Ngày hôm sau.
Để tăng cường chiến lực của Ikoma, Yozora quyết định hôm nay sẽ huấn luyện thực chiến cho hắn.

Đương nhiên, với một người trước kia thuần khoa học thì Ikoma có thể nói là chiến lực 5 cặn bã, kết quả là…
Oanh!
“Đứng lên! Đứng lên! Ngươi nghĩ trên chiến trường thì người khác sẽ cho ngươi cơ hội đứng lên lần thứ hai à!”
“Vâng”
Oanh!
“Đừng có nhắm mắt! Ngươi định đánh kiểu nào khi không thấy kẻ địch ở đâu!”
“Vâng!”
Oanh!
“Áp sát lại! Vũ khí của ngươi thuộc dạng tầm gần, tránh ở xa đó thì đánh bằng niềm tin à!”
“Vâng!”

Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần cho tới khi Ikoma không còn sức nữa thì thôi.
Lúc này, Mumei ngồi nhìn oét kế bên nãy giờ mới hỏi:
“Xong rồi sao?”
“Ừ.

Mặc dù vẫn còn thiếu nếu như phải tham gia thực chiến nhưng hôm nay tới đó là được rồi.” Yozora nhìn về phía Ikoma, lúc này hắn đang nằm thở hổn hển như sắp chết tới nơi rồi vậy.
Nghe thấy Yozora nói vậy, Ikoma lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cả cái quá trình huấn luyện đó nếu như phải nói một cách ngắn gọn thì nó sẽ như thế này:
Ikoma xông lên, Ikoma mắc lỗi, Ikoma bị đập, Ikoma bị lôi lên, Ikoma lại xông lên, Ikoma lại bị đập.
— QUẢNG CÁO —
Cái vòng lập này nó lặp lại nhiều tới nỗi Ikoma không nỡ đếm nữa, và cái thứ mà nó để lại là cái mình đầy vết bầm của Ikoma.
Theo như Yozora nói thì chỉ có đau đớn mới khiến cơ thể nhớ sâu được, cho nên mỗi lần hắn đánh là y như rằng Ikoma lại có thêm một vết bầm.

Dù nó có hiệu quả thật đấy nhưng vẫn đau vl ra!
Trong lúc Ikoma đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì một câu nói của Yozora lại đánh thẳng vào tâm linh yếu ớt của hắn.
“Ngày mai sẽ dò bài, nếu như phạm phải một lỗi tương tự như ngày hôm nay thì sẵn sàng nằm trên giường nửa ngày đi nhá!”
Mặt của Ikoma liền trắng bệch.

Dù bị bầm tím khắp người như vậy nhưng với thể chất của Kabaneri thì cường lắm chỉ cần nửa giờ là khỏi hẳn.

Mà Yozora lại nói sẽ cho hắn nằm trên giường nửa ngày, đau đớn đó…
Nhất quyết không được sai! Một ngọn lửa quyết tâm tự nhiên dâng lên trong lòng của Ikoma, hắn ngay lập tức kiểm điểm lại sai lầm của mình ngày hôm nay để không phải nằm giường nằm ngày mai!
Theo một ý nghĩa nào đó thì thuyết pháp “chỉ có đau đớn mới khiến cơ thể nhớ lâu” của Yozora thực sự có tác dụng đấy chứ!
Đạp đạp!
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên, hấp dẫn sự chú ý của ba người.

Chỉ thấy Ayame xuất hiện, đi kế bên là cận vệ Kurusu cùng với một cô gái khác.
Yozora nhận ra cô gái đó, nàng là bạn của Takumi và Ikoma, hình như tên là Kajika.
“Kajika? Mọi người lên đây làm gì vậy?”
Quả nhiên, không đợi Yozora mở miệng thì Ikoma đã lên tiếng trước.

“Chỉ là hiếu kì sau khi biến thành Kabaneri thì có chuyện gì xảy ra mà ngươi không thèm nói với ta một tiếng nào thôi! Chả lẻ ngươi không coi ta là bạn nữa hay sao?” Kajika đáp lời, qua giọng nói thì có vẻ như nàng cũng không bài xích việc Ikoma trở thành Kabaneri cho lắm.
Ikoma nghe vậy liền gấp gáp trả lời:
“Ách! Không! Ta không có ý đó! Chỉ là việc này hơi khó nói thôi.” Nói tới đây, Ikoma liền ngượng ngùng gãi đầu.

Do rất có ít bạn bè (nếu không muốn nói là chỉ có hai người Takumi và Kajika) cho nên Ikoma rất quý trọng những người bạn của mình, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như Kajika.

Nên hắn sợ nếu như nàng biết mình đã biến thành một con quái vật như vậy thì sẽ xa lánh mình.
Có thể trở thành một kỹ sư hơi nước thì chứng tỏ Kajika cũng là một cô gái thông minh, nàng có thể nhìn ra được lí do Ikoma có phản ứng như vậy, nàng liền hờn dỗi nói:
“Mồ! Chả lẽ trong mắt ngươi ta lại là một người như vậy sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Đư..Đương nhiên không phải! Chỉ là…” Nghe thấy Kajika nói vậy, Ikoma liền hoảng hốt giải thích, nhưng ấp úng cả ngày cũng không nghĩ ra phải nói gì.

Kajika thấy vậy liền cười nói:
“Được rồi, ta hiểu! Chỉ là lần sau không nên như vậy nữa.”
“Vâng!” Tới đây, Ikoma mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không muốn phải mất đi một trong những người bạn quý giá của mình đâu, có lẽ vậy…
“Nha! Nhìn hai người này đẹp đôi đó chứ!” Đứng dựa vào lan can, Yozora bình luận.
“Ừm!” Mumei nghe vậy cũng gật đầu.

