Lúc Sở Diên trở ra vừa nghĩ đã trốn được Lý Thiên Thành, đến khi băng qua được mấy bụi cây thì đã bị phát hiện.

Y cảm nhận được ở phía sau có bàn tay ấm nóng vừa chạm vào đầu vai của y, Sở Diên hoảng hốt khựng người lại, Lý Thiên Thành lập tức nhoẻn miệng mỉm cười đắc ý.

Hắn nói: "Bắt được ngươi rồi!"

Sở Diên ngay lập tức muốn chạy, nhưng lực tay hắn mạnh quá, bả vai y run run, cố gắng hít thở thật sâu, sau đó xoay người lại khi nhìn hắn.

Miệng y lắp bắp nói: "Tha... tha ta đi chứ... ta không chạy nổi nữa, ngươi sao lại... cứ đuổi theo ta chứ?" Y khó hiểu nhìn hắn, suốt một ngày trời cứ muốn đuổi theo y, thật sự chán muốn chết, y đã chạy đến mỏi nhừ chân.

"Đừng cố chạy, hoàng cung rộng như vậy, ngươi có chạy ba ngày ba đêm cũng không thoát được đâu!" Hắn nhướn mày nói, như đang khiêu khích y.

Ba ngày ba đêm? Có nói quá không thế? Chẳng lẽ nơi này có thể rộng đến thế sao?1

"Nếu ta chạy thoát thì ngươi không được tìm ta!"

"Vậy Diên nhi cứ thoải mái!"

"Nhìn kìa!"

Vừa dứt lời Sở Diên đã muốn chạy, vừa mới xoay người đã bị hắn xách lên như xách một đứa trẻ.

Đến đây còn nghĩ có chạy trốn được hắn, nhưng cuối cùng lại bị Lý Thiên Thành bắt lại Sở Diên bất đắc dĩ chỉ đành phải im lặng, y không nói nên lời.

Lý Thiên Thành thì khoái chí cười thầm, tưởng rằng có chạy trốn được hay sao? Lúc hắn ngang qua Tàng Thư viện đã nhìn thấy một phần góc áo của y, nó hiện rõ ở phía vách tường, vì vậy hắn đã lén lút đi trước, để xem y có nghĩ rằng bản thân đã thắng mà hí hửng bước ra.

Hắn ở phía sau chỉ cần chờ y lộ diện, sau đó bước ra nhẹ nhàng tóm lấy y.

Lý Thiên Thành đâu có ngốc như vậy, làm sao dễ dàng để y trốn đi kia chứ? Với lại hiện tại trí não của y chỉ có mười ba tuổi mà thôi, so với hắn thì y còn thua kém rất nhiều, vì vậy để bắt được một đứa trẻ thực sự rất dễ dàng.

"Được rồi, không cần trốn nữa, mau theo ta trở về Từ Thanh cung!"

"Không... không mà, ta phải tìm phụ thân!" Y muốn gở tay hắn ra, nhưng cái tay này sao lại nắm chặt thế không biết, kéo mãi vẫn không được.

"Không cần tìm, Sở Hoài không có ở đây!" Hắn lập tức phản bác lời y.

Sở Diên càng không chịu, y nằng nặc đòi gặp phụ thân, còn kéo tay hắn lên cắn xuống, để lại không ít dấu răng.

Lý Thiên Thành nhịn đau đến xanh mặt, y còn giở trò cắn hắn, thật sự quá đáng mà!

"Thả ta ra!" Y nghiến răng nói.

"Không thả, có chết cũng không thả!" Hắn trừng mắt nhìn y.

Sở Diên không do dự dùng lại chiêu cũ, lần nữa đá vào hạ bộ hắn thêm một lần, cái tên đáng ghét này, nếu có thể thì đá hắn mất luôn lúa giống luôn đi, để sau này không sinh ra một tiểu bại hoại!

Một tiếng phập rõ lớn, Lý Thiên Thành đau đớn ôm lấy hạ thể đau nhức, một lần nữa bị y giở trò xấu xa.

Hắn cắn răng nuốt xuống cơn đau khủng khiếp, vẫn còn có thể tiếp tục bắt lấy y.

...

Sau khi bắt được Sở Diên, Lý Thiên Thành lập tức lôi lôi, kéo kéo đi trở về Từ Thanh cung, suốt dọc đường Sở Diên luôn vùng vẫy nhưng hắn vẫn không muốn buông ra. Khó khăn lắm mới bắt được y, hắn làm sao dễ dàng để yêu trốn thoát lần nữa?

