Diệp Vân Âm nằm trên giường mắt nhìn về hướng cửa sổ, nàng đang suy nghĩ một kế hoạch mới vừa đủ khiến cho Liễu Yến kia phải gục ngã.
Chẳng mấy chốc tất cả mọi thứ lại về tay nàng, không có người bảo vệ Liễu Yến kia chỉ là một con tôm nhỏ nhoi tùy ý nàng bóc vỏ, mặc cho có người bảo vệ cũng chẳng thể ngăn cản được bàn tay ma thuật của nàng.
Diệp Vân Âm trong lòng vui sướng không ngừng nàng mỉm cười, tự nhủ thầm: "Chỉ cần dùng Sở Diên kia làm lá chắn, bổn cung không tin Liễu Yến đó có thể làm được chuyện gì to tát."
Như vậy nếu như nàng ở trước mặt Sở Diên, chỉ cần nói vài lời công kích, chắc chắn y sẽ nghe theo răm rắp và không màng đến điều gì.
Lần này nếu có thể thành công dùng Sở Diên làm thòng lọng trói chặt Lý Thiên Thành, Liễu Yến đó chắc chắn sẽ không thể toàn mạng.
Từ trước đến giờ Lý Thiên Thành chưa từng sủng ái ai quá một tháng huống hồ Liễu Yến kia cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu, so về tài sắc lại chẳng hơn được ai được mấy phần.
Ngay cả Lý Thiên Thành cũng chỉ đến vào ban sáng đêm tối cũng lại quay về bên cạnh Sở Diên.
Nếu như nàng nắm bắt được cơ hội để cho Sở Diên thành công mê hoặc Lý Thiên hành thì Liễu Yến kia cũng chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi đến lúc chiếu tướng thì cũng phải thua trận. .
Truyện Đoản Văn...
Sở Diên mơ hồ nhìn xa xa hôm nay là ngày thứ mười ba y tập tành, trong lòng biết bao nhiêu muộn phiền chỉ mong chờ đến ngày được say trong điệu múa mà y đã khổ luyện bấy lâu.
Sở Diên trước giờ chưa từng nghĩ sẽ khiến Lý Thiên Thành hồi tâm, lúc trước y chưa từng nghĩ sẽ phải cố gắng nhưng bây giờ ngày ngày, đêm đêm điều phải khổ luyện.
Y chưa từng muốn trở nên độc đoán, âm mưu hay tranh đoạt, cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bản thân nhiều như vậy, trở thành một người hoàn toàn không giống y.
Lý Thiên Thành đã khiến y thay đổi, biến y từ một người suốt ngày khúm núm ở một góc mặc cho người khác hà hiếp, trở thành một người ngoan cố.
Ngày trước hắn thích y ngoan ngoãn nghe lời, y liền trở nên ngoan ngoãn không dám cãi lời hắn.
Hắn thích y thỏa mãn hắn, y liền ở trên giường ra sức khiến hắn tận hưởng lạc thú, bỏ hết mặt mũi chỉ để phục tùng hắn.
Đến lúc hắn say mê trong điệu múa của một nữ nhân không rõ lai lịch, y liền cố gắng luyện tập, ngày đêm rèn luyện để có được cơ thể mềm dẻo như nàng ta.
Y muốn chiến thắng, muốn hắn hồi tâm chuyển ý chỉ sủng ái độc nhất một mình y.
Trước giờ hắn chưa từng nói với y hắn thích gì nhất, kể cả việc hắn thích nhất xem múa và xem hí kịch.
Nhưng giờ y biết rồi, y không muốn để kẻ khác thay y làm hắn vui vẻ, y chỉ muốn chính y là người khiến hắn vui, cũng chính y là người khiến hắn buồn, kể cả rơi lệ cũng phải vì y mà rơi.
Sở Diên không muốn hắn tìm đến người khác, không muốn hắn nhìn y thật tệ hại.
Cái cảm giác ở lãnh cung khi đó thật đáng sợ và lạnh lẽo, xung quanh chẳng có một ai, chỉ có duy nhất một mình y.
Những đêm thâu lạnh giá, bị gió lùa vào da thịt khiến cho y co rút từng cơn, mỗi đêm giá lạnh chỉ một mình, không thể bước ra khỏi lãnh cung, bên ngoài là một bức tường cao lớn, dù có thì muốn thoát cũng chẳng thể chấp cánh bay đi.
