Khi tôi từ Đại Liên trở về thì cũng đã gần tết, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Mr. Tô vẫn chưa có tiến triển gì mới.
Ngày nào anh cũng bận rộn ở phòng khám và phòng bệnh, còn tôi nghỉ đông chỉ ở lì ở nhà, gần như ôm cái điện thoại 24/24 để đợi tin tức từ anh.
Nhưng anh thật sự quá bận. Ngoài việc xử lý các ca mổ, anh còn phải tham gia các buổi hội chuẩn gì đó ngoài bệnh viện. Có lúc tôi gửi tin nhắn Wechat, đúng lúc anh đang trong phòng mổ, phải mất bảy tám tiếng đồng hồ sau anh mới trả lời lại tôi.
Lúc đó tôi đọc quá nhiều câu chuyện gà bông, tin rằng nếu như có một người quan tâm tới bạn, cho dù sinh mạng của người ấy chỉ còn lại một giây, anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để liên lạc với bạn.
Tôi cảm thấy có lẽ bản thân đã tự đa tình, hoặc cũng có thể một hành động nào đó của tôi đã làm cho anh thất vọng.
Trong lúc tôi đang loay hoay giữa những suy đoán và ngờ vực thì năm mới tới.
Buổi sáng ngày ba mươi, tôi và bố đang đi xuống dưới nhà thả dây pháo liền trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang xách túi lớn túi nhỏ quà cáp đang đi tới.
Đầu tiên, tôi suиɠ sướиɠ quá đà như vừa trúng giải độc đắc , sau đó mới ý thức được đầu tóc mình lúc này bù xù như tổ quạ. Tôi đang định quay ngoắt bỏ chạy thì Mr. Tô giữ rịt lại.
Anh chào hỏi bố tôi rất lịch sự, bố tôi cũng nhiệt tình bắt tay anh và nói: "Trùng hợp quá, bác sĩ Tô, lại gặp cậu ở đây."
Anh nói: "Không trùng hợp đâu ạ, cháu tới tìm cô ấy..."
Tôi bấm bụng quạy người lại. Anh nhìn tôi rồi bổ sung một câu: "...Đáp lễ."
Tới tận bây giờ, mỗi khi nhắc lại chuyện đó, bố tôi vẫn cười Mr. Tô và nói: "Tới ra mắt thì cứ nói là ra mắt, còn đáp lễ gì chứ. Làm bố tôi tưởng thời buổi này dịch vụ bệnh viện tốt đến mức ấy..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT