Liên tục phải thực hiện mấy ca phẫu thuật, những năm đó tôi gần như sụp đổ. Mr. Tô nói với tôi: "Hãy tin rằng những gì ông trời dành cho em nhất định đều là những thứ tốt nhất. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em phải rời khỏi nhân gian thì sao? Nhưng em lại chỉ nhận được một nhát dao. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em sẽ trở thành người thực vật thì sao? Nhưng bây giờ em vẫn chạy nhảy vui vẻ. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em sẽ bị bại liệt thì sao? Nhưng bây giờ em sắp khoẻ hơn cả anh rồi."
Tôi nghe xong lập tức phì cười. Nếu không có ca phẫu thuật ấy, tôi đã chẳng gặp được anh.
Thế nên tôi tin. Bất luận cửa ải này vốn dĩ ra sao, tôi biết rằng, ông trời đã dành cho tôi những điều tuyệt vời nhất rồi.
*********************************************
Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật tuyết vú, ngực tôi lưu lại một vết sẹo mờ mờ. Có lần trùng hợp đi ăn cơm cùng đồng nghiệp của Mr. Tô, tôi tiện hỏi xem làm cách nào để các vết sẹo mờ đi thật nhanh.
Họ dạy tôi một vài cách, sau đó hỏi tôi: "Vết mổ tràn khí màng phổi lần đó hồi phục thế nào rồi? Bây giờ còn nhìn rõ không?"
Tôi nói: "Không còn rõ nữa! Là anh khâu cho tôi phải không? Tay nghề tuyệt quá!"
Anh ấy trả lời: "Là bác sĩ Tô khâu đấy. Vốn dĩ đây là ca phẫu thuật liên tiếp, anh ấy không phải phụ trách việc khâu vết thương, nhưng anh ấy vẫn kiên trì tự làm. Sau ca phẫu thuật, tôi hỏi anh ấy nguyên nhân, anh ấy nói rằng vị trí của vết mổ hướng lên phía trên, lúc cô mặc áo tắm rất có thể sẽ lộ ra ngoài. Dù sao cũng là con gái, sau này lành lại cô sẽ cảm thấy buồn lòng."
Tôi quay đầu sang nhìn Mr. Tô đứng bên cạnh mình, không kìm được long lanh nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT