Diệp Vân Âm một mình trong ngục tối, xung quanh không có lấy một ánh sáng, nàng mỏi mắt nhìn cánh cửa vẫn khép hờ, tầm mắt dần liếc sang những phòng giam bên cạnh, tất cả đều trống rỗng... không có bất cứ ai, cai ngục lại càng không, chỉ duy nhất một mình nàng tồn tại ở đây!
Diệp Vân Âm ngửa mặt lên nở một nụ cười bi thương, tất cả những thứ mà nàng cố gắng tranh giành đều không còn, những thứ mà nàng có được đều đã hoàn trả.
Trong tay trống rỗng, nàng đã mất hết tất cả, mất luôn tôn nghiêm của một mẫu nghi thiên hạ.
Ngay cả cơ hội duy nhất cũng đã bị nàng đánh cược, là nàng suy nghĩ không thấu đáo, là nàng đã quá khổ lụy, cho nên mới mất hết tất cả.
Diệp Vân Âm thẫn thờ chua xót nhìn kết cục của bản thân, cho dù đã tính trước, tính sau vẫn không tính được Lý Thiên Thành đã biết nàng là gián điệp.
Tương rằng có thể tiếp tục đứng sau tất cả, âm thầm che đậy ác ma bên trong, cuối cùng vẫn là bị phạt hiện.
Diệp Vân Âm tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng rất muốn được gặp Lý Thiên Thành, nàng không tin hắn lại đối xử với nàng như vậy.
Hai ngày trước.
"Hoàng thượng thần thiếp không sao, người không cần phải đánh đổi Sở phi để cứu thần thiếp!" Diệp Vân Âm vui sướng khi được Lý Thiên Thành hỏi han lo lắng.
Nàng biết nếu hắn không cứu nàng thì có thể cứu ai đây, bởi vì nàng là hoàng hậu của hắn, ngoài trừ nàng những người khác đều không thể lọt vào tầm ngắm của hắn.
Chưa vui mừng được bao lâu, Lý Thiên Thành đã hất nàng ra khỏi, hắn nghiến răng nói: "Làm gián điệp bấy lâu ngươi không chán hay sao?"
Trong chốc lát cấm vệ đã siết chặt nàng lại, mặc cho nàng la hét.
"Buông ra, các ngươi điên rồi, ta là hoàng hậu, là hoàng hậu đó! Hoàng thượng còn ở đâu ai cho các ngươi cả gan như vậy?"
"Kẻ phản bội không thể giữ lại, người đâu nhốt nàng ta vào ngục tối, chờ trẫm tra hỏi!" Chưa để nàng ta nói dứt, hắn đã vội lên tiếng.
"Hoàng thượng đã có lệnh, Diệp Vân Âm xin đừng cố chấp!"
Không còn tiếng gọi cung kín, cứ như thế nàng đã được áp giải vào ngục.
Diệp Vân tuyệt vọng như đang chờ cực hình tới gần, dù gì cũng đã đi đến mức đường cuối cùng, nàng chẳng phải một mình hứng chịu tất cả. Ít ra cũng kéo được Sở Diên cùng mình xuống đáy vực.
...
Cạch, tiếng cửa mở ra, một thân ảnh màu đen đang đứng trước cửa nhìn vào, người đó đứng ở phía đó nhìn về hướng Diệp Vân Âm, từ từ bước đến.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, không khỏi làm tôn lên sắc thái ảm đạm của người kia. Trong ngục tối bắt đầu lóe lên những ánh sáng, những tia sáng đó quá chói, khiếp Diệp Vân Âm phải vội vàng quay mặt đi, né tránh nhưng tia nắng chói lóa.
Nàng ngã người về sau nheo mắt nhìn người đang tiến đến, lúc này mới nhận rõ người đang tiến tới là Lý Thiên Thành, hắn bước chậm rãi về phía nàng, vầng trán đã hiện rõ gân xanh vì phẫn nộ.
Bỗng chốc một tiếng phịch phát ra.
Trước mắt nàng là một túi vải nhỏ, do lực của Lý Thiên Thành quá lớn đã khiến Diệp Vân Âm kinh hãi.
Lý Thiên Thành tức giận nhìn nàng ta, động tác tay cũng mạnh đến nghe được tiếng xương khớp vang lên rôm rốp trong ngục tối.
