Diệp Vân Âm như thất hồn lạc phách, nàng méo mó khó chịu, mắt cũng đã thâm quầng vì nhiều đêm không ngủ.
Nghĩ đến vô vàn sự việc xuất hiện tới tấp, như muốn thúc đẩy nàng điên lên.
Cầm bức mật thư mà lòng nặng trĩu, như vậy Lương Quốc đã không chịu nổi mà gửi thư hối thúc nàng hành động.
Nhưng nàng lại rối vô cùng, giữa Lý Thiên Thành và nhiệm vụ của đại hãn đưa ra, nàng rốt cuộc nên làm sao đây?
Nhưng Lý Thiên Thành đúng thật không tim không phổi, biết rõ nàng yêu hắn sâu đậm, vậy mà chẳng đó ngoài gì tới.
Ngay mai nếu như đại hãn không chấp nhận để nàng làm gián điệp, liệu có phải sẽ trừ khử luôn hắn không?
Cũng vì thế, cho đến hiện tại Diệp Vân Âm vẫn chưa công khai bất cứ tin tức nào, mặc dù đã nắm rõ mồn một.
"Đại hãn lần này thật sự muốn ta phải lấy được sủng ái?" Diệp Vân Âm nghiêm túc nhìn người nam nhân trước mặt, biểu tình cung kín.
Người đó ở độ tuổi tầm hai mươi mấy, thân hình không quá lực lưỡng như những thuộc hạ ở Lương Quốc, đồng thời cũng tiện hơn cho việc đột nhập vào cung với vai trò của một thái giám.
"Nương nương cứ yên tâm, chỉ cần người thành thật hết mình vì đại hãn, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng. Sau khi nhiệm vụ hoàng thành, người vẫn là công chúa xinh đẹp nhất Lương Quốc! Mọi thứ đều sẽ về tay người, chẳng phải sao?" Người đó cười cười nói, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Vân Âm.
Nàng không cần danh xưng công chúa, cái nàng muốn là sự yêu thương từ Lý Thiên Thành kia mà?
Yêu thương của đại hãn, nghiêm khắc của đại hãn, nàng lại chẳng mong muốn gì cả.
Nàng không muốn làm một công chúa của Lương Quốc, không muốn làm người trung thành nhất của đại hãn, nàng chỉ muốn được bình đạm an nhiên.
Tưởng chừng có thể an ổn ở đây hành sự, nào ngờ chưa kịp đã bị nghi ngờ rồi, trước nàng luôn né tránh việc khai báo tin tức.
Cứ như vậy đã khiến đại hãn nghi ngờ tâm ý của nàng, hiện tại đã rơi vào tình thế thân bất do kỷ.
Nếu hiện tại nàng không làm được việc gì đáng mặt, nhất định sẽ bị đại hãn giết mất.
Trước giờ những gì mà đại hãn làm đều tuyệt đối không suy nghĩ chữ tình, nếu phát hiện có kẻ phản bội, cho dù có chém ba cái đầu cũng không đủ làm đại hãn nguôi giận.
Lương Quốc nổi tiếng nhất chính là cổ độc và cấm dược, ngoài những món vũ khí đó ra, những cái khác đều không thể dùng tới được.
"Nương nương sao không nghĩ sẽ khiến Sở Diên đó mang thai?" Người đó bắt đầu nêu ra gợi ý, còn không quên dùng nửa khóe môi nhếch lên một đường.
Nam nhân còn có thể mang thai được sao? Thật sự có thể sao?
Đây là câu hỏi mà Diệp Vân Âm đang muốn mở miệng hỏi nhất.
"Cái kia... nam nhân có thể mang thai sao? Nhưng... nhưng Sở Diên đó không phải song tính!" Diệp Vân Âm vội vã nói.
Người đó không những bậc cười khi nghe câu nói này của Diệp Vân Âm, đồng thời không nhịn được mà lắc lư.
"Chẳng qua chỉ là chuyện bình thường, nương nương chưa nghe qua sao?"
Diệp Vân Âm nửa tin, nửa ngờ không lẽ đại hãn có y đồ gì thật sự muốn Sở Diên đó mang thai?
Xét về mặt nào cũng không có lợi cho nàng, nếu nhỡ mai Sở Diên đó được hắn sủng ái, chức vị hoàng hậu này, có phải rất dễ lung lay?1
Chưa kể đến nam nhân không phải song tính thì chắc gì đã được mang thai?
Nghĩ đến đây nàng liền nguôi ngoai chốc lát, thế nhưng chưa kịp vui mừng thì nam nhân kia đã cất cười nói lớn.
"Nương nương không tin sao?" Nói rồi tiến sát về phía Diệp Vân Âm, người này tuy trẻ tuổi nhưng khí thế lại bức người vô cùng.
Ở trước mặt hắn, Diệp Vân Âm không thể lớn tiếng quát lại, cũng chẳng dám tỏ thái độ khinh thường, không để tâm.
