Cái nắng nóng hanh khô của mùa hè âm thầm rời đi lúc nào không ai hay, lẫn trong không khí thoáng đãng, những cơn gió se lạnh tinh nghịch len lỏi vào từng ngóc ngách của đất nước Italia xinh đẹp.

Thu đã về.

Trong vườn, cây cối đổi lá ra hoa. Vài khóm hoa hồng leo dưới bàn tay thợ làm vườn chăm chỉ bắt đầu lộ ra vẻ diễm lệ trời ban, đóa hoa cúc trắng muốt tinh khôi ở góc hàng rào nở rộ từng cánh hoa. Bên ngoài khung cửa sổ lớn, vô số chiếc lá vàng kéo nhau nương theo làn gió thu trở về đất mẹ, chuẩn bị bước đến điểm cuối của cuộc hành trình tuần hoàn của tạo hóa. Ngược lại với khung cảnh yên bình, tươi mới của ngày thu ngoài kia, bên trong căn phòng thứ ba thuộc khu nhà phía Đông biệt phủ Vongola vẫn chỉ bao trùm trong cái không khí nhàm chán và đầy mệt mỏi với hàng tá giấy tờ cần được phê duyệt nằm trên chiếc bàn lớn như muốn chôn sống người ta và tấm bản ghi chép lịch làm việc gần đó được ghim đầy những mẩu giấy ghi chú chồng chéo lên nhau.


Bọn chúng là hung thủ nuốt gọn hầu hết thời gian trong ngày của vị thủ lĩnh thứ mười nhà Vongola: Sawada Tsunayoshi. Tuy vậy, chàng trai trẻ có mái tóc màu nâu sẫm vẫn tranh thủ vài phút rảnh rỗi ít ỏi của mình mà ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời xa xăm, thả hồn theo những chiếc lá úa tàn, từng nụ hồng trắng bung nở trên một góc hàng rào. Không rõ từ lúc nào, đây đã trở thành một thói quen khó bỏ của cậu. Cũng giống như bây giờ vậy, Tsuna dựa vào bệ cửa hình mái vòm cỡ lớn, để sắc màu rực rỡ của hoàng hôn loang ra trong đáy mắt, tìm lại chút thanh thản cho tâm hồn.

Vài giờ nữa, cậu phải có mặt ở sân bay Catania-Fontanarossa (*) và bắt đầu chuyến hành trình đến Milan, tham dự cuộc đàm phán về mấy thương vụ với gia tộc Edylia ở phía Nam Italia vào ngày mai. Vì thế, dù rất muốn thì vị kẻ đứng đầu gia đình Mafia lớn mạnh nhất thế giới ngầm vẫn phải gác lại thú vui nhỏ bé của mình, tập trung vào việc sửa soạn cho chuyến đi sắp tới. Khoác lên mình bộ vest trắng tinh vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của gỗ Đàn Hương, Tsuna không khỏi mỉm cười nhìn chính bản thân mình trước gương. Đây là quà sinh nhật sớm mà Chrome gửi cho cậu vài ngày trước khi đến Hy Lạp giải quyết một số vấn đề của vài công ty được Vongola hậu thuẫn. Công việc trong nhiệm vụ lần này không phải là ít, đoán chừng mình sẽ không thể hoàn thành nó trước tháng mười một, cô bé đã chuẩn bị trước bộ vest này mừng dịp quan trọng này. Cô gái duy nhất trong số những người bảo vệ của Vongola Đệ Thập luôn chu đáo như vậy đấy.


Tsuna chợt dừng tay, đôi mắt màu Caramel tựa như vừa nghĩ đến điều gì đó mà không tự chủ ánh lên một ý cười nhàn nhạt. Nghĩ lại thì, tuy cùng là người bảo vệ Sương Mù nhưng cậu chắc rằng Mukuro sẽ không bao giờ làm những chuyện tương tự như thế. Anh ta không phải tuýp người hay biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. Có thi thoảng, vị thủ lĩnh nhà Vongola còn đoán rằng người bảo vệ Sương Mù nhà mình là một tên nhát gan luôn khoác lên mình lớp áo giáp dày cộm, ngăn cách mình với phần còn lại của thế giới.