Sở Diên vừa tỉnh dậy đã lập tức bỏ đi hắn vẫn nhớ như in trong đầu, làm sao có thể tin tưởng để y tự mình bước đi?

Lần này hắn manh đi trở về nhất định phải trông coi y thật kỹ, còn phải sai thêm mấy thị vệ đứng canh gác ở ngoài cửa, để y không thể nào trốn ra được!

Sở Diên hiện tại tâm trí không được bình ổn không phải hắn áp đặt không để y đi, hắn chỉ sợ Sở Diên một mình chạy nhảy ở ngoài sẽ gặp những kẻ xấu xa, thừ cơ hội y không tỉnh táo mà hại y.

Dù gì vụ việc Lương Quốc vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa, còn rất nhiều kẻ gian có thể vẫn còn đang trốn đầy rẫy ở ngoài kia.

Hắn vẫn chưa giết hết được đồng bọn của Diệp Vân Âm và Khắc Tư A Lạp. Vì thế tính mạng của Sở Diên rất có thể sẽ bị đe dọa thêm một lần nữa, hắn dù sao cũng là phu quân của y, làm sao có thể dễ dàng cho "thê tử" của mình chịu ấm ức!

Sở Diên đối với hắn là cả tim gan, hắn nhất định không được để y phải chịu khổ, hắn luôn lo lắng cho y, Lý Thiên Thành biết y vừa mới tỉnh lại, sức khỏe của y vẫn chưa tốt hơn, trí não của y cũng bất thường.

Hắn sợ y sẽ nghe những lời dụ hoặc của người nào đó, rồi lạnh lùng quay bước không trở về.

Hắn không dễ gì để gặp nguy hiểm, hắn đã thề trước trời, cả đời này nhất định phải bảo vệ y, mặc cho phong ba, bão tố, sóng gió trùng trùng, hắn cũng không sợ!

Ngày trước, trơ mắt nhìn người thương đau khổ, ngày nay lại tới phiên hắn đau khổ khi bị y lạnh nhạt.

Nhưng hắn nhất định phải bảo vệ y, Sở Diên muốn thứ gì, thích thứ gì hắn cũng có thể cho y, chỉ cần y ở lại bên cạnh hắn, muốn gì đều được cả!

Nhớ lại những gì Sở Diên nói, muốn phụ thân của mình đánh hắn đến mông nở hoa mà không khỏi khiến hắn bật cười.

Gì chứ? Lý Thiên Thành nào có sợ, hắn là vua còn phụ thân của y dù sao cũng chỉ là một quan nhỏ, ông ấy dám đánh đương kim thánh thượng hay sao?

Nghĩ tới chắc chắn lúc nhỏ Sở Hoài đã nói những lời này với y nhiều vô kể nhỉ? Thật sự khiến hắn tò mò, chẳng trách Sở Diên lại thích Sở Hoài như vậy, quên đi hắn nhưng vẫn nhớ đến phụ thân.

Không lẽ mỗi lần có kẻ muốn ức hiếp y, Sở Diên đều la lớn gọi phụ thân đánh kẻ đó đến mông nát thành hoa?

Có lẽ quá khứ lúc nhỏ của Sở Diên vô cùng vui vẻ, mới để lại cho y không ít kí ức tốt đẹp của phụ tử họ.

Làm hắn tò mò về cách dạy con của Sở Hoài, ông ta đã nghiêm khắc đến mức nào, hoặc là yêu thương y ra sao? Thật sự đánh nở hoa từng người tổn hại y hay sao?

Còn Sở Diên lúc nhỏ chắc chắn rất bướng bỉnh, vì quá bướng bỉnh nên mới nhận được không ít yêu thương từ Sở Hoài.

Hắn càng ngày càng cảm thấy, chuyện gì của y hắn cũng chưa từng biết, quá khứ của y hắn lại nhận được chỉ là một con số trống vắng.

Hắn không rõ lúc trước y như thế nào, Sở Diên chưa từng kể với hắn những chuyện quá khứ. Chỉ có một mình hắn... oán trách quá khứ của bản thân.

Nhìn thấy Sở Diên vùng vẫy lại muốn thoát ra, hắn lập tức siết chặt đi y vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng chạy, đừng chạy nữa... ngươi càng chạy ta lại càng đuổi theo, cho dù ngươi đi đến chân trời góc bể, ta nhất định sẽ không để ngươi trốn thoát!