Ayame thì không nói gì, nàng cũng chả có tí kinh nghiệm nào để đi bình luận mấy chuyện kiểu này cả.
Lo nói chuyện với nhau, hai người không chú ý những người khác đã cách xa chỗ này từ bao giờ.

Yozora không muốn chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người “bạn”, Mumei thì bị hắn kéo đi.

Còn Ayame dù không nhận ra ngay từ đầu nhưng khi thấy hành động của Yozora thì lập tức phản ứng lại, liền theo Yozora đi xa.
Cái gì? Kurusu ấy hả? Đang đứng dưới cầu thang canh cửa theo “đề nghị” của Yozora kìa!
Nói thật lòng, không biết vì lí do gì mà Kurusu có vẻ như có rất nhiều địch ý đối với nhóm người Yozora, mà Yozora thì lại rất ghét những người có địch ý đối với mình.

Cho nên để bảo toàn mạng sống cho Kurusu, Yozora đành phải để cho hắn cách càng xa mình càng tốt vậy.
“Thế Ayame, ngươi lên trên này làm gì?” Yozora quay sang hỏi Ayame, theo lý thuyết thì bây giờ Ayame phải bận rộn với đống công việc liên quan tới vấn đề sinh tồn của Thiết Giáp Thành chứ? Làm gì có thời gian rãnh để lên trên đây?
“Không có gì.

Ta chỉ thắc mắc không biết Yozora-san lên trên nóc tàu làm gì thôi.”
“Xin lỗi.

Ta làm phiền các ngươi à?” Yozora nghe vậy liền nhíu mày, hắn không muốn vì việc cá nhân của mình mà ảnh hưởng tới người khác đâu, nhất là với một cô gái đang bận rộn như Ayame!
“Không phải vậy đâu! Chỉ là ta muốn đi thư giãn một tí thôi.” Ayame vội vàng lắc đầu phủ nhận, nàng không muốn ơi giữa nàng và Yozora có những hiểu nhầm không cần thiết.
“Vậy à.

Thế muốn tham gia tiệc trà với chúng ta không?” Nghe vậy, Yozora liền hỏi, tay chỉ về một phương hướng.
Ayame nhìn theo hướng chỉ của Yozora thì bất ngờ phát hiện nơi đó đang để một bộ bàn ghế cùng một chiếc dù lớn để che đi ánh nắng.

Trên chiếc bàn đó có một bộ đò uống trà cùng với đủ loại bánh mà nàng chưa từng nhìn thấy.
“Th..Thế này được không?” Ayame ấp úng hỏi.

Theo ánh mắt của nàng thì không nói tới thứ trà đựng trong ấm, chỉ tính riêng những chiếc bánh được bày ra trên bàn nhìn đã rất có giá trị rồi.

Nếu như tự nhiên mà ăn nhờ thì có vẻ không tốt cho lắm.
Mặc dù nàng cũng rất muốn được hưởng thức tay nghề của Yozora!
Yozora nghe thấy sự chằn chờ trong giọng của Ayame liền cười nói:
— QUẢNG CÁO —
“Tại sao không cơ chứ? Chúng ta là bạn bè của nhau, mà đã là bạn bè thì chia sẻ với nhau chút đồ này thì có sao đâu chứ!”
“V..vậy thì ta xin phép.” Tới mức này, Ayame liền nhận lời, dù sao thì Yozora cũng đã nói hai người là bạn bè rồi, nếu còn từ chối nữa thì chả khác gì là phũ nhận mối quan hệ này cả.
“OK! Mumei, anh có thể nhờ em ra gọi Ikoma cùng với Kajika được không?”
“Vâng! Cứ giao cho Mumei!” Mumei vừa dứt lời, liền chạy đi hoàn thành nhiệm vụ mà Yozora giao cho.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Yozora vừa nói vừa đi về phía bàn trà, Ayame nghe Yozora nói vậy liền đi theo sau.
“Vâng!”

Lúc này, Ikoma cùng Kajika cũng đã trò chuyện xong.

Mumei thấy vậy liền chạy tới nói:
“Ikoma, Yozora gọi các ngươi qua bên kia để bắt đầu tiệc trà!”
“Em là Mumei hả?” Ikoma chưa kịp mở miệng đáp ứng thì Kajika đã giành nói trước.

Đối với một vị Kabaneri như Ikoma này thì nàng cũng hiếu kì không biết Mumei là người thế nào.
———————————————————
Yo! Chúng mình lại gặp nhau rồi! Công nhận thời gian trôi nhanh thật!
Như thường lệ thì mình xin cảm ơn các bạn đã đề cử truyện của mình (hình như có lúc lọt top 120 luôn)!
Và cũng cảm ơn bạn Shakudow đã nhắn tin hỏi thăm sức khỏe mình! Các bạn đừng lo lắng về vấn đề sức khỏe của mình, mình biết được tới khi nào là dừng mà!
Thì như mình đã thông báo lúc trước, bắt đầu từ tuần sao thì mình sẽ thi cuối kì! Và nó kéo dài tới tận ngày 15/5 nên mình xin được phép nghỉ viết truyện một thời gian! Mong các bạn thông cảm cho sự bất tiện này!
Thế thôi, xin hẹn gặp lại các bạn vào nửa tháng sau!
P/s: Thật ra lúc đầu mình định vừa thi vừa viết luôn nhưng sau khi nhìn qua tờ đề cương lịch sử dài 5 tờ giấy thì...!Mình sửa lại kế hoạch..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play