Nhát gan?

Nếu người ngoài nghe được tên sát nhân Rokudo Mukuro được gắn với hai chữ này bọn họ nhất định phải trợn mắt và quát hỏi rằng là kẻ mất trí nào lại có can đảm thốt ra những lời điên loạn ấy, Tsuna thầm cười khi đem mấy lọng tóc lộn xộn của mình vào vị trí mà nó nên có. Hài lòng nhìn bản thân mình trong gương, thủ lĩnh trẻ tuổi phủi nhẹ lên chiếc áo còn mới cáu, bước đến kiểm tra lại chiếc vali nhỏ chứa một ít vật dụng linh tinh của mình lần nữa, chắc rằng mình sẽ không để quên thứ gì quan trọng như găng tay hay nhẫn Bầu Trời như vài lần trước đó. Vậy là xem như chuẩn bị xong, Tsuna thầm nghĩ. Nhìn ra sắc trời bên ngoài chẳng còn sớm nữa, chàng trai trẻ liền ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử được treo ở bức tường đối diện bàn làm việc của mình. Trong khoảnh khắc, vị thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola khẽ nhíu mày, khóe môi cậu cong lên, vẽ ra một nụ cười chua chát như tự giễu cợt chính bản thân. Hôm nay đã là ngày mười ba, qua mười hai giờ đêm nay Sawada Tsunayoshi cậu sẽ sẽ chính thức bước sang tuổi hai mươi lăm.


Hai lăm tuổi với vai trò là Boss của một gia tộc hùng mạnh như Vongola, đổi lại mười năm trước cậu sẽ chả bao giờ tin được mình có thể đi được xa đến thế. Suốt mười năm qua, trong một thế giới hỗn độn trắng đen đứa trẻ năm ấy trút bỏ đi cái bộ dạng ngốc nghếch thuở ban đầu. Tsuna giờ đây đã hiểu lúc nào nên buông tay hay chấp nhận làm những việc mình không muốn vì lợi ích của gia đình. Vòng quay của cuộc sống trong thế giới ngầm vốn chẳng dung thứ cho sự ngây thơ của những kẻ quá lương thiện, chàng trai trẻ thừa hiểu chân lý đơn giản ấy. Nhưng, cuộc sống hiện tại chưa bao giờ là thứ Tsuna thật sự mong ước. Nhiều lúc, cậu cũng muốn rời khỏi cương vị thủ lĩnh Vongola, trở về Nhật Bản và bắt đầu cuộc sống bình thường như bao người khác. Thế nhưng, chừng nào vẫn chưa thể tìm ra người kế vị, gông xiềng trách nhiệm vẫn sẽ trói buộc cậu vào chiếc ngai vàng của thế giới ngầm với tư cách Vongola Decimo.

Chợt, Tsuna lại nhớ đến một chuyện dường như không hề liên quan đến vấn đề cậu đang bận tâm. Hai lăm dường như cũng là độ tuổi mà ngài Primo rời bỏ chính tổ chức mà mình sáng lập, tìm đến định cư tại một đất nước xa xôi mà chắc rằng thời điểm đó còn lắm kẻ không biết nó tồn tại trên thế giới: Nhật Bản. Không rõ sau đó ngài ấy đã có cuộc sống như thế nào nhỉ? Chàng trai trẻ thoáng suy tư. Trong suốt nhiều năm qua, nửa sau cuộc đời của Vongola Primo chỉ được miêu tả ngắn gọn như thế đấy. Ông và gia đình đã sống ở đâu? Vợ và những đứa con của ông là ai? Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản đấy lại chẳng hề có đáp án. Cho dù, đấy là tổ tiên, là khởi nguồn của họ Sawada mà cậu đang mang nhưng Tsuna vừa mới nhận ra, mình chẳng biết gì về họ cả. Trong một chốc, sự tò mò trong đầu thủ lĩnh thứ mười của nhà Vongola được đẩy lên hết mức, kéo theo hàng tá các suy đoán đem tâm trí của cậu lạc đến tận đâu mà chẳng nhận ra vừa có người bước vào phòng, đường hoàng và chậm rãi như thể đây là nhà của anh.