Nhiều lần thầm nghĩ phải chi lúc đó y không gặp bất kỳ ai, lẩn quẩn một mình thì sẽ không bị hại.
Cho đến giờ y mới nhận ra sống trong thế gian này nếu không tranh đoạt lẫn nhau thì sẽ không thể sống được.
Sở Diên không thể mãi làm một con cờ nhỏ nhoi tùy ý người khác muốn làm gì thì làm, vào một ngày nào đó y phải tự mình đứng lên từ vực sâu đấu tranh giành lại lý lẽ cho riêng mình.
Không để người khác leo lên đầu mình, Sở Diên biết, nếu như y không tự mình đứng dậy, chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục leo lên đầu, tùy ý làm nhục.
Sở Diên trước giờ đều chưa từng nghĩ sẽ phải giành giật với bất kỳ ai, họ muốn vinh hoa, phú quý y điều không cần!
Những thứ đó chẳng thể cho y một cuộc sống bình yên, an lành. Sở Diên chỉ muốn được ở bên cạnh Lý Thiên Thành muốn được hắn thương yêu, ngoài ra y không cần gì hết.
Y chỉ tâm niệm về một chữ "tình" nhưng nó thật sự rất xa xôi, cho đến giờ đều chưa hoàn hảo nhận được, nó đến bất chợt lại vội mất đi.
Bởi lẽ Lý Thiên Thành là quân vương, hắn là vua của một nước, là người nắm trong tay quyền lực tối cao.
Dù như thế nào, y hiện tại trước sự yên lặng đó, mặc kệ những kẻ ngông cuồng kia, không muốn y làm thế này, cũng không muốn y làm thế kia.
Y sẽ không giống như lúc trước, mọi khó chịu đều không để lộ ra mặt, không giống như quá khứ làm một con người hiền lành, dễ khuất phục.
Dương Xuân đã từng nói, nếu như y cứ tiếp tục lương thiện như thế, vào một ngày nào đó chắc chắn sẽ chết trong tay bọn họ. Trong cung không cho phép những con người nhu nhược sống sót.
Mỗi một người vào cung đều phải có một khuôn mặt lạnh lùng, độc đoán, dù không có tài cán cũng không có sắc thì đặc biệt cần phải có mưu.
Không thể dùng sắc để quyến rũ hoàng thượng thì cũng phải có mưu kế thì khiến hoàng thượng để tâm. Tất cả những thứ đó y đều không có, bởi vì Sở Diên không biết dùng mưu kế như bao người, cũng chẳng có quyền quyết định cuộc sống.
Y quá lương thiện bởi vì quá lương thiện nên mới không thể khiến Lý Thiên Thành tâm tâm niệm niệm một mình y.
Sau này nếu như y vẫn thế không thay đổi thì sớm muộn gì cũng tự rước lấy khổ vào thân.
Không sớm cũng chẳng muộn!
Y có lẽ sẽ phải thay đổi, khác với quá khứ trở thành một người có hai mặt tốt và xấu, trước mặt người khác y sẽ không bao giờ cúi đầu phục tùng. Cho dù y có cúi đầu bao nhiêu lần và không thể khiến người khác cảm thấy thích thú.
Tuệ Lâm nhìn y, nàng thử nghĩ có lẽ chủ tử của nàng đã thay đổi rồi, trước đây Sở Diên sẽ không cố chấp như vậy, dù cho nàng đã nói bao nhiêu lần thì y cũng chưa từng nghe tới một lời.
Nàng nói: "Đừng như vậy nữa, người vẫn còn chưa khỏe, việc gì phải khổ như vậy, người không sợ nhưng nô tỳ rất sợ người không chịu nổi."
Nhưng Sở Diên nghe rồi lại thôi, còn không ngó ngàng gì tới nàng. Chỉ chăm chú tập luyện, cho đến khi tay chân trầy xước, cơ thể đã thấm mồ hôi cũng không dừng lại.
Bệnh của y chưa khỏi nhưng y không quan tâm, chỉ quan tâm đến điệu múa của Liễu Yến kia, mong muốn bộc phá một lần, khiến Lý Thiên Thành quay về bên cạnh.
