh sẽ động thủ chứ?
- Em biết rõ là không mà._ Gin khẽ cắn cánh môi cô, hung tợn nói_Em bây giờ càng ngày càng không ngoan.
- Không phải em không ngoan, mà là anh không để bụng đến em và con._ Nắm được đáp án mong muốn, nụ cười bên môi Rovka so với bất cứ thời điểm nào đều sáng lạn hơn.
- Con?_ Gin sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới đứa trẻ của mình nói đến là sẽ đến.
Rovka thấy hắn không lên tiếng, lồng ngực nhảy dựng, không khỏi lo lắng hỏi:
- Sao vậy? Anh không muốn có con sao?
Gin cúi đầu hôn môi cô, khe khẽ thì thầm:
- Tôi đã nói rồi, nếu em mang thai, vậy thì cứ sinh ra! Lời này sẽ không bao giờ thay đổi.
Rovka cảm thấy chính mình càng ngày càng mẫn cảm, lúc trước cô chỉ nghĩ đoạt lấy chân tình của hắn để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại không phải chỉ vậy, cô còn muốn giữ lại đứa bé này, cho hắn hạnh phúc.
Quả nhiên, phàm là người thì đều có lòng tham.
Cô muốn trở về cứu cha mẹ, dạy cho đôi tra nam tiện nữ kia một bài học đích đáng, nhưng cô lại muốn Gin hạnh phúc, thật sự mâu thuẫn, nửa muốn đi, nửa muốn lưu lại.
- Gin,nếu cuộc sống của chúng ta vẫn luôn an bình thế này thì tốt quá.
- Nói ngu ngốc gì thế?
An bình?
Trong cuộc đời của Gin, vĩnh viễn sẽ không có hai chữ "an bình".
__________________________
* vận khí: chiều hướng phát triển tốt, xấu của sự vật, sự việc theo quy luật tự nhiên, tại một thời điểm cụ thể, theo thuật phong thuỷ