"Fu fu fu làm gì mà ngây người trước gương thế? Sawada Tsunayoshi?"

Tiếng cười quen thuộc vọng đến tai cùng một gương mặt bất thình lình xuất hiện trong tấm gương lớn làm thủ lĩnh nhà Vongola không khỏi giật mình nhưng rồi, chàng trai trẻ lại thả lỏng bản thân khi nhận ra đấy là ai. Người bảo vệ Sương Mù kiêm người yêu của cậu: Rokudo Mukuro.

Mukuro từ tốn đến từ phía sau, đưa tay ôm Tsuna vào lòng. Bàn tay anh siết nhẹ khiến giữa cơ thể hai người không còn lấy một khe hở như thể sợ cậu hóa thành một cơn gió, biến mất ngay mắt anh. Đôi mắt lưỡng sắc sắc bén như trầm xuống. Thời gian quen nhau đã không phải là mười ngày nửa tháng, Mukuro thừa khả năng để nhận ra vừa rồi Tsuna hoàn toàn không hề nhận ra sự hiện diện của anh, ngay cả khi anh đã bước vào phòng. Cái thứ "ra-đa" mang tên Siêu Trực Giác đã từng khiến anh khốn khổ vì không sao che dấu được hành tung của mình mà cậu sở hữu đã ngủ quên rồi ư? Trong suốt mười năm qua chưa bao giờ có chuyện tương tự như vậy xảy ra, Mukuro hiển nhiên không thể không lo lắng. Chỉ là, với tính cách xảo trá của mình, người bảo vệ Sương Mù thật sự của Vongola vẫn sẽ duy trì vẻ mặt bình thản như bao lần, âm thầm tìm kiếm câu trả lời khiến mình hài lòng từ "cậu chủ nhỏ".

"À, vài chuyện linh tinh thôi."

Tsuna khẽ cười, thong thả nói tiếp.

"Em vừa chợt nghĩ đến và thấy tò mò về cuộc sống của ngài Đệ Nhất sau khi rời khỏi Vongola và đến Nhật Bản ấy mà. Không biết ngài ấy đã sống như thế nào nhỉ?"

Vừa nói, Tsuna vừa thả lỏng người, ngả vào lòng anh. Ngoài trừ hương hoa vươn lại khi anh đi qua vườn, cậu còn ngửi được một thứ khác - mùi hương chỉ thuộc riêng về anh. Hương bạc hà thanh mát xen lẫn chút cay nồng trên người Mukuro luôn rất đặc biệt. Nó là một loại thuốc an thần giành riêng cho cậu từ rất lâu rồi. Khi biết chuyện, anh chỉ lạnh nhạt bảo rằng đấy là mùi từ nước hoa anh hay dùng, Tsuna từng theo đó mà mua thử một chai tuy vậy, mùi hương mà cậu nhận được lại không giống với thứ lưu lại trên người Mukuro. Nhiều năm sau này, khi cả hai đã chấp nhận ở bên nhau, người bảo vệ Sương Mù của Decimo mới nhếch môi nhàn nhạt nói rằng có thể do cơ thể mình đã bị giam dưới thủy ngục Vindice quá lâu nên cơ thể so với người bình thường cũng khác biệt ít nhiều. Chút chuyện nhỏ nhặt này có từ rất lâu, Tsuna cũng không còn muốn tìm hiểu lý do đằng sau. Cậu chỉ biết trong suốt mười năm qua, Mukuro chưa một lần nào đổi nước hoa, cứ thế dùng độc nhất một mùi, một thương hiệu - một điều hiếm thấy ở một kẻ luôn biết cách chưng diện bản thân và có niềm đam mê mạnh mẽ với thời trang như anh. Mải mê lạc về miền ký ức xa xôi, thủ lĩnh thứ mười nhà Vongola đột ngột bị kéo về thực tế bởi một câu nói vô cùng bình thường của người yêu mình.

"Chả phải ở phía Nam nơi này có một căn phòng lưu giữ tài liệu của thủ lĩnh nhà Vongola qua nhiều thế hệ sao? Em đã thử tìm ở đó chưa?"