"Ta không phải muốn tin, nhưng mà Sở Diên đó vốn là một nam nhân, còn chẳng phải song tính thì mang thai bằng cách gì?" Nói rồi, khuôn mặt rũ xuống, nàng chính là không muốn Lý Thiên Thành phân chuyển tâm ý ngày một nhiều lên Sở Diên.
Đến sau khi y mang thai, Lý Thiên Thành chắc chắn sẽ cưng chiều hết mực, ngay cả y từng mang tội hãm hại nàng sảy thai, thì Lý Thiên Thành cũng chẳng từng nhớ đến.
Đã vậy còn mang y thoát khỏi lãnh cung giá lạnh kia, ban cho y những điều tốt nhất, xé nát tim nàng thành nhiều mảnh, quăng nó vươn vãi khắp nơi.
Nam nhân nhìn sắc mặt nàng, trong tay áo lấy ra một lọ dược, hắn ta đen đó lướt ngang qua Diệp Vân Âm một lượt, tăng tính tò mò cho nàng.
Sau đó nghiêng đầu, tay lướt qua lọ thuốc, hắn nói: "Đại hãn có nói, để Sở Diên đó mang thai đi, chắc chắn ngay cả y cũng không dám nói với Lý Thiên Thành, rằng trong bụng đang có cốt nhục của hắn!"
"Nhưng... vì sao, y lại... không nói với hoàng thượng?" Thắc mắc vẫn luôn khiến nàng khó chịu, Diệp Vân Âm không chờ nữa mà thẳng thừng hỏi.
Chỉ thấy nam nhân kia lại cười đến run rẩy, hắn nắm tay nàng, chỉ về hướng đầu nàng.
"Ở đây nương nương có suy nghĩ không?" Lời nói châm chọc thốt ra, lập tức khiến Diệp Vân Âm trợn mắt.
"Ngươi nói cái gì?" Trong phút chốc không giữ được bình tĩnh mà quát, lúc Diệp Vân Âm mới phát hiện, nàng đang đối diện là người bên cạnh đại hãn.
Lập tức trán liền toát mồ hôi, Diệp Vân Âm gấp gáp giải thích.
"Không phải... ta không phải... cố ý, vào cung đã lâu, ta lại nghĩ rằng ở trong cung này, ngoài hoàng thượng ra, ta không cần cuối đầu trước một ai.
Nam nhân đó nghe thế thì không thích thú, lập tức đứng dậy.
"Việc khiến Sở Diên mang thai thì cứ giao cho ta! Còn việc hôm nay, nương nương đã nhớ rõ chưa?"
"Nhưng vì sao y lại không thể nói?" Diệp Vân Âm tò mò hỏi, ánh mắt là nghi hoặc.
Nam nhân cười khinh nhìn nàng: "Chẳng ai tin một quái vật biết mang thai!"
Cuối cùng Diệp Vân Âm cũng ngợi ra, y là nam nhân, nam nhân nhất định không thể mang thay, nếu tin tức đồn đại, ai ai cũng sẽ nghĩ... y chính là quái vật, một quái vật mang thai con của hoàng thượng.1
Thật sự làm trò cười cho thiên hạ!
"Ta đã hiểu, ngươi cũng không cần phải quan tâm đến ta!" Diệp Vân Âm khó chịu, khí tức này có phải ép người quá đáng không?
"Vậy thì người nên nhớ rõ lời đại hãn, tốt nhất
Nói rồi không thèm ngoảnh lại hắn cứ như vậy đi mất.
Diệp Vân Âm nhìn bóng lưng của nam nhân cao ngạo này khẽ nhếch môi.
"Rốt cuộc hắn có lai lịch gì kia chứ? Một kẻ ngông cuồng vậy mà lại được đại hãn trọng dụng!" Càng nghĩ càng tức, cuối cùng lại phải khép nép trước mặt kẻ này, chờ sau khi tất cả về tay nàng, mỗi một kẻ này đều nhớ rõ như in.
"Nương nương, sao người lại không khoác thêm áo?" Hàm công công nhìn chủ tử đang trầm ngâm đứng bên khung cửa, bỗng dưng tâm tình cũng nhói nhẹ.
"Bổn cung đang nghĩ, làm cách nào để giết hết nhưng kẻ ngáng đường!" Nói rồi nàng trợn to mắt, hà cớ gì hết kẻ này đến kẻ khác muốn chọc nàng điên lên chứ?
"Nương nương đừng nên suy nghĩ xa vời, chẳng phải người có trong tay quyền lực, muốn giết kẻ nào mà chẳng được?" Hàm công công cố gắng khuyên nàng.
Nghe đến quyền lực Diệp Vân Âm lại cau mày, nàng nói: "Kẻ này không lệ thuộc Dục Quốc, bổn cung càng không thể giết được!"
Chưa kể nếu hắn ta chết tại Dục Quốc, ngay mai Lương Quốc nhận được tình báo, đại hãn chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT