Có một ngày, tôi nhìn thấy ảnh chứng minh thư của Mr. Tô trong xe ô tô, bèn hỏi anh: "Từ nhỏ anh đã đẹp trai như thế này rồi à?"

Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: "Anh không nhớ nữa."

Tôi lại hỏi: "Thế hồi nhỏ chắc cũng phải có người từng khen anh đẹp trai chứ?"

Anh vẫn trả lời: "Anh không nhớ nữa."

Tôi bĩu môi: "Thế anh còn nhớ được chuyện gì?"

Anh đáp: "Hay là để anh đưa em tới gặp mẹ anh, bà nhớ hết đấy."

   Cứ như vậy, ngay tối hôm đó tôi đã được diện kiến phụ huynh của Mr. Tô.

Lúc cùng ăn cơm, mẹ Tô nói Mr. Tô từ nhỏ đã rất được đám con gái yêu thích. Có một nữ sinh họ Lưu và một cô nữ sinh họ Điền còn chạy đến cửa nhà anh, nói rằng mình thích anh đến không thể nào sống nổi. Bây giờ cả hai cô đó đều cực ky giỏi giang, một người làm tiếp viên hàng không và một người làm nhân viên văn phòng.


Ăn cơm tối xong, trên đường về nhà, tôi hỏi Mr. Tô: "Có phải mẹ anh cảm thấy em chưa được xuất sắc không?"

Anh: "Ngoài anh ra, không ai cần cảm thấy em giỏi cả."

Tôi: "Nếu bây giờ được chọn giữa cô tiếp viên hàng không và cô nhân viên kia, anh sẽ chọn ai?"

Anh: "Sau khi tốt nghiệp em định làm gì?"

"Làm nhà văn." Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Anh lấy tay vỗ về đỉnh đầu tôi: "Anh chọn nhà văn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play