"Hie? Có một nơi như vậy á?"

Đôi mắt màu Caramel lập tức mở to đến hết cỡ, nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông Italia trước mặt. Cũng đúng mà thôi, với cương vị của mình, thật khó tin khi Tsuna lại không hề biết nơi mà kẻ luôn được cho là "người ngoài" như Mukuro vừa nhắc đến, nhất là khi nó còn ở trong quần thể kiến trúc cổ kính của tổng bộ Vongola.

Nhìn thấu được suy nghĩ hiện giờ của cậu,chàng trai có trẻ có mái tóc dài quá eo chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Lần trước, Nagi nói với anh là con bé bị tên Reborn kia bắt kiếm thông tin gì đó của lão Đệ Nhị hay Tam gì đó tại căn phòng ấy. Vì có quá nhiều tài liệu lưu lại nên con bé đã trễ giờ đón anh ở sân bay. Vì thế, anh mới biết được sự hiện diện của nó tại nơi này."
Thông tin được xác nhận, trên gương mặt Tsuna hiện rõ sự phấn chấn như thể muốn bay đến đó ngay lập tức. Nhưng ngay sau đó, cậu lại như nhớ được điều gì đó nên lập tức gỡ đôi tay đang vòng qua eo mình, chạy đến trước tấm bảng đính đầy ghi chú, vừa nhìn lại vừa kiểm tra điện thoại, cố gắng căng mắt tìm ra khoản thời gian rảnh rỗi để thực hiện ý định của mình. Đen đủi là, từ hôm nay đến hết chủ nhật toàn bộ lịch làm việc của Tsuna đều bị lấp kín. Vẻ thất vọng vì thế mà bắt đầu lan ra trên gương mặt của chàng trai trẻ nhưng chỉ một giây sau đó, điện thoại trong tay Tsuna đã bị Mukuro giành lấy. Thuật sĩ có đôi mắt lưỡng sắc lắc lư chiếc máy ấy trước mặt người yêu, khóe môi khẽ nhếch lên như thể trêu đùa đưa ra đề nghị của mình.

"Hai giờ là thời gian rảnh rỗi của chúng ta. Thử không, Tsunayoshi?"
"Không được đâu, Mukuro. Yamamoto sẽ đón em trong vòng mười hay mười lăm phút nữa bằng không em sẽ trễ ..."

Lời còn chưa nói xong, Tsuna đã nhận lại một tiếng cười giòn tan và ánh nhìn chứa đầy sự châm chọc.

"Em nói gì thế, Tsunayoshi? Người sẽ hộ tống em đi vào tối nay là anh cơ mà."

"Cái... Cái gì cơ? Nhưng không phải theo lịch...?"

Không để thủ lĩnh nhà Vongola tiếp tục câu hỏi của mình, Mukuro đã đặt lên môi cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt và tên Thuật Sĩ luôn đối nghịch với Mafia vô cùng hài lòng với vệt ửng hồng đang lan ra trên mặt của người yêu. Nụ cười trên môi người con trai nước Ý càng thêm đậm hơn khi anh cúi người xuống, thì thầm vào tai Tsuna những lời như rót mật.

"Đêm nay là sinh nhật em, làm sao anh có thể chia sẻ thời gian đặc biệt này cho ai chứ?"
Như thứ rượu mạnh khiến ai nhấp thử một ngụm đã say bí tỉ, một chất chất gây nghiện nguy hiểm đang chầm chậm thấm vào xương cốt, tình yêu mãi mãi là thứ không thể nào có thể lý giải được.

Cũng phải thôi, những thứ thuộc về con tim thì nào có lý lẽ nào có thể biện giải?

----

Chú thích:

(*) Catania-Fontanarossa:  là một sân bay nằm 5 km về phía nam của Catania - thành phố lớn thứ hai của đảo Sicilia thuộc Italia. Đây là sân bay bận rộn nhất ở Sicilia và tấp nập thứ 5 ở Italia với 6.083.735 lượt khách trong năm 2007 theo wikipedia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play