Hôm đó đám cưới, đa phần các bà con thân thích đều say khướt, những ai còn tỉnh táo sẽ chịu trách nhiệm đưa các chú bác đã say về nhà.
Tôi và Mr. Tô ở đại sảnh khách sạn, đợi xe tới đón chúng tôi về nhà, tiện thể nói chuyện vì sao anh lại đòi đổi bệnh nhận để được chữa cho tôi.
Anh nói: "Anh chẳng giải thích được là vì sao, buổi sáng hôm đó em tới làm thủ tục nhập viện, anh chỉ lướt nhìn em một cái rất nhanh trong phòng làm việc, thể rồi bác sĩ Hồ nhận chữa cho em..."
Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện như thế, chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Cho tới khi khách sạn dọn ảnh cưới vào, chúng tôi mới ý thức được rất có thể mình đã bị lãng quên.
Tất cả người thân và bạn bè đều đã về hết, di động và ví tiền của chúng tôi đều nhờ họ giữ cả, trên người chỉ còn độc bao lì xì mà bố mẹ tặng lúc kính rượu.