Lý Thiên Thành cười trào phúng nhìn nàng ta: "Vui không? Bấy lâu nay luôn lừa dối trẫm ngươi có thấy vui không?"
Diệp Vân Âm vẫn cứ ngơ ngác như không biết bản thân đã làm chuyện gì, nàng vươn tay nhặt túi vải nhỏ trên mặt đất, sau đó buồn bã nói với hắn: "Thần thiếp trước giờ chưa từng nghĩ sẽ làm tổn hại người, thậm chí vẫn luôn toàn tâm, toàn ý yêu người, hoàng thượng thiếp chưa bao giờ muốn hại người mà!"
Lúc bấy giờ Lý Thiên Thành đã không còn tin những gì mà nàng ta nói, những lời mà Diệp Vân Âm thốt ra chưa câu nào là thật cả.
Nàng ta là một con người giảo hoạt, lừa dối hắn bấy lâu nay cứ tưởng rằng lần này có thể thành công lừa hắn nữa hay sao?
Lý Thiên Thành nhướng mày, hắn bật cười nói: "Khá khen cho ngươi, trẫm thật sự tò mò ẩn sâu dưới lớp mặt nạ này đâu mới là khuôn mặt thật của ngươi nữa?
Người của hoàng tộc chưa bao giờ có kẻ ngu ngốc như ngươi, Diệp Vân Âm mà ta biết vốn dĩ là một người rất lương thiện, chẳng giống như ngươi là một kẻ phản bội đầu quân cho địch!
Trẫm phải khen ngươi thông minh rồi, giấu đầu lại để lộ đuôi, rời bỏ những người yêu thương ngươi để làm gián điệp cho Lương Quốc một nước đã bại trận từ lâu!"
Mưu đồ không thành công còn bị phát hiện, Diệp Vân Âm ngước mắt lên nhìn hắn, trong ánh mắt là nỗi buồn cùng tủi nhục. Nàng ta cười như điên rồi đứng dậy đi về phía hắn quát lớn: "Vậy thì đã sao chứ? Trước đó... trước đó chẳng phải chúng ta rất tốt hay sao?
Vì cớ gì? Vì cớ gì mà người lại thay đổi như thế?
Tất cả chẳng phải cũng là dối trá hay sao? Vốn dĩ chúng ta có thể sống trong cuộc sống vui vẻ biết bao, nhưng bây giờ từ khi có sự xuất hiện của Sở Diên đó tất cả mọi thứ thuộc về ta, tất cả những thứ vốn dĩ chỉ là của ta đều không còn!
Từ trước tới giờ ta đều chưa từng nghĩ sẽ hại người, ta làm biết bao nhiêu chuyện ác, giết biết bao nhiêu kẻ ngáng đường cũng chưa từng nghĩ sẽ hại người!
Cái giá mà những kẻ đó đáng nhận chỉ có thể là cái chết, những ai khiến người để tâm tới, ta đều không chừa lại một người, tất cả những cái gai đó đều phải được nhổ trụi.
Ta yêu người như thế, chỉ sợ người lại không yêu ta! Vì sao? Trái tim của người cớ sao lại lạnh đến như vậy, khi ta chạm vào liền có thể lập tức đóng băng..."
Lý Thiên Thành khinh miệt nhìn nàng ta, cho đến hiện tại Diệp Vân Âm vẫn chưa chịu nhận ra bản thân đã sai ở đâu. Hắn tức giận hất nàng ta ra khỏi người mình, Lý Thiên Thành mang ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Vân Âm.
"Ngươi không biết người sai ở đâu? Ngươi còn có tư cách nói ngươi không sai? Diệp Vân Âm ngươi đúng là một con rắn độc, túi hương này vốn dĩ chẳng phải trầm hương! Vậy mà bấy lâu nay ngươi luôn để ta dùng nó để thanh tĩnh!
Ngươi có biết không? Bản tính của ta ngày một thay đổi đều là do trầm hương của ngươi đó! Diệp Vân Âm, ngươi có tư cách gì trách trẫm? Nếu như hôm đó Lưu thái y không nói với trẫm, trầm hương mà ngươi đưa không thể dùng, có lẽ ta đã trở thành con rối tùy ý người sai khiến rồi!"
Đáng tiếc lại để hắn phát hiện ra, Diệp Vân Âm cười lớn, nàng ta không giấu nỗi vui sướng của bản thân. Chẳng trách lâu như vậy hắn vẫn luôn tỉnh táo, nàng còn tưởng Tuân Hương có vấn đề, hóa ra hắn đã sớm không dùng nữa rồi!