Không phải là ngày đi đêm đến mà là cả ngày đều ở cạnh y, không bị bất kỳ ai chia cắt.
Những ngày qua y đã khổ luyện rất nhiều, cũng đã nhìn thấy những ánh mắt say đắm của những người khác đã từng đi ngang qua Từ Thanh cung.
Cũng vì vậy được nhiều người chú ý y hơn, bọn họ rất có mắt nhìn, có thể nhìn ra được vẻ đẹp của y, một nét đẹp riêng về y.
Bọn họ đã nhìn ra nhan sắc tuyệt trần của y, biết bao nhiêu người luôn say đắm, vậy mà chỉ có hắn có hắn là không trân quý, lúc y ở bên cạnh thì lạnh nhạt, đến lúc y không ở bên cạnh thì tiếc nuối muốn mang về.
Chẳng lẽ con người là vô tâm như thế sao? Lúc có không trân trọng, lúc mất đi thì điên cuồng tìm kiếm?
Trước mặt thì nói yêu y, nhưng sau lưng lại bên cạnh người khác.
Ngẫm nghĩ nhiều lúc cảm thấy Sở Diên khổ cực biết bao nhiêu, để chiến thắng y dần quên đi bản tính, cũng bắt đầu tranh giành.
Lúc trước Lý Thiên Thành vô cùng cô độc, hắn từ nhỏ đã không có một người thương yêu, lo lắng.
Cho đến lúc hắn có trong tay quyền lực, lại không trân trọng người bên cạnh hắn, tự hắn đã bỏ lại người luôn lo nghĩ cho hắn, khúm núm tuân lệnh hắn.
Liệu hắn có nhớ? Trước đây đã đem Sở Diên làm một bức binh phong tùy ý hắn chà đạp, đánh đập?
Lúc đó y chỉ đến chỗ của Dương Xuân một lát, chỉ vừa uống một tách trà nóng, khi quay về đã chứng kiến khuôn mặt dữ tợn của Lý Thiên Thành.
Hắn có thể ở bên cạnh Diệp Vân Âm, chăm sóc cho nàng ta, nhưng y tuyệt đối không được vì thế mà ghen tị.
Hắn có thể ở bên cạnh phi tần khác nhưng chỉ riêng y là không thể đến bất kỳ đâu, một khi hắn phát hiện Sở Diên sẽ như cá nằm trên thớt, tùy ý hắn trách mắng, đánh đập, đau đớn vô cùng... bị hắn hất cả người vào tường, phần eo bị đập một cái thật mạnh.
Bẹ sườn cũng bị gãy mấy cái, vậy mà cho đến khi y tỉnh lại, hắn lại hỏi rằng, y có yêu hắn không, lúc đó hắn vô ý, không để tâm đến y đang đau, hắn chỉ biết y đã rời bỏ hắn, hắn muốn bắt y lại, khóa chặt lại không để y đi.
Lúc đó y cũng nghĩ rằng bởi vì hắn yêu y thật sự, nên mới nóng giận như thế, cứ như vậy mặc cho vết thương đau đớn liên hồi, y cũng cố nén không rên rỉ.
Ngày sau chỉ vì hoàng hậu mang thai này ta tự mình ngã xuống, vậy mà nói y đẩy nàng ta sảy thai?
Hắn lúc đó đã tức giận biết nhường nào, không để y lý giải, cứ như vậy đày y vào lãnh cung.
Khoảng thời gian đó rất cô độc, những lúc bệnh hoạn lại chẳng ai bên cạnh, thái y cũng không có cách nào mời đến, y chỉ có thể nằm ở đó tận mấy ngày trời.
Sở Diên lúc này lại cảm thấy thật hận, sao hắn có thể bội bạc như vậy? Rốt cuộc những việc đó hắn đã từng tra rõ chưa?
Hình như là chưa, hắn chỉ nói duy nhất một lần, thậm chí cho đến hiện tại cũng không thấy hắn điều tra.
Y đã phải chịu tai tiếng, mang trong người một danh phận độc ác, đến mức tất cả bá quan đều không ngừng xúi giục hắn giết y.
Những lời đó y đều nghe cả, chỉ là... không muốn nói ra!