Sở Diên, kiếp này ta đã yêu ngươi... nguyện đến kiếp sau cũng sẽ yêu ngươi... vì thế người đừng đi! Ta thật sự biết sai rồi!"

Sở Diên khó hiểu nhìn hắn nói những chuyện trống không! Y rất lạ lẫm những câu nói mà hắn đã thốt ra.

Não y không được tốt lắm! Lúc này chỉ là một đứa trẻ, hắn nói những điều mị hoặc như này chỉ khiến y không hiểu... không hiểu một chút nào hết!

Sở Diên ngước mắt nhìn hắn, y nói: "Vì sao ta lại không được đi chứ? Nơi này không phải là nhà của ta! Sở gia mới là nhà của ta, Sở Hoài là phụ thân của ta, Sở Tuệ là muội muội ta, vậy tại sao ta không thể về nhà? Phụ thân ta là một quan nhỏ, ta cũng là một công tử thế gia, nơi này không thuộc về ta, nơi mà ta thuộc về là Tôn Châu không phải là nơi này!"

Lý Thiên thần lập tức ngắt ngang lời y: "Nơi này cũng là Tôn Châu, những khác với nhà của ngươi, nơi đây là thành Tôn Châu là trung tâm của Dục Quốc! Ngươi có biết không? Ta là vua của Dục Quốc cũng là phu quân của ngươi!"

Sở Diên lập tức lắc đầu xua tay nói: "Không phải... ta không phải là người mà ngươi nói, có phải... ngươi đã nhầm với ai đó rồi không? Ta chỉ là một đứa trẻ, ngươi thì đã bằng tuổi đại thúc của ta rồi! Nói thật... khi ta nhìn ngươi lần đầu lại tưởng ngươi là thúc thúc nào ấy!"

Sao ta có thể gọi ngươi là phu quân chứ?"

"Ngươi nói ta là đại thúc?" Hắn nhếch miệng giật giật khoé môi.

"Những lời ta nói đều là thật cả, người còn nói ta là đại thúc của ngươi? Sở Diên ngươi nhìn cho kỹ đi ta còn trẻ hơn người tận ba tuổi đó! Ngươi đã hơn hai mươi chín mùa xuân rồi, còn ta chỉ mới qua hai sáu Nguyên Tiêu mà thôi! Ngươi làm sao có thể nói được những lời đó kia chứ?" Lý Thiên Thành có phần tức giận khi bị bảo là đại thúc.

Nghĩ đến hắn như tức điên, Sở Diên còn không chịu nhìn lại mình xem rõ ràng đã là hai mươi chín rồi còn chê ngược hắn già hay sao?

Trẻ như thế mà lại nói hắn già? Còn nói từ đầu đã lầm tưởng hắn là vị thúc thúc nào đó lần đầu ghé thăm.

Tuy hắn trông hắn có hơi trưởng thành một chút song cũng không thể khiến hắn trở nên thành một đại phúc như thế.

Nhưng Sở Diên đúng thật là rất trẻ, da dẻ cũng được bảo dưỡng rất tốt, so với những kẻ khác cùng tuổi Sở Diên có thể nói trông như một nam tử tuổi đôi mươi vậy.

Nhưng rõ ràng y hơn hắn ba tuổi, nếu luận về lý hắn nên gọi y một tiếng Sở ca ca hoặc là Diên ca ca.

Nhưng hắn vẫn thích y gọi hắn là phu quân!

"Không mặc cả, gọi ta phu quân đi!" Hắn lớn giọng nói.

Thế nhưng y nào chịu thua, Sở Diên cứ nhất quyết không gọi đó, hắn có thể làm gì nào?

"Đại thúc tha ta đi!" Y cầu khẩn nhìn hắn.

Lý Thiên Thành lập tức đen mặt, trách không được, không thể trách được, y ra thế này cũng là do hắn.

Lý Thiên Thành kìm nén cảm xúc như gió bão trong lòng, nhất định phải kìm chế không để y phát hiện hắn đang rất khó chịu!

"Thôi được rồi, ngươi có đói không?" Hắn lập tức nói sang chuyện khác, nhưng một giây sau đó người lập tức biến mất.

Tiêu rồi! Hắn lại để y chạy nữa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play