"Phải đó! Chính ta là đã để ngươi dùng Tuân Hương, ta biết nó có độc tính, bởi vì ta biết... người vốn dĩ... vốn dĩ không thể yêu ta! Nếu như vậy chỉ cần người cũng trở nên giống như ta, cũng trở nên điên cuồng giống như thế, chúng ta sẽ có thể làm thành một thể hợp nhất!
Chỉ có người và ta, bất cứ ai cũng không thể chen chân vào! Chúng ta mới là xứng đôi giang sơn này người làm hoàng thượng thì ta làm hoàng hậu, bất kể những kẻ khác cũng đừng hòng bước vào!"
Bây giờ ánh mắt của nàng ta ngày một dữ tợn hơn nhiều, Diệp Vân Âm lúc này như một con rắn đang phồng mang muốn cắn ngược Lý Thiên Thành.
Bấy lâu nay hắn đều không ngờ tới kẻ bên cạnh lại có âm mưu như vậy, có thể làm những trò đê hèn như vậy chỉ có thể là Diệp Vân Âm! Nàng ta vốn dĩ là một nữ nhân nhưng lòng dạ lại không thua những kẻ xảo trá kia là bao nhiêu, ngược lại còn hèn hạ hơn gấp trăm ngàn lần.
Diệp Vân Âm là một kẻ điên mãi không có thuốc chữa, Lý Thiên Thành nhớ đến cái thai mà nàng ta tạo dựng lại không khỏi nực cười.
"Cái thai trong bụng ngươi lúc đó vốn chưa hề có, vậy mà... vậy mà lại nói với trẫm ngươi đã mang thai!"
Diệp Vân Âm như tuyệt vọng mà lùi bước, kể cả chuyện này hắn cũng đã biết, vậy mà nàng ta còn nghĩ có thể tiếp tục che giấu.
"Hoàng thượng... người thật thông minh, ngay cả chuyện đã qua lâu như thế người cũng biết... phải đó! Tuy vậy chẳng phải lúc đó người cũng đã đày Sở Diên vào lãnh cung hay sao? Chung quy vẫn bị ta xoay như chong chóng!"
Cuối cùng nàng ta cũng chẳng mất mát gì, so với một vạn người đã chìm trong biển máu kia, Diệp Vân Âm vẫn thấy bản thân vẫn thắng lợi nhất.
Lý Thiên Thành không tiếp tục nói chuyện với nàng ta, hắn cảm thấy nếu ở đây hắn sẽ tức đến phát điên, để nàng ta ở đây cả đời, hắn muốn nhìn thấy Diệp Vân Âm phải chết dần chết mòn trong ngục tối.
Để nàng ta trải qua những đêm giá lạnh đơn thân một mình, xung quanh đều chẳng có hơi ấm của sự sống.
Kẻ tạo nghiệp như nàng ta mãi mãi cũng chẳng thể được siêu thoát, bởi trong tay đã nhuốm không ít máu tươi, tất cả đều là những người vô tội.
Nàng ta xem mình là thần thánh hay sao?
"Vậy thì cứ cô độc đến chết đi!" Hắn nói xong liền mất hút, cửa nhà giam được đóng lại, Diệp Vân Âm thẫn thờ trượt xuống.
Nàng ta lẩm nhẩm nói: "Đi rồi... đều đi cả rồi... mất hết rồi... tất cả đều biến mất rồi!"
Địa vị không còn, khoảng thời gian còn lại chỉ có thể sống trong ngục tối không một tia sáng.
Những thứ này đều là kết cục của nàng ta, sớm biết như thế chẳng sớm cũng chẳng muộn, những kẻ gieo xuống tội ác đều chẳng có kết cục vẹn toàn.
Kết cục của Diệp Vân Âm là một hồi cảnh tỉnh cho những sẽ đang và chuẩn bị tạo cho mình một kết cuộc thảm hại như thế!
Tiếng oan hồn cũng không ngừng vây lấy nàng ta đòi mạng, lúc làm hoàng hậu còn có thể hô mưa gọi gió, cho đến lúc chật vật trong thảm hại, những người xung quanh đều muốn nàng chết nhanh một chút!
Có như vậy mới tiêu tan được oán hận mà trước đó Diệp Vân Âm đã